Mân Côi

Chương 57




Kim Phân Phương là người nóng tính điển hình, một khi nổi giận ai cũng không thể kéo lại.

Đến phút cuối cùng, vì bà đánh đến nỗi tay bị chảy máu, người cũng mệt mỏi nên bà mới buông Lâm Xảo ra.

Lâm Xảo cũng là một người giỏi chịu đựng, trông như đang hấp hối, ai ngờ vừa được thả ra bà ta vẫn còn sức lực oa một tiếng khóc lớn. Trong miệng máu tươi chảy ròng ròng, lại càng không ngừng kêu la cái gì mà bắt bạt người khác, đánh đập người khác...

Có điều không ai để ý đến bà ta cả.

Lâm Xảo ầm ĩ một hồi, cũng mệt mỏi, sau đó được Lâm Kiến Quốc đỡ ra ngoài.

Kim Phân Phương ngồi trong phòng thở dốc. Lâm Mân Côi thấy tay bà bị chảy máu, lấy hộp thuốc ra băng bó cho bà, vừa dè dặt quan sát nét mặt Kim Phân Phương.

Không đau lòng lắm, mà phẫn nộ nhiều hơn.

Chẳng biết vì sao, Lâm Mân Côi cảm thấy tâm tình kiểu này không nên có, nhưng cô vẫn thở phào nhẹ nhõm.

"Mẹ..."

Kim Phân Phương nghe giọng Lâm Mân Côi mới xoay đầu lại, nhìn con gái, "Con biết chuyện này bao lâu rồi?"

Lâm Mân Côi lắc đầu, đến hôm nay cô cũng mới biết.

Kim Phân Phương nghiến răng nghiến lợi, "Hai kẻ khốn nạn! Uổng công mẹ coi bọn họ như người nhà! Không ngờ toàn là lũ vô ơn... lòng lang dạ sói!"

Đến bước này rồi, nói những lời ấy còn có tác dụng gì?

Lâm Mân Côi ngồi bên cạnh Kim Phân Phương, "Mẹ, bây giờ mẹ tính sao?"

Kim Phân Phương đứng lên, bực bội đi mấy bước, sau đó hình như nghĩ tới điều gì, dứt khoát vung tay một cái.

"Ly hôn... đã đến nước này, còn lưu luyến cái gì..."

Đúng lúc đó, Lâm Kiến Quốc quay trở lại, thấy vợ và con gái đều bị thương, rất lâu mới bật ra một câu.

"Hai người không sao chứ..."

Kim Phân Phương cười lạnh, "Chúng tôi không sao... có điều ông thì khó nói..."

Tính cách Kim Phân Phương luôn mạnh mẽ, rất nhiều lúc Lâm Kiến Quốc sợ người phụ nữ ày. Lúc này cũng vậy.

"A Phân... Tôi chỉ nhất thời yếu lòng..."

"Yếu lòng? Nhất thời?" Kim Phân Phương cười lạnh, "Tôi cho ông biết, Lâm Kiến Quốc, đừng tưởng tôi già rồi dễ gạt... Tôi nói thẳng với ông... Ly hôn! Bà đây muốn ly hôn với ông ~! Mẹ kiếp ông! Mấy năm nay bà vất vả bươn chải bên ngoài còn giúp ông nuôi bồ nhí? Ông nghĩ bà dễ bắt nạt lắm à?"

"A Phân..." Lâm Kiến Quốc còn muốn nói thêm, Kim Phân Phương đã cười lạnh thành tiếng, "Bây giờ ông không cần nói gì hết... Bà đây không muốn thấy mặt ông giờ phút nào nữa... Cút đi cho tôi..."

Kim Phân Phương nói trắng ra thế, Lâm Kiến Quốc cũng không còn mặt mũi nhịn tiếp.

"Ly hôn thì ly hôn! Bà tưởng tôi sợ bà hả?"

"Mẹ nó! Ông có thái độ gì đây! Ở bên ngoài nuôi bồ nhí còn chưa tính! Còn dám rống to với tôi..."

Lâm Kiến Quốc bị áp lực mấy năm nay, nói thật cũng chịu đủ rồi.

Hung hăng đập bàn một cái, Lâm Kiến Quốc nổi giận hiếm hoi.

"Kim Phân Phương! Bà có tư cách gì nói tôi! Chính bà cũng... bà cũng khôn rõ ràng với Quân Chi Lan mấy năm nay đấy! Đừng tưởng ông đây không biết!"

"Quân... Con mẹ nó! Tôi đã giải thích bao nhiêu lần... tôi với ông ta trong sạch... Không sai... Người ta đẹp trai phong độ, lại tốt... Bà đây từng yêu thầm ông ta... Nhưng bao năm qua bà với ông ta đều trong sạch..."

"Trong sạch?" Lâm Kiến Quốc rõ ràng không tin, "Đến giờ ông ta còn chưa kết hôn... Bà còn dám nói giữa hai người không có gì..."

"Ông ta không kết hôn còn không phải vì..."

