Mân Côi

Chương 73




Khi thấy một cô gái chậm rãi bước trong màn mưa, Đường Tiêu biết lần này mình đánh cuộc thắng rồi. Và mỗi lần như vậy, hắn chưa bao giờ thất bại.

"Tường Vi." Hắn tràn ngập mong đợi tiến lên nghênh đón.

Thẩm Tường mỉm cười, hình như thương tiếc nhìn hắn, sau đó đưa cho hắn chiếc ô. "Đi thôi, chúng ta nói chuyện tí."

"Đây là quần áo của anh." Thẩm Tường lục một bộ quần áo trước đây của Đường Tiêu trong ngăn tủ đưa cho hắn.

Trong lòng người đàn ông càng thêm vui mừng thừa dịp Thẩm Tường đưa lập tức nắm tay cô, "Tường Vi, anh..."

Hắn có vẻ hơi nóng ruột, nhưng Thẩm Tường chỉ lắc đầu, chậm rãi đẩy tay hắn ra, dịu dàng nói, "Đi tắm thay quần áo khác đi, coi chừng cảm lạnh."

Lúc Đường Tiêu bước ra, Thẩm Tường ân cần bưng trà gừng cho hắn.

Thẩm Tường rất tốt với hắn, tốt đến mức chẳng hiểu sao hắn có chút hoảng hốt.

"Tường Vi, xin lỗi, em tha thứ cho anh đi."

Trong lòng Đường Tiêu vốn vui mừng giờ hoàn toàn không còn, lúc này hắn có dự cảm xấu càng lúc càng mãnh liệt.

"Tường Vi..."

Hắn còn muốn nói điều gì, đã thấy cô đóng cửa lại, để cho bọn họ một không gian khép kín.

Tối đó Đường Tiêu uống canh gừng mà trong lòng lo sợ bất an, hắn lén nhìn Thẩm Tường, phát hiện cô vẫn liên tục mỉm cười.

"Tường Vi..."

"Vâng..." Thẩm Tường lấy cái chén trên tay Đường Tiêu, tùy tiện đặt lên bàn.

Khoảng cách của hai người rất gần, Đường Tiêu còn muốn gần hơn lại bị Thẩm Tường lắc đầu, "Chúng ta nói chuyện đàng hoàng đi."

"Ừ."

Đã từng là một đôi tình nhân, nhưng giờ lại trở nên xa lạ tới thế.

Thẩm Tường gần như không chần chừ mở miệng nói, "Chuyện đã qua, em cũng không trách anh nữa. Dù sao..." Cô hơi bất đắc dĩ cười cười, dừng lại một chút mới lên tiếng: "Tại em không tốt, ban đầu em không nên cưỡng cầu. Biết anh không muốn kết hôn, còn ép buộc anh."

"Tường Vi... anh không có ý này..." Lần này Đường Tiêu thực sự cợ hãi, "Không phải anh không muốn kết hôn... chỉ là..."

"Chỉ là không muốn kết hôn với em đúng không?" Thẩm Tường thở dài, giọng thoáng nhẹ nhõm, "Thực ra em không phải đồ ngốc, chúng ta quen nhau gần một năm, có lẽ em cũng biết suy nghĩ của anh... Kỳ thực anh không hề thích em như anh nghĩ, khi đó anh tiếp cận em chẳng phải vì đánh cuộc lúc còn trẻ sao?"

Cái người cao cao tại thwongj từng đạp hắn xuống bùn đất hiện tại cúi đầu dưới chân hắn, cảm giác này ắt hẳn không tệ.

Thẩm Tường cảm thấy mình rất khờ.

Có một lần Đường Tiêu uống say, cô đi đón hắn. Cô ở ngoài phòng khách nghe rõ rành rành, "Người phụ nữ đó à, chơi đùa thôi. Ai kêu trước đây cô ta bày tư thái cao cao tại thượng... giờ chẳng phải bị tôi chơi đùa ư?"

Lúc đó Thẩm Tường không biết mình rời khỏi câu lạc bộ giải trí kia thế nào. Cô không phải đồ ngốc, tuy yêu đương khiến cô mất đi một phần lý trí, nhưng cô cũng hiểu, rất nhiều lúc cô nhân nhượng Đường Tiêu, rất nhiều lúc cô vẫn nghĩ tới đoạn ký ức tốt đẹp đó.

Với hắn, có lẽ đây không phải là kỷ niệm tốt đẹp gì.

"Tường Vi... anh... anh không phải..." Giờ phút này Đường Tiêu mới hiểu hắn sắp mất đi thứ gì.

Hắn tiến lên một bước quỳ gối trước mặt Thẩm Tường, cầm đôi tay lạnh như băng kia của cô, "Vi Vi... đừng như vậy, anh không phải..."

"Anh có dám nói lúc đó anh quen em không phải vì lý do này không?"

