Mân Côi

Chương 84




Chủ Nhật, Lâm Mân Côi dậy rất sớm. Tối qua cô nói chuyện điện thoại với Phương Nhược Cuồng hỏi thăm sở thích của ba mẹ anh, cũng hỏi Phương Hân Hỉ. Cuối cùng chuẩn bị một đống lớn, nói liên mien lải nhải hồi lâu, sau cùng Phương Hân Hỉ cũng muốn đập bàn.

"Mẹ chị rất dễ chung đụng. Hơn nữa lần này ba chị không ở nhà, em không cần lo lắng như vậy."

Lâm Mân Côi cũng biết mẹ Phương cực kỳ dễ ở chung, nhưng con dâu đi gặp mẹ chồng, đâu có nhẹ nhõm tới thế.

Cả đêm Lâm Mân Côi đều ngủ không ngon giấc, trong mơ lại nhớ tới lần đầu tiên Phương Tử Quân dẫ cô đi gặp Trương Ngọc.

Nhà Phương Tử Quân ở một thị trấn thành phố Nghi Châu, tuy cô đã nghĩ tới điều kiện của Phương Tử Quân không tốt lắm, song lúc đầu tới cô vẫn có chút kinh ngạc.

Nhà Phương Tử Quân là nhà trệt hai gian, không biết có phải quanh năm đốt củi không, nên mặt tường có vẻ hơi đen.

Sau khi đi vào, trên trần treo một số thứ đen đen, Lâm Mân Côi sợ hết hồn, theo bản năng lui về sau một bước. Có lẽ, từ lúc đó Trương Ngọc đã không thích cô.

Bà ta nhìn cô một cách lạnh lùng, ngay cả bảo cô ngồi cũng không có.

Sau đó vẫn là Phương Tử Quân cầm tay cô đi tới trước mặt Trương Ngọc, giới thiệu với bà ta Lâm Mân Côi là con dâu bà ta, sắc mặt Trương Ngọc cũng không buông lỏng chút nào.

Trước đây Lâm Mân Côi rất ngốc, cho rằng Phương Tử Quân nói một tràng nghĩa là con yêu cô ấy, cô ấy là người vợ con nhận định. Nhưng giờ suy nghĩ lại, có lẽ là nói điều kiện nhà cô tốt nhỉ.

Cả đêm Lâm Mân Côi đều mê man, lúc tờ mờ sáng đã dậy sửa soạn.

Kim Phân Phương thấy cô, ngáp một cái nhìn cô.

"Con đó, trời sinh là số bị ngược... Sớm như vậy, con dậy chạy sô hả?"

Lâm Mân Côi đang rửa mặt, nghe thế ngẩng đầu lên, phát hiện gương mặt trong gương tái nhợt, môi run run nói một câu, "Mẹ, con hơi sợ."

"Xem chút tiền đồ của con kìa!" Kim Phân Phương khinh bỉ.

Bất quá, mặc dù vậy nhưng Kim Phân Phuwowngvaanx nhanh chóng tới bên người Lâm Mân Côi.

Bà vươn tay sửa lại quần áo cô một chút, thuận tiện véo má cô, thở dài, "Con gái của mẹ, có ai xem thường chứ."

"Mẹ..."

Kim Phân Phương cười ảm đạm, "Bé ngoan, do trước đây mẹ quá bận, nên mới lơ là con. Yên tâm đi, lần này mẹ nhất định sẽ giữ cửa ải cẩn thận cho con. Mặc dù nhà họ Phương là gia đình giàu có, nhưng nhà chúng ta cũng không dễ bắt nạt, yên tâm, mẹ sẽ luôn ở sau lưng con."

Trái tim chênh vênh của Lâm Mân Côi giờ phút này từ từ yên ổn lại.

"Cảm ơn mẹ."

Người xưa nói rất đúng, trên đời chỉ có mẹ là tốt nhất.

Quả nhiên hôm nay ba Phương Nhược Cuồng không ở nhà.

Mẹ Phương bảo Lâm Mân Côi không cần câu nệ, coi như tới chơi thôi.

Lâm Mân Côi phải thừa nhận, mặc kệ mình đã chuẩn bị tâm lý thế nào, nhưng sau khi vào cửa cô vẫn hơi căng thẳng.

Có điều mẹ Phương đã vui vẻ nghênh đón, kéo cô quen cửa quen nẻo bước vào trong, còn cười hì hì kể chuyện trước kia cho cô nghe.

Không biết có phải mẹ Phương tẩy não thành công hay không Lâm Mân Côi thực sự cảm thấy chỗ này cô từng tới rồi.

Ầm ĩ như thế, chút bất an và khẩn trương trong lòng cũng từ từ biến mất.

Theo như Phương Nhược Cuồng nói, mẹ Phương thường thích làm vườn, nên Lâm Mân Côi đi chợ mua một chậu hoa lan tới. Mẹ Phương nhận được quà quả nhiên mặt này rạng rỡ, không nói hai lời cởi vòng ngọc ngay cổ tay đeo cho Lâm Mân Côi.