Kim Phân Phương biến sắc, chẳng biết nhớ ra điều gì lại ngậm miệng.

Một lát sau không cam lòng nói tiếp, "Giờ có nói gì cũng đâu có ý nghĩa... Lâm Kiến Quốc, ông khiến tôi ghê tởm, chỗ này cũng khiến tôi ghê tởm... Mân Côi! Chúng ta đi!"

"..."

Sắc mặt Kim Phân Phương rất khó coi, nhưng vừa ra khỏi cửa cũng không bật khóc.

Bà chỉ nắm tay Lâm Mân Côi, càng nắm càng chặt.

"Mẹ kiếp! Dám nghi ngờ bà có người khác..."

Kim Phân Phương hung hăng phun nước bọt, "Cái thứ gì ấy..."

Lâm Mân Côi dẫn Kim Phân Phương về căn hộ trước đây cô và Phương Tử Quân kết hôn, hiện tại chỉ còn một mình cô ở.

Lúc trở về, tâm trạng Kim Phân Phương không tốt, sắc mặt cũng thối.

Lâm Mân Côi không biết an ủi bà thế nào, đành rót ly nước cho bà.

Im lặng một lúc lâu, cô mới chậm rãi mở miệng, "Mẹ... mẹ thực sự quyết định... ly hôn với ba sao?"

Kim Phân Phương thở dài, nắm chặt tay Lâm Mân Côi, "Xin lỗi, bé ngoan."

"Mẹ..."

"Con xem con kìa, bị đánh thành cái dạng này... Đi lấy thuốc tới đây, mẹ bôi thuốc cho con..."

"Mẹ..." Lâm Mân Côi còn muốn nói gì đó đã bị Kim Phân Phương ngăn lại.

"Chuyện của người lớn, trẻ con như con đừng nhúng tay vào."

"..."

Lâm Mân Côi rất muốn nói cô không còn là trẻ con, nhưng lúc này đối mặt với ánh mắt từ ái của Kim Phân Phương, cô không cách nào mở miệng được

Không ngờ đầu năm vui vẻ lại loạn thành cái dạng này.

Lâm Mân Côi để Kim Phân Phương bôi thuốc cho cô, cuối cùng hai mẹ con dựa vào nhau, xảy ra biến cố như vậy, trong lòng không tránh khỏi nặng trĩu.

"Mẹ và ba con đã ở với nhau ba mươi năm... Mẹ thừa nhận, lúc mới kết hôn, trong lòng mẹ có người khác..."

Lâm Mân Côi giật mình, lẽ nào Quân Chi Lan mà Lâm Kiến Quốc nói tồn tại thật?

Kim Phân Phương cười khổ, "Lúc đó mẹ tốt nghiệp cùng một trường, ông ấy rất tốt... nhưng ông ấy không thích mẹ... Ông ấy thích người phụ nữ đó, ông ấy thà cả đời không kết hôn..."

Kim Phân Phương nói nói, lại có chút tức giận, "Nhưng ông ta dám nói mẹ và ông ấy có quan hệ với nhau... Buồn cười... sao Quân Chi Lan có thể để ý mẹ chứ... Con mẹ nó... nếu có quan hệ... thì giờ chẳng phải bà là mẹ của Bí thư thành ủy sao..."

"..."

Lâm Mân Côi hình như đã hơi hiểu rồi

"Ý mẹ là vị bí thư họ Quân kia..."

Kim Phân Phương gật đầu, "Đúng thế, coi như con của bạn cũ." Nói xong, bà nắm tay Lâm Mân Côi thở dài, "Lúc đó mẹ còn có lòng riêng, mẹ không có được người đàn ông ấy thì để con gái mẹ có con trai của người ấy cũng được."

"Mẹ..." Trên ót Lâm Mân Côi nhảy ra hai cái vạch đen.

"Hừ." Kim Phân Phương hừ lạnh, chọc chọc trán Lâm Mân Côi, "Không ngờ con lại không có tương lai, đi thích hạng tiểu nhân hèn hạ Phương Tử Quân! Mẹ vừa nhìn thằng Phương Tử Quân đã biết ngay nó và ba con cùng một ruột! Không ngờ..."

Kim Phân Phương lại than thở, "Thôi, con lớn rồi. Mẹ cũng không còn gì lo lắng... Chuyện sau này... có lẽ sẽ chẳng ảnh hưởng đến con..."

Kim Phân Phương không nhắc tới Lâm Kiến Quốc một lời nào.

Nhưng hiểu mẹ không bằng con gái, Lâm Mân Côi biết Kim Phân Phương đã hạ quyết tâm.

Mặc kệ ra sao, Lâm Kiến Quốc có sai vẫn là ba cô. Một gia đình đang tốt đẹp lại bị chia cách, trong lòng Lâm Mân Côi vẫn hơi mất mát.

Lẽ nào mẹ con liền tâm, ngay cả số phận cũng giống nhau?

Quả nhiên, ngày hôm sau Kim Phân Phương đến tìm Lâm Kiến Quốc làm thủ tục ly hôn.