Khóe môi Đường Tiêu giật giật, nhưng không nói được câu nào.

Hình như Thẩm Tường chẳng có chút bất ngờ, "Quả nhiên, em nói không sai đúng không? Mẹ em nói đúng, đàn ông đều như thế, thứ dễ dàng có được sẽ không quý trọng." Thẩm Tường đè trái tim, nơi đó đau đớn nhức nhói, may mà cô còn có thể chịu được.

May mà, có thể chịu được.

"Mặc dù vậy, nhưng em vẫn phải cảm ơn anh. Cuối cùng anh để em như ý nguyện, thực ra... em vẫn chưa nói cho anh biết, hồi trung học dáng vẻ vừa nhỏ vừa yếu ớt của anh, em đều thích. Em chỉ muốn anh vươn lên một chút, chúng ta có thể đến một thành phố học, có thể ở bên nhau lâu dài... nhưng hình như anh không nghĩ thế..."

Cách thức của cô đã tổn thương ;òng tự trọng của một cậu bé, khiến hắn nhớ mãi rất nhiều năm, còn không quên trả thù.

Thẩm Tường cười, nhìn người đàn ông vừa xa lạ vừa quen thuộc trước mặt, rốt cuộc cũng hiểu rõ. Thực ra người đàn ông này không đáng để cô yêu, từ đầu tới cuối đều không phải người đàn ông cô cần.

Dưới gối, Thẩm Tường lấy một bức thư ly hôn để trước mặt hắn.

"Ký đi, chúng ta chia tay trong vui vẻ."

Thấy Đường Tiêu ngây ngốc không nói lời nào, Thẩm Tường lại nói: "Anh có thể xem điều khoản em định ra, tuy chúng ta kết hôn chưa tới mấy ngày, nhưng nhà cửa gì đó em đều muốn, em không phải dạng hiền lành đâu..."

"Vi Vi... em có thể không ly hôn... danh chính ngôn thuận hưởng dụng mọi thứ của anh mà." Đường Tiêu mở đươn ly hôn ra, nắm tay cô, nóng nảy bảo đảm.

Nhưng cái tay nóng nảy đó lại bị Thẩm Tường dễ dàng gạt đi, "Đừng ngu ngốc nữa, em đã quyết định rồi. Đường Tiêu, anh còn nhớ những lời trước đây em nói với anh không? Nếu anh làm chuyện có lỗi với em, thì em nhất định sẽ không quay đầu lại... Giờ những lời này vẫn còn có thể muốn làm gì thì làm.. Vì em càng yêu bản thân mình, và ba mẹ em hơn.

Tối đó, nhìn Đường Tiêu tập tễnh rời đi, Thẩm Tường thở dài một cái.

Mối tình này cứ thế kết thúc, khiến cảm xúc của cô rất phức tạp. Có lẽ có đau đớn, có lẽ có hận, nhưng duy nhất không hề hối hận.

Đúng, cô sẽ không hối hận. Người đàn ông này không phải người cô cần. Cô dùng thời gian một năm, thể xác và tinh thần đều chịu tổn thương rốt cuộc cũng hiểu rõ đạp lý này.

"Tường Vi..."

Không biết từ lúc nào, cánh cửa bên cạnh đã mở, ba mẹ lớn tuổi của Thẩm Tường đứng ngay cửa, chẳng biết nghe được bao lâu rồi.

Mà giờ phút đó, nước mắt cô cố kiềm nén lại tuôn trào, cô nhanh chóng tiến vào vòng ôm ấm áp của cha mẹ.

"Xin lỗi... ba mẹ... con xin lỗi..."

"Không sao..." Con gái của mình bị tổn thương kiểu này, làm ba mẹ sao có thể không đau lòng chứ. Ôm cơ thể đơn bạc, mẹ Thẩm rơi nước mắt ào ào, "Đứa con đáng thương của mẹ... con gái của mẹ... con gái đáng thương của mẹ..."

Mắt ba Thẩm đỏ hoe, vỗ vỗ vai con gái, hung hăng nói: "Đúng, chia tay rất đúng... lời như vậy, chia tay cũng tốt..."

Ba mẹ Thẩm Tường tuy luôn phản đối cô bôn ba bên ngoài, bọn họ là gia đình bảo thủ, hi vọng con gái mình có thể tìm được một công việc an ổn, cứ bình thường như thế sống hết một đời. Nhưng Thẩm Tường không theo nguyện vọng của họ, từ sau khi tốt nghiệp đại học đã bắt đầu tự mình xông xáo. Ngay cả cuộc hôn nhân của mình, cô cũng tự làm chủ.

Nghe được Thẩm Tường và tên cặn bã kia ly hôn, hai người bèn đề nghị cô theo bọn họ trở về, đợi sang năm thi công chức hoặc giáo viên cũng tốt hơn ở cái chỗ này.

