Mân Côi

Chương 90




Bà Đường trở về quả nhiên tức giận mấy ngày liền, nhất là lúc thấy Đường Tiêu cứ cầm hình của Thẩm Tường không nhúc nhích, lửa giận trong lòng bà ta bốc lên, không chút nghĩ ngợi xông tới phía trước.

"Con còn muốn nhìn tới khi nào, nó sắp kết hôn rồi, con khốn đó rốt cuộc cho con uống thuốc gì, mà giờ con còn chưa tỉnh hả?"

Thiệp cưới vàng rực ném ngay trước mặt Đường Tiêu, suýt trọc mù hai mắt hắn. Tuy từ lâu đã có người nói cho hắn biết Thẩm Tường sắp kết hôn, nhưng... hắn cho rằng... hắn cho rằng hoàn toàn là giả.

Hắn chưa buông tay Thẩm Tường, sao Thẩm Tường có thể nhanh chóng buông tay hắn vậy!

Hắn không tin, không tin chút nào!

Có điều, cái tên quen thuộc trên thiệp cưới lại làm hắn phải tin.

Thẩm Tường, thực sự đã ra khỏi cuộc đời hắn, có lẽ sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Không biết nghĩ tới điều gì, Đường Tiêu chợt vọt ra khỏi phòng.

Bên này, Thẩm Tường biết mẹ Thẩm không sao, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Đúng lúc quay lại Nghi Châu, và khác với lần trước ôm nỗi bi thương rời đi, lần này cô tràn đầy hạnh phúc.

Kỳ quái là hình như cô có thể nhanh chóng buông xuống người đàn ông cô yêu say đắm rất nhiều năm, thậm chí cô cảm thấy nỗi đau xót đó chỉ là một giấc mộng của cô.

May mà, cô tỉnh mộng rồi. Cuộc sống sau này sẽ thuận buồm xuôi gió nhỉ?

Mẹ Thẩm không nói chuyện gặp được mẹ Đường Tiêu ở bệnh viện. Đối với bà, xả được cơn giận thì thôi, tốt nhất đừng dính dáng nhiều tới cái gia đình cực phẩm đó, nhất là bây giờ con gái đã sắp kết hôn.

Thằng bé Đinh Thục ấy bà rất thích, tuy không có tiền và vẻ ngoài tốt như Đường Tiêu, song nó thực sự là một người đàn ông không tệ, thành thật ổn trọng, và quan trọng nhất là tốt với Thẩm Tường.

Mẹ Thẩm rất hài lòng, nên xin chuyện này không cần gây thêm rắc rối nữa.

Thẩm Tường cũng không biết chuyện mẹ mình gặp phải bà Đường. Cô nghĩ, nếu đã đến thành phố Nghi Châu, hơn nữa Lâm Mân Côi còn đòi gặp Đinh Thục, thế thì tìm một cơ hội gặp mặt đi.

Thẩm Tường hẹn địa điểm ăn cơm, lúc bọn họ tới đó, Phương Nhược Cuồng và Lâm Mân Côi đã đợi ở đó rồi.

"Mân Côi!"

Bạn thân lâu ngày không gặp, tất nhiên chỉ muốn ôm chầm nhau.

Cảm ơn cậu, trong lúc mình đau khổ nhất, mệt mỏi nhất, cậu luôn ở bên cạnh mình.

Lâm Mân Côi cũng rất kích động, cô sợ lần này Thẩm Tường gặp lại gắp phải tên cặn bã, nên mặc kệ thế nào cũng muốn tự mình kiểm định.

Bất quá, với cái nhìn đầu tiên khi gặp lại Thẩm Tường, bỗng dưng trong lòng Lâm Mân Côi buông lỏng.

So với trước khi rời đi, rõ ràng Thẩm Tường béo lên một vòng, trên gương mặt tròn trịa được tình yêu tưới táp mang theo nụ cười.

Người như vậy, và Thẩm Tường trước kia hễ nhắc tới Đường Tiêu chỉ biết cười bất đắc dĩ, hoàn toàn là hai người khác nhau.

Có lẽ người đàn ông tên Đinh Thục này thực sự là hạnh phúc của Thẩm Tường.

Bởi vì có cái nhìn này, nên Lâm Mân Côi đặc biệt chú ý Đinh Thục.

Dáng dấp hắn xem như trai đẹp từ cái nhìn thứ hai, đeo mắt kính gọng đen, che đi ánh sáng rực rỡ trong mắt hắn.

Hắn không nói nhiều, ngoại trừ sau khi chào hỏi Lâm Mân Côi, cũng không nói chuyện nữa.

Cho đến khi... Phương Nhược Cuồng từ toilet trở ra.

Hai người đàn ông hình như quen biết nhau, lập tức tán gẫu.

Lâm Mân Côi để ý, tuy Đinh Thục này ít nói, nhưng lại cực ăn ý với Thẩm Tường. Gần như Thẩm Tường muốn gì, trước khi cô ấy nói ra hắn đều có thể đi trước một bước giúp cô làm.