Lâm Kiến Quốc không chút khách sáo giở công phu sư tử ngoạm, muốn tính toán tài sản với Kim Phân Phương. Ông ta nói cái gì mà tài sản chung của vợ chồng, Kim Phân Phương không ở nhà, cả nhà đều do ông ta chèo chống.

Kim Phân Phương nói đúng thật, từ một góc độ nào đó, Lâm Kiến Quốc và Phương Tử Quân thực sự như một cái khuôn đúc ra.

Kim Phân Phương nhất quyết không để cho số tiền mồ hôi nước mắt mình kiếm được bị kẻ thứ ba chia chát, lập tức làm căng lên.

Ly hôn rơi vào cục diện bế tắc, Kim Phân Phương nghiến răng nghiến lợi, "Được, ông không để tôi thoải mái! Tôi cũng không để ông sống tốt!"

Lâm Mân Côi nhìn thấy sự tàn nhẫn trong mắt Kim Phân Phương, liền giật mình.

Nói thật, cô không muốn cha mẹ mình ầm ĩ thành cái dạng này, cho dù chia tay cũng hi vọng họ chia tay trong vui vẻ, lẽ nào nhất định phải giống hệt cô và Phương Tử Quân?

Kim Phân Phương thấy Lâm Mân Côi muốn nói lại thôi, bèn nói thẳng.

"Con nhìn con đi, chẳng có tương lai gì hết! Nên mới bị người ta bắt nạt! Thôi... Chuyện của mẹ với lão già ấy... con đừng để ý... Hôm nay mẹ đi gặp một người bạn cũ... con cũng phải đi theo mẹ... "

"..."

Lâm Mân Côi không chịu, Kim Phân Phương thuộc phái hành động, vung tay cái đã chỉnh đốn xong Lâm Mân Côi rồi dẫn ra khỏi nhà.

Lâm Mân Côi đáng thương khóc không ra nước mắt, cô nhớ tối nay Phương Nhược Cuồng trở về, cô còn muốn đi đón người đàn ông của cô đấy.

Vì vừa về đã xảy ra nhiều chuyện vậy, Lâm Mân Côi không kịp kẻ lại mọi chuyện cho Phương Nhược Cuồng.

Đã nói Kim Phân Phương thuộc phái hành động, thấy vẻ mặt Lâm Mân Côi hậm hực, cho rằng Lâm Mân Côi vẫn còn đắm chìm trong hư tình giả ý của tên khốn Phương Tử Quân kia, bà không thèm nghĩ ngợi nhiều muốn tìm mùa xuân thứ hai cho Lâm Mân Côi.

Đợi đến lúc Lâm Mân Côi đến, lập tức phát hiện đây là một bữa cơm xem mắt.

Nghe nói đối phương là bạn tốt của mẹ, Lâm Mân Côi thoáng nhìn, là một người phụ nữ được bảo dưỡng thỏa đáng. Chẳng qua hơi kỳ lạ là người phụ nữ này lại ngồi giữa hai vị mỹ nam trung niên.

Tổ hợp này khiến Lâm Mân Côi hơi chần chừ, nhưng dù sao cũng là bậc trưởng bối, không tiện lắm mồm.

Đợi đến lúc người cuối cùng khoan thai tới muộn, Lâm Mân Côi mới biết được thân npận đối phương.

Người này không phải là nhân vật cô nhìn thấy trên TV ư?

Bí thư thành ủy thành phố Nghi Châu, Quân Cửu Thiên

Quân Cửu Thiên bước vào, đầu tiên là lễ phép chào Kim Phân Phương.

"Dì Phương."

Lúc thấy Lâm Mân Côi, hắn hơi sững sờ, "Đây là..."

Mặt Kim Phân Phương cười như một đóa hoa cúc, kéo tay Lâm Mân Côi giới thiệu

"Đây là đứa con gái bất tài của dì... Lâm Mân Côi. Mân Côi, còn không chào mọi người... Đây là chú Quân, chú Thủy của con... Tiếp đó là dì Ngư... còn đây là tiểu Cửu..."

"..."

Lâm Mân Côi bị áp lực rất lớn, nhất là sau khi "tiểu Cửu" kia còn dịu dàng quét mắt qua mỉm cười, Lâm Mân Côi sởn cả gai ốc.

Lắp ba lắp bắp thưa xong, hai chú trung niên đẹp trai không phản ứng gì, chỉ thản nhiên gật đầu đáp lại.

Ngược lại dì Ngư ấy hơi kích động.

Tuy giọng nói mềm nhũn, nhưng dường như có chút kích động nho nhỏ. "Bé... Bé ngoan..."

"..." Lúc ày ngoại trừ cười ra, Lâm Mân Côi... còn cười gượng.

Trong đầu đang cân nhắc việc gửi tin nhắn cho Phương Nhược Cuồng cầu cứu, nhưng hình như Kim Phân Phương biết cô muốn làm gì, ở dưới bàn trực tiếp chặn di động của cô, còn véo cô một cái.

"Đang ăn cơm xem di động cái gì!"

"..."