Mân Côi

Chương 91




Khi từ bệnh viện trở về, Lâm Mân Côi túm Phương Nhược Cuồng năm lần bảy lượt hỏi chuyện Đinh Thục.

Cô vốn có thể hỏi Thẩm Tường, song cô cảm thấy Thẩm Tường còn chưa hiểu Đinh Thục nhiều bằng Phương Nhược Cuồng.

Anh bị quấn đến mức hết cách, cuối cùng chỉ đành thật nói đại khái.

"Tên Đinh Thục đó, xem như bọn anh biết nhau. Nghe nói là thiên tài... Trước đây còn giúp Lục Chung thiết kế rất nhiều vũ khí súng tầm xa. Ở mức độ nào đó mà nói, hắn là thiên tài hoàn mỹ nhất thế giới này, đương nhiên em cũng biết đồ tốt luôn có tính hai mặt, ở mặt khác, hắn cũng là một nhân vật nguy hiểm nhất thế giới."

Lâm Mân Côi nghe như lọt vào sương mù, một lát sau mới tiếp một câu.

"Hắn lợi hại vậy... sao... sao trở lại thị trấn đó làm giáo viên chứ?"

"Có lẽ vì không muốn cuộc sống bị nhốt." Phương Nhược Cuồng kéo tay Lâm Mân Côi, khẽ vuốt ve.

Cô phát hiện anh rất thích vuốt ve tay cô, lẽ nào mỡ nhiều, vuốt đã tay?

Phương Nhược Cuồng còn đang vuốt ve, chẳng qua vừa vuốt vừa giải thích.

"Nghe nói trước năm mười sáu tuổi, hắn lớn lên ở viện nghiên cứu nước Mỹ, hoàn toàn là cuộc sống giam cầm, về sau gặp một số người, hắn mới ra ngoài... Hiện tại nên tính là cuộc sống ở ẩn."

"Vậy Tường Vi?"

Tầng hào quang của thiên thần không còn, Lâm Mân Côi lập tức thực tế.

"Không ảnh hưởng đến Tường Vi chứ?"

Phương Nhược Cuồng cười, ôm vai Lâm Mân Côi khẽ thở dài, "Chỉ sợ muốn chạm vào người của Đinh Thục, có lẽ không muốn sống nữa. Em không nghe hắn nói à, hắn mới lấy học vị tiến sĩ sinh hóa đó! Anh nghĩ... dựa theo hứng thú của hắn hẳn là chế độc... Anh không hiểu hắn lắm, nhưng anh có một người bạn xem như rất thân với hắn, nghe nói tên này là một kẻ điên. Anh nghi, thực ra rất nhiều người đều biết hắn ở đó, nhưng chẳng ai dám hành động thiếu suy nghĩ cả, dù sao tính cách hắn rất dễ cực đoan. Anh muốn nói... hắn là một phần tử nguy hiểm."

Lần nữa thở dài, Phương Nhược Cuồng nhìn bệnh viện sau lưng, "Nên hôm nay hắn đã hạ thủ lưu tình với Đường Tiêu rồi."

Lâm Mân Côi nghe Phương Nhược Cuồng nói mới biết Đinh Thục là một người cực kỳ bao che khuyết điểm, cô cũng yên lòng.

Người đàn ông ấy chưa từng yêu đương, cũng không có người nhà, giờ quyết định kết hôn với Thẩm Tường, vậy chứng tỏ thực sự xem Thẩm Tường như người nhà mà che chở.

Đã có người đàn ông mạnh mẽ thế bảo vệ, Lâm Mân Côi thở phào nhẹ nhõm.

Chỉ cần Thẩm Tường sống tốt là được.

Về phần Đường Tiêu... kệ hắn đi chết đi.

Sau khi Đường Tiêu gặp chuyện không may, tất nhiên bà Đường đau lòng và kinh hoàng nhất. Đặc biệt còn vì Thẩm Tường mà ra, bà ta cũng không thèm nghĩ ngợi lập tức tìm tới cửa.

Nhưng gia đình Thẩm Tường đã rời khỏi Nghi Châu về nhà từ lâu.

Ngày đó sau khi trở về, Thẩm Tường hết sức hiếu kỳ đồng thời còn khá kinh ngạc trước thân phận của Đinh Thục.

Trong nhận thức của cô, Đinh Thục là một người bình thường cực kỳ thích phát minh, còn thích chơi đùa dụng cụ nhà bếp.

Nhưng một người bình thường có thể làm những chuyện kia sao?

Đêm đó trở về, Thẩm Tường để Đinh Thục quỳ bàn phím, sau khi thẳng thắn để được khoan hồng, cô mới phát hiện mình lấy được một cao phú soái. Đồng thời, người đàn ông này chẳng biết còn cao cấp hơn Đường Tiêu gấp bao nhiêu lần.