Cho dù Lâm Mân Côi đã giảm béo, cũng thuộc dạng khung xương nhỏ nhưng có da thịt. Vòng ngọc đeo vào tay, nhất thời có dáng dấp của tiểu thư khuê các điềm tĩnh an bình.

Mẹ Phương càng nhìn càng vui vẻ, đôi mắt to cười híp thành một đường may, hận không thể lập tức đón Lâm Mân Côi vào cửa.

Còn ý kiến của chủ gia đình nhà họ Phương khác...

Được rồi, hoàn toàn bị phớt lờ.

Cơm nước xong, cuối cùng Phương Nhược Cuồng cũng cướp được Hoa nhỏ của mình, khóe mắt ra hiệu cho Phương Hân Hỉ còn định kéo Lâm Mân Côi dạo nhà ấm trồng hoa của mẹ Phương, đích thân anh dắt Lâm Mân Côi lên lầu.

Lầu hai là phòng của Phương Hân Hỉ, Phương Nhược Cuồng nói qua loa một lượt, cũng không dừng lại, lên thẳng lầu ba.

Toàn bộ không gian lầu ba đều là của Phương Nhược Cuồng, anh dẫn cô đến một căn phòng cuối nằm hành lang, "Đây là phòng ngủ của anh."

Nhìn ra được Phương Nhược Cuồng không thường trở về ở, bởi mở cửa ra, cả phòng đều quạnh quẽ.

Hơn nữa, có lẽ vì căn phòng rất lớn, ước chừng còn lớn hơn căn hộ nhỏ của Phương Nhược Cuồng, mà căn phòng đơn giản chỉ có một chiếc giường, và một kệ sách treo tường, nên có vẻ đặc biệt trống trải.

Căn phòng không có sô pha, Phương Nhược Cuồng trực tiếp kéo Lâm Mân Côi lên ngồi trên chiếc giường siêu to.

"Em ngồi một chút, anh đi rót ít nước cho em."

Lâm Mân Côi định nói không cần, nhưng Phương Nhược Cuồng đã đứng dậy bước ra.

Lâm Mân Côi ngồi không, hơn nữa lúc ngồi trên giường luôn cảm thấy hơi ngứa ngáy, cả người đều có cảm giác tê dại.

Phòng này trống trải, nhưng đối với Lâm Mân Côi, còn có một cảm giác khác, cô luôn cảm nhận được hơi thở của Phương Nhược Cuồng quanh quẩn khắp phòng.

Nhất là trên giường này, cô cũng không nằm xuống, lại cảm thấy toàn thân đều nhiễm mùi vị của anh.

Nghĩ đến đó cô mới vào cửa, mẹ Phương như mũi chó ngửi ngửi trên người cô, giống như trên người cô có mùi của Phương Nhược Cuồng thật.

Mùi của anh.

Ý nghĩ này chẳng hiểu sao khiến Lâm Mân Côi thoáng đỏ mặt tới tận mang tai, đầu óc nóng hừng hực, chiếc giường lớn mềm mại dưới người cũng không ngồi yên, đứng phắt dậy.

"Sao thế?"

Đúng lúc Phương Nhược Cuồng đi rót nước bước vào, thấy Lâm Côi đỏ mặt, sóng mắt lưu chuyển, trong lòng khẽ động.

"Nhớ anh hửm?"

"Em... em không có..."

Có lẽ vì che giấu sự khẩn trương, Lâm Mân Côi cướp ly nước trên tay Phương Nhược Cuồng, ực một hớp thật to.

Cô uống vào mới phát hiện là nước ấm, còn là nước mật ong.

"Được rồi, uống chậm một chút." Phương Nhược Cuồng giống như dỗ đứa trẻ vậy, nhẹ nhàng vỗ vỗ đầu cô. Dáng vẻ đó vừa bất đắc dĩ vừa yêu thương, làm Lâm Mân Côi lại đỏ mặt.

Uống nước xong, Phương Nhược Cuồng cất ly.

Lâm Mân Côi không phải lần đầu ở chung một không gian với Phương Nhược Cuồng, song chỉ có lần này, cô có vẻ đặc biệt câu nệ, như bước chân vào một thế giới lạ lẫm.

Tay người đàn ông không biết từ lúc nào đã phủ lên lưng cô, cô như chim sợ ná, muốn giật bắn lên, lại nghe một tiếng thở dài bên tai. Người đàn ông ôm eo cô, kéo cô vào lòng.

"Ngoan, em không nghỉ ngơi cho tốt. Thời gian còn sớm, em nghỉ ngơi cho khỏe chút đi."

Nhưng mặc dù người đàn ông nói thế, song Lâm Mân Côi vẫn cảm giác được thứ vừa quen thuộc nừa nóng bỏng kia chống đỡ sau mông cô.

"Đây... đây là nhà anh đó. Mẹ... mẹ anh còn ở bên dưới."

Vì khẩn trương nên Lâm Mân Côi càng lắp bắp.

Phương Nhược Cuồng lại nở nụ cười, bên người quanh quẩn mùi hương của cô, mùi hương thơm ngát, quyến rũ.