Hai người giơ tay nhấc chân toàn sự ăn ý, hơn nữa trên bàn ăn cũng không phải như trước đây khi ăn cơm Thẩm Tường săn sóc Đường Tiêu đủ bề, hoặc là nói hầu hạ Đường Tiêu, mà bọn họ yêu thương lẫn nhau, em múc canh cho anh, anh thêm cơm cho em, nói chung hết sức ăn ý.

Lâm Mân Côi yên lặng cho Đinh Thục đạt tiêu chuẩn. Lại nhìn Phương Nhược Cuồng căn bản tự gắp tự ăn, cũng chẳng phát biểu chút lời bàn nào. Lâm Mân Côi dá đá Phương Nhược Cuồng dưới đáy bàn...

Ai ngờ người nọ lại nghiêng mặt sang chỗ khác, không thèm chú ý.

Thật là...

Lâm Mân Côi nghiến răng, lại nhìn Thẩm Tường, cười hạnh phúc như vậy chỉ có thể nhịn.

Thôi, tiếp tục quan sát đi.

Đáng lẽ Lâm Mân Côi không hài lòng Đinh Thục lắm, ít nhất không hài lòng 100%. Nhưng sau khi ăn cơm, lại xuất hiện một khúc nhạc đệm nho nhỏ.

Chẳng biết Đường Tiêu từ lúc nào chạy tới, rõ ràng Thẩm Tường đang tay trong tay với Đinh Thục, nhưng Đường Tiêu lại làm bộ không thấy, chạy tới trước mặt muốn đơn độc nói chuyện một chút.

Thẩm Tường từ chối thẳng thừng, cô sắp lấy người khác rồi, cô cảm thấy mình không còn gì để nói với Đường Tiêu nữa.

Song Đường Tiêu lại không buông tay, túm Thẩm Tường muốn kéo đi.

Lâm Mân Côi và Phương Nhược Cuồng đứng quá xa, chứng kiến một màn đó lập tức bước qua.

Nhưng còn chưa tới gần, đã thấy Đường Tiêu trước đó còn túm tay Thẩm Tường bay ra ngoài.

Lâm Mân Côi sửng sốt một giây, trên tay chợt mềm mại cô mới phản ứng kịp.

Chớp mắt một cái, cô nói: "Em không nhìn lầm chứ? Đường Tiêu... Đường Tiêu bay ra ngoài à?"

Phương Nhược Cuồng chỉ cười, chẳng có chút phản ứng bất ngờ nào.

"Dựa theo thủ pháp của hắn, tốc độ và cách rơi xuống đất kia của Đường Tiêu rất hoàn mỹ."

"..."

Đến gần nhìn, người đàn ông tên Đinh Thục bên cạnh Thẩm Tường đã gỡ mắt kính xuống, khẽ mỉm cười chắn trước mặt Thẩm Tường.

"Lần đầu gặp mặt, xin chỉ giáo nhiều thêm."

"..." Cái người này, lần đầu gặp mặt đã làm đối phương bay ra ngoài sao?

Có lẽ Đường Tiêu cũng không ngờ, sửng sốt rất lâu mới phản ứng kịp.

"Con mẹ nó, mày là ai... dám chạm vào ông!"

Hắn như con trâu điên nhào tới, sức lực và tốc độ đó khiến Lâm Mân Côi phải thay Đinh Thục đổ mồ hôi hột.

Đang định mở miệng ngăn cản, ai ngờ Đinh Thục nghiêng người, ngón tay linh hoạt nắm cánh tay Đường Tiêu, tay khác chẳng biết chém chỗ nào của Đường Tiêu, bỗng dưng hắn mềm oặt ngã xuống.

"Quên mất, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Đinh Thục... cũng là người đàn ông của bé ngoan. Trước đây anh bắt nạt cô ấy thì thôi, từ nay về sau lại để tôi thấy anh chạm vào một sợi tóc của cô ấy nữa, tôi sẽ dỡ một cánh tay của anh."

Đinh Thục nói xong, Lâm Mân Côi mới chú ý nét mặt của Đường Tiêu.

Gương mặt điển trai trắng bệch như tờ giấy, nhìn kỹ mới thấy trên mặt toàn là mồ hôi hột.

Đinh Thục này mới làm gì cơ? Chỉ thấy hắn chém cánh tay Đường Tiêu mấy cái, sao Đường Tiêu đau đớn thế?

Lúc này Phương Nhược Cuồng ở phía sau thở dài, "Qua giúp một tay đi, tay Đường Tiêu gãy rồi."

Phương Nhược Cuồng tới đỡ Đường Tiêu còn muốn giãy giụa, trấn an con sư tử tức giận.

"A Tiêu, thua chính là thua, có chơi có chịu, đừng mất mặt như vậy..."

"Mất mặt?" Có lẽ quá đau, bỗng nhiên Đường Tiêu ngẩng đầu.

"Chịu thua?! Em không chịu thua! Mẹ nó, vợ em sắp chạy theo người khác rồi! Em chịu thua con khỉ!"

Đường Tiêu còn định đưa tay qua, thấy Đinh Thục nhướng mày một cái hình như còn muốn đánh lượt mới, Phương Nhược Cuồng kịp thời chắn trước mặt Đường Tiêu.