Đinh Thục vốn cho rằng Thẩm Tường sẽ tức giận, hắn đã chuẩn bị sẵn kế hoạch nằm vạ ra vẻ đáng yêu. Nhưng cô lại nhanh chóng thông suốt, nắm lỗ tai Đinh Thục, nghiêm trang quan sát một phen.

"Thôi, dù sao em cũng thích con người anh. Còn anh biết phát minh bom nguyên tử gì đó, đều không liên quan tới em."

"..."

Ở mặt này Thẩm Tường tuyệt đối nghĩ thoáng hơn Lâm Mân Côi, do đó ban đêm hai vợ chồng son lại tay nắm tay hòa hảo.

Hơn nữa, cô sợ thân phận của Đinh Thục bị phơi bày, nên sáng hôm sau khi trời còn chưa sáng đã trực tiếp dẫn Đinh Thục về nhà.

Bà Đường về hụt, đương nhiên nuốt nước mắt vào bụng.

Phương Nhược Cuồng nói không sai, Đinh Thục quả thực hạ thủ lưu tình, nhưng Đường Tiêu vẫn không hề khác gì đã chết một lần.

Cho dù ai nói chuyện, hắn đều không quan tâm.

Phương Tử Dao cũng tới vài lần, nhưng lần nào cũng bị bà Đường mắng trở về. Phụ nữ có thai tự mình còn không trông nom, chạy đến chỗ này làm mất mặt cái gì.

Phương Tử Dao đáng thưởng tưởng chừng như không chịu nổi, một cô gái trẻ mang thai, bà nội và ba đứa bé đều không thích, cô tứ cố vô thân, lúc này tất nhiên cực kỳ nhớ Trương Ngọc và Phương Tử Quân.

Nhất là Trương Ngọc, năm đó khi bà ta mắc bệnh ung thư, Phương Tử Dao căn bản chưa từng chăm sóc bà ta thật tốt.

Căn bệnh đó của Trương Ngọc, dù sao có trị hay không cũng chết. Hơn nữa bà ta vô tri làm mất hết tiền, Phương Tử Quân thấy bà ta đã không thoải mái, sao Phương Tử Dao không có oán hận chứ!

Nhưng so với Phương Tử Quân, cô vẫn còn chút nhân tính, sau khi Trương Ngọc mắc bệnh, cô thỉnh thoảng đi thăm. Song thỉnh thoảng đi thăm cũng không làm tròn trách nhiệm của người con, đặc biệt là cuối cùng Trương Ngọc nhảy lầu tự sát, hiện tại Phương Tử Dao nhớ tới hình ảnh đó, vô số lần đều rơi nước mắt trong mơ.

Có lẽ vì trong bụng có đứa bé, nên Phương Tử Dao hiếm khi dâng trào chút hoài niệm với người thân.

Từ lúc Trương Ngọc gặp chuyện chẳng may, Phương Tử Dao cũng không đi thăm Phương Tử Quân.

Thực ra cô từng oán hận Phương Tử Quân, hận Trương Ngọc bất công, tất cả đều cho Phương Tử Quân hết, càng hận Phương Tử Quân đối đãi Trương Ngọc thấy chết mà không cứu.

Nhưng, có hận nhiều hơn nữa, cũng không thể xóa bỏ tình thân và huyết thống.

"Anh... em tới thăm anh."

Lâu ngày không gặp Phương Tử Quân, Phương Tử Dao phát hiện gần đây hắn ngờ nghệch. Hắn nhìn thấy cô, nét mặt chẳng có chút kinh ngạc và kích động, chỉ thản nhiên nhìn Phương Tử Dao nói một tiếng.

"Em đến rôi."

"Anh... anh sao vậy? Sao anh biến thành bộ dáng này?"

Phương Tử Dao tin chắc Phương Tử Quân có vấn đề, nhưng cô cũng không biết rốt cuộc vấn đề ở chỗ nào.

Phương Tử Quân ngoại trừ già hơn và gầy đi rất nhiều ra, quan trọng nhất là tinh thần cực kém.

"Anh, anh không sao chứ?" Phương Tử Dao khẩn trương hỏi.

"Không có gì, anh có thể có chuyện gì?"

Có lẽ nước mắt của Phương Tử Dao khiến Phương Tử Quân hơi tỉnh táo, hắn mở to mắt nhìn Phương Tử Dao, bỗng nhiên nói: "Sao em lại tới đây?"

"Anh..." Lúc này, Phương Tử Dao rất muốn nhào vào lòng Phương Tử Quân. "Anh... xin lỗi... em rất xin lỗi."

Tiếng khóc của Phương Tử Dao làm Phương Tử Quân thực sự có chút xúc động, hắn chớp chớp mắt, môi run run một hồi, rất lâu mới lên tiếng: "Tử Dao, hãy sống thật tốt... cố gắng học hành... Không cần lo lắng cho anh."

Phương Tử Dao rất ân hận, vì kỳ vọng của Phương Tử Quân cô không hoàn thành được.