Quả thật anh muốn bất chấp tất cả đẩy ngã cô lên chiếc giường to đùng này. Có điều, lúc anh mút vành tai nhỏ của cô, tầm mắt lại phát hiện quầng thâm không có cách nào xem nhẹ kia trên gương mặt trắng nõn.

Tối qua cô gái của anh ngủ không ngon giấc.

Phương Nhược Cuồng âm thầm thở dài một tiếng, tiện thể đè nén thú tính trong lòng.

Rõ ràng hôm qua đã nói với cô nhiều vậy,đừng căng thẳng, đừng sợ hãi. Bất quá, cô gái của anh vẫn căng thẳng đến mức hình như cả đêm không ngủ.

Tuy đã trang điểm, nhưng anh vừa liếc một cái đã nhìn thấy vẻ tiều tụy của cô. Do đó anh mới dẫn cô lên lầu, định lợi dụng thời gian nghỉ trưa nghỉ ngơi một tí.

Anh có bỏ ít thứ trong nước, hi vọng cô gái của anh có thể ngủ một giấc thật ngon.

Hai người ôm nhau thế này, không biết có phải là ảo giác của Lâm Mân Côi không, lại cảm thấy buồn ngủ. Chẳng qua, cứ ngủ như vậy hình như không tốt lắm.

Cô cố gắng mở mắt, chỉ muốn duy trì chút tỉnh táo. Có điều, tên bại hoại đó lại thì thầm bên tai cô, "Ngoan, buồn ngủ lắm hử... Buồn ngủ quá thì ngủ đi."

Giọng nói dịu dàng thật, còn có vòng tay ấm áp, Lâm Mân Côi cũng không chịu nổi, trực tiếp mềm nhũn trong lòng người đàn ông. Ý nghĩ cuối cùng trong đầu cô là, có một người đàn ông như thế ở bên cô, thật tốt.

Có lẽ thuốc có tác dụng, Lâm Mân Côi nhanh chóng thiếp đi.

Phương Nhược Cuồng cởi áo khoác cho cô, nhét cả người cô vào trong chăn.

Vốn dĩ anh có việc cần xử lý, nhưng khi nhìn trên ra giwuowngf màu đậm, Lâm Mân Côi với khuôn mặt nhỏ nhắn trắng nõn nà, dáng vẻ như đây là thiên trường địa cửu. Nhất thời phương Nhược Cuồng cảm thấy công việc gì đó chỉ là mây bay, giờ phút này anh chỉ muốn ôm cô gái của anh thôi.

Do đó, anh cũng cởi đồ, nằm xuống bên cạnh Lâm Mân Côi.

Hình như cảm giác được bên cạnh có người, Lâm Mân Côi đang ngủ khẽ ngửi ngửi, cảm thấy hơi thở của đối phương làm cô an ổn, nên cô nhanh chóng nhếch môi, dựa vào Phương Nhược Cuồng.

Diễm phúc đưa tới cửa, đau có người đàn ông nào từ chối chứ.

Người đàn ông hít sâu một hơi, sua đó đóng gói cô gái trong lòng, híp mắt một cái, đáng lẽ có chút buồn ngủ, nhưng sau khi thấy cô gái ngủ một cách điểm tĩnh, chẳng hiểu sao anh hết buồn ngủ rồi.

Khẽ hôn cô, sờ soạng cô, thậm chí làm cô trở thành chuyện trong lòng anh muốn làm nhất.

Anh luôn luôn là phái hành động, vốn không muốn quấy rầy bạn gái, nhưng không nén được ngọn lửa rục rịch trong lòng, bèn ôm chặt cô, hôn lên đôi môi đỏ thắm kia.

Anh hôn một cách cao hứng, ngậm bờ môi mềm mại, mút từng chút trong miệng, tay cũng không dừng lại, vén áo cô gái lên, cầm khối đầy đặn tròn trịa ấy.

Sao cứ cảm thấy hơi nhỏ nhỉ?

Người nào đó thoáng khó chịu nghĩ, đợi cô tỉnh lại, nhất định phải cho cô ăn nhiều hơn.

Nghĩ thế, dường như người đàn ông tìm được mục tiêu mới của cuộc sống, anh mỉm cười, tiếp tục nắn bóp khối tròn trịa anh yêu thích.

Lâm Mân Côi đang ngủ bị xoa nắn, không thoải mái hừ hừ.

Tiếng hừ khẽ không thoải mái của cô chỉ là hai tiếng nhẹ nhàng, lại làm người đàn ông đang hưng phấn hơi sững sờ.

Nhìn cô gái trắng nõn có quầng thâm rõ ràng dưới mí mắt, anh khẽ dừng lại, rất lâu mới chậm rãi rút cái tay nắm khối mềm mại của mình về.

Hung hăng hôn lên môi cô gái một cái thật kêu, anh nghiến răng nghiến lợi, mang theo ít mùi vị ẩn nhẫn.

"Hoa nhỏ... chúng ta còn nhiều thời gian."