"Đinh Thục, một vừa hai phải thôi." Thấy Đinh Thục không bị dao động. Phương Nhược Cuồng lại bỏ thêm một câu, "Anh tính để mọi người biết nhà vật lý học thiên tài lợi dụng kiến thức chuyên nghiệp đả thương người ta à?"

Lời này của Phương Nhược Cuồng mang theo sự uy hiếp nhất định, nhưng đâu biết rằng Đinh Thục căn bản không quan tâm.

Hắn nhướng mày: "Tùy anh, tôi không sao hết. Phương Nhược Cuồng, anh không cần uy hiếp tôi. Nể mặt bé ngoan, hôm nay tôi sẽ không lấy cái mạng nhỏ của tên khốn kiếp này. Có điều lần sau còn chạm vào bé ngoan của tôi, tôi sẽ để hắn chết không còn thi thể."

Đinh Thục nói xong, kéo tay Thẩm Tường tiến về phía trước.

Chẳng qua, lúc lướt qua Đường Tiêu, hắn còn nói một câu.

"Đúng rồi, quên nói cho anh biết, hai năm qua tôi còn lấy học vị tiến sĩ sinh hóa. Sao đây! Muốn thảo luận với tôi cách để anh chết đau đớn không?"

"..."

Giờ phút này, Lâm Mân Côi không biết Thẩm Tường có sắc mặt gì, nhưng trong lòng cô đã cho Đinh Thục 100 điểm.

Wow, quá khốc!

Người đàn ông này mang theo ánh mắt yêu nghiệt ngông cuồng, giẫm lên Đường Tiêu như giẫm lên rác, nhưng xoay người một cái ánh mắt ấy lại biến thành ngây ngô đáng yêu, kéo Thẩm Tường cần an ủi.

"Bé ngoan bé ngoan, vừa rồi người đó không lễ phép gì cả, chúng ta đừng để ý tới hắn nữa, đi thôi, về nhà."

"..."

Biến hóa cực nhanh khiến Thẩm Tường hơi nghi ngờ, Đinh Thục này sẽ không có hai nhân cách đấy chứ!

Đinh Thục và Thẩm Tường đi xa, Lâm Mân Côi vẫn còn lưu luyến.

Rất lâu mới cảm khái một câu, "Đẹp trai quá."

Phương Nhược Cuồng:...

Người nào đó cảm thấy rất khó chịu, giọng nói đã lạnh lẽo mang theo mấy phần uy hiếp.

"Hoa nhỏ..."

Lâm Mân Côi phản ứng kịp nhưng vẫn có chút lưu luyến, ôm mặt trái xoan mắt bốc đầy sao, "Đúng là quá đẹp trai, như thiên thần ấy."

Hiện giờ người nào đó không nhìn nổi nữa, túm Lâm Mân Côi trong lòng bóp má, "Thiên thần đã là của người khác từ lâu rồi... Đừng nhìn nữa, vả lại, trên mặt đất còn có một người sắp chết kìa!"

Được Phương Nhược Cuồng nhắc nhở, Lâm Mân Côi mới phát hiện Đường Tiêu sắp chết trên mặt đất.

Bất quá, cô thực sự không ưa Đường Tiêu, giờ biết sai rồi thì sao! Hiện tại cô gái mà hắn không biết quý trọng đã tìm được một người tốt hơn.

Để hắn chết luôn đi.

Lâm Mân Côi rất muốn ngửa mặt lên trời cười to ba tiếng.

Nhưng Phương Nhược Cuồng ra hiệu cho cô đừng nói lung tung, vì sắc mặt Đường Tiêu quả thực quá khó coi.

Hắn ngơ ngác nhìn phương hướng Thẩm Tường rời đi, ngay cả Lâm Mân Côi đá cái tay bị thương của hắn, hắn cũng không phản ứng.

Một lát sau, Phương Nhược Cuồng kéo tay hắn dậy.

"Đi thôi, anh đưa hắn đến bệnh viện trước."

Ánh mắt Đường Tiêu vẫn dừng ở nơi xa xa, người bị kéo đi rất xa rồi mới bỗng dưng nói một câu.

"Anh... em thực sự không sao..."

Lâm Mân Côi còn muốn cười nhạo Đường Tiêu, nhưng giờ phút này lại chẳng nói nên lời, chỉ có thể xoay mặt sang chỗ khác.

Bởi vì giọng hắn run rẩy, có lẽ chính hắn cũng không biết, hắn đang rơi nước mắt.

Vừa rơi nước mắt vừa nói.

"Vợ em thực sự không cần em nữa ư?"

Ngay cả khi biết Đường Tiêu không thể tha thứ, nhưng nhìn gương mặt đó, Lâm Mân Côi làm sao cũng không cười nổi.

Cuối cùng, cô chỉ có thể nhắm mắt lại cứng rắn quyết tâm, trong lòng mặc niệm vô số lần.

Đường Tiêu không thích hợp với Thẩm Tường.

Đường Tiêu không thích hợp với Thẩm Tường.

Đúng, Đường Tiêu không thích hợp với Thẩm Tường.