Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!

Chương 407: Mưa




Lyly cũng biết Mẫu Đơn cô gái này rất kì lạ, cũng rất bí ẩn, chỉ là những ngày tháng còn lại của cô không còn dài, cô không muốn để lãng phí những khoảnh khắc cuối cùng cho một người xa lạ.

“Rào…” Khi đang lao động cải tạo, cơn mưa trút xuống khiến cho mọi người bên ngoài nhanh chóng bỏ dở công việc đi trú mưa. Lyly nhìn mọi người đều chạy ào hết, ánh mắt lành lạnh lại nhìn lên bầu trời, giống như nhớ lại khoảng thời gian đẹp đẽ nhất trong đời cô.

3 ngày nữa sẽ là ngày cô đi lên pháp trường, bị xử bắn trước tất cả mọi người.

“Không trú mưa sao?” Lyly bất ngờ nhìn sang bên cạnh, Mẫu Đơn cũng một thân ướt như chuột lột, chăm chú mà nhìn cô. Nàng ngồi lên một viên đá, nhắm mắt tận hưởng những hạt mưa lách tách nhảy nhót trên da mặt.

“Mưa ở nơi này thật trong trẻo, không hề có lấy một chút tạp âm nào của thành phố.”

Lyly nhìn lên bầu trời, những hạt nước long lanh xinh đẹp giống như đánh thẳng vào trong lòng cô, bên tai của Lyly giống như vang vọng tiếng cười lanh lảnh đã từ lâu, cô nhắm chặt mắt lại, để nước mưa xóa đi những giọt nước cay gắt vừa rỉ ra nơi khóe mắt.

Tội danh nhẹ nhất, cũng là nặng nề nhất của thế giới này, chính là vi phạm nhân quyền, Mẫu Đơn nhẹ nhàng ở tù 2 thnags rồi tự do, hay là Lyly 3 ngày nữa sẽ bị xử bắn, cũng đều chung 1 tội danh này.

Chỉ có điều Lyly, cô ta đã tra tấn nhân quyền của chính chồng mình, liên tục trong 5 năm, cho tới khi xác chết thối rữa chất đầy trong tủ lạnh bị người vô ý tìm thấy được.

“Tôi hi vọng, trên đời này có bán thuốc hối hận…” Lyly không rõ vì sao, có lẽ là tức cảnh sinh tình, cũng có lẽ là bởi vì cô chỉ muốn tìm một người xa lạ không hề biết về câu chuyện của cô – người đàn bà đáng ghê tởm nhất Hắc quốc này, hay có lẽ… bởi vì cô đã quá mệt mỏi, muốn nói ra ao ước thầm kín nhất trong lòng mình…

Lyly khô khốc cười một tiếng, ánh mắt trong suốt như không thấy nổi đáy mắt nhìn về phía Mẫu Đơn, một ánh mắt quá đẹp, quá sạch sẽ so với cái tội ác đáng kinh tởm mà người đời áp đặt lên để tước đi sinh mạng của cô.

“Tôi ước gì, tôi đã từng… sẽ không đồng ý lời cầu hôn của người đàn ông đó… ước gì tôi đã làm như vậy…” Cô vuốt vuốt mái tóc ướt bệt, tiếng mưa hòa lẫn vào bên trong câu nói, giòn tan lại u buồn.

===

Bão 10/15 ^.^/

=> Đọc xong đừng quên like, comment bỏ phiếu đề cử cho cá nhé

Nếu đủ 66,6k phiếu trước 23:59 phút thì ngày mai sẽ bão 10 chương thay vì hôm nay 20 chương hen ÒvÓ, vì Cá mai đi học sớm