Thẩm Tường lại do dự. Mất đi tình yêu, nhưng khát vọng và ý chí chiến đấu với cuộc sống của cô lại chưa biến mất.

Sau khi trải qua việc suy xét thận trọng, cô quyết định tiếp tục ở lại thành phố này, dồn sức làm việc.

Có lẽ sẽ đầy rẫy thương tích, nhưng cô không muốn về sau mình sống trong hối hận.

Lâm Mân Côi rất vui vẻ vì Thẩm Tường đã bước ra khỏi mù mịt. Từ lâu cô đã cảm thấy Thẩm Tường là một cô gái ngoài mềm trong cứng, điểm khác biệt lớn nhất giữa hai người là Thẩm Tường không chỉ tàn nhẫn với người khác, mà còn tàn nhẫn với chính mình.

"Buông xuống thật rồi?"

Thẩm Tường cắn ống hút, cô vẫn chưa thể ăn đồ lạnh, chỉ có thể uống hồng trà ấm, trơ mắt nhìn Lâm Mân Côi uống Coca lạnh.

"Nếu nói hoàn toàn buông xuống rồi, thì chắc chắn mình đang lừa cậu. Có điều..." Thẩm Tường thở phào nhẹ nhõm, tràn đầy hi vọng vào thời gian tới, "Mình nghĩ, thời gian có thể mang đi tất cả..."

Hai người hàn huyên một hồi. Lâm Mân Côi biết chuyện Thẩm Tường ly hôn, không chỉ vậy, Thẩm Tường còn đề cập muốn tự mình kinh doanh.

Nhưng thành phố Nghi Châu hình như không có cơ hội nào, ít nhất hiện giờ hai người vẫn chưa phát hiện ra.

Đầu hạ, khí trời rất nóng. Hai người lượn quanh đại học của bọn họ một vòng, cuối cùng hơi thấm mệt, cả người vừa khô vừa khát tính sang tiệm đồ uống lạnh bên cạnh, phát hiện nơi này hình như là điểm mù, ngay cả tiệm đồ uống lạnh cũng không có.

Thẩm Tường vừa nghe, cũng cảm thấy nỗi lo lắng của Lâm Mân Côi có đạo lý, do dự chốc lát mới cắn môi nói: "Vậy chúng ta hỏi thăm thử xem."

Thấy Thẩm Tường tràn trề hăng hái, Lâm Mân Côi cũng hăng hái lấy.

Tình cảm với Phương Nhược Cuồng từ từ thăng hoa, nhưng công việc bên kia kiến ủy lại từ chức, cô đang lo không có chuyện gì làm đây này.

Nếu Thẩm Tường có ý định đó, thì sao cô không góp vốn vô chứ?"

Buổi tối, Lâm Mân Côi nói chuyện này với Kim Phân Phương. Một cú điện thoại của bà lập tức điều tra rõ ràng cho cô.

"Chỗ đó ngược lại không tệ, có điều ở trung tâm thành phố nên tiền thuê hơi đắt, mở tiệm đồ uống lạnh có lẽ chỉ huề vốn..."

Mắt thấy cơ hội cứ thế tuột mất. Lâm Mân Côi thoáng mất mát.

"Bất quá, con có thể mở rộng nó một chút, làm thêm thức ăn đặc sắc chẳng hạn, nâng lên đẳng cấp khác." Kim Phân Phương nghĩ kế cho Lâm Mân Côi, "Về phần vấn đề kỹ thuật, mẹ giúp con tìm dì Ngư Ngư của con. Mấy năm nay dì ấy về hưu nhàn rỗi không có chuyện gì làm, giờ mở một tiệm bánh gato trên weibo, làm ăn rất tốt. Mẹ giúp cpn mời dì ấy qua."

Kim Phân Phương nghĩ đến đứa con phế vật của mình rốt cuộc cũng có chút ý chiến đấu, bà vui vẻ không thôi. Một buổi tối đều đi khắp nơi tìm người, bàn chuyện tiền thuê, lắp đặt thiết bị, ngay cả Ngư Ngư cũng mời tới.

Ngư Ngư bên kia vốn chẳng có vấn đề, song một lát sau, chồng bà gọi điện đến từ chối.

Kim Phân Phương xin xỏ nửa ngày, cuối cùng Ngư Ngư nhịn không được nói giúp bà, bảo một ngày chỉ tới tiệm trông nom hai tiếng đồng hồ thôi.

Chồng Ngư Ngư vốn không hé miệng, nhưng mặc dù tính tình dì Ngư Ngư mềm mại, song con người vẫn quật cường, cưỡng bức dụ dỗ, rốt cuộc thuyết phục được người đàn ông của bà.

Do đó...

Tất cả đều chuẩn bị xong, chỉ đợi chính thức khai trương.