"Xin lỗi, anh hai." Cô đứng dậy để Phương Tử Quân nhìn thấy cái bụng nhô ra của cô, "Anh, em chờ anh ra ngoài, anh sắp làm cậu rồi."

Rõ ràng Phương Tử Quân rất kinh ngạc, nhào tới trước nhìn bụng của Phương Tử Dao, một lát sau mới run lập cập nói: "Tử Dao... em kết hôn rồi?"

Thấy vẻ mặt tiều tụy của anh trai, Phương Tử Dao nói không ra lời không tốt, chỉ có thể khóc gật đầu, giả vờ hạnh phúc: "Vâng, hắn là một người rất tốt, hắn rất tốt với em... Thật đấy! Thực sự rất tốt với em... anh không cần lo lắng cho em đâu."

"Được... được... tốt với em... là được."

Sau khi hơi kích động, tâm trạng Phương Tử Quân đã ổn định lại.

"Em đi đi, đừng tới thăm anh nữa... Thấy em sống tốt... thì tốt rồi."

Cuối cùng Phương Tử Quân hạ lệnh đuổi khách, hắn nhìn cái bụng của em gái, thở dài một tiếng.

Thế cũng tốt, cuối cùng nhà họ Phương cũng có hậu.

Phương Tử Dao không biết rốt cuộc Phương Tử Quân đã trải qua chuyện gì, mới trở nên chán chường vậy. Tuy nhiên, sau khi gặp Phương Tử Quân, cô cảm thấy mạng mình cũng có ý nghĩa mới.

Có lẽ vì mất đi rồi mới biết quý trọng.

Hiện tại mơ ước lớn nhất của cô là sinh con ra, cô cũng quyết định ở bên ngoài đợi Phương Tử Quân trở về. Đến lúc đó, bọn họ có thể một nhà đoàn tụ.

Về phần Đường Tiêu, Thẩm Tường đã lấy người khác, cô nghĩ cô nhất định có thể khiến Đường Tiêu thấy được sự nỗ lực lặng lẽ của cô.

Cô chắc chắn sẽ hạnh phúc.

Kể từ ngày đó, tuy Đường Tiêu vẫn không nói chuyện, nhưng Phương Tử Dao đều chẳng ngại gió mưa nấu canh xương mang đến cho Đường Tiêu.

Bà Đường nói vô số lần, châm chọc khiêu khích, cô cũng không thèm để ý.

Cô nghĩ, lòng người đều mềm lòng, cô nhất định có thể đả động hai người kia.

Ước chừng cô thực sự đã làm ông trời cảm động.

Tay Đường Tiêu chậm rãi tốt lên. Có một ngày, đợi cô đưa canh xong sắp đi, bỗng Đường Tiêu ngăn cô lại.

"Dao Dao, em cực khổ rồi."

Bề ngoài Đường Tiêu giống như tùy tiện nói một câu, nhưng khiến Phương Tử Dao cảm động đến nước mắt ròng ròng.

Cô sẽ hạnh phúc, đúng không?

Chỉ cần cố gắng, nhất định sẽ hạnh phúc nhỉ!

Cô lau nước mắt hạnh phúc, cho rằng nhảy qua bước này sẽ bước lên con đường thênh thang của hạnh phúc.

Cô rất sung sướng, rất vui vẻ trước nay chưa từng có.

Cũng chính vì cô quá vui, nên không hề phát hiện người đàn ông cô yêu kia lại ở sau lưng nở nụ cười vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng.

Cô chỉ là một con mồi đáng thương rơi vào cạm bẫy hoàn mỹ của thợ săn.

Phương Tử Dao cho là rốt cuộc mình đợi được Đường Tiêu rồi, nên càng thêm nỗ lực nấu canh cho hắn.

Nhưng hôm nay, cô đẩy cửa ra lại phát hiện Lâm Thanh Thiển đã lâu không gặp, cô ta đang ngồi trên đùi Đường Tiêu, hai người hôn nhau không coi ai ra gì.

Phịch...

Hộp giữ nhiệt trên tay Phương Tử Dao rơi xuống mặt đất, thậm chí nước mắt chảy ra từ lúc nào cũng không biết.

Đợi đến khi cô phản ứng kịp, cô đã mạnh mẽ nhào tới tát Lâm Thanh Thiển.

"Ả đàn bà đê tiện này! Tôi cho cô dụ dỗ người đàn ông của tôi!"

Lâm Thanh Thiển trúng một bạt tai còn gắng gượng, cực kỳ đáng thương nhìn Đường Tiêu, "A Tiêu... em..."

Quả nhiên là diễn viên, đôi mắt trong veo chảy nước mắt lấp lánh, muốn đáng thương bao nhiêu thì đáng thương bấy nhiêu.

Trong nháy mắt, vẻ mặt Đường Tiêu lạnh tanh, nhìn Phương Tử Dao bằng ánh mắt vừa không kiên nhẫn vừa lạnh buốt, thậm chí còn hơn trước kia.

"Ai cho vào đây! Cút ra ngoài cho tôi!"