Mami, Các Papa Lại Đánh Đến Cửa Rồi!

Chương 3: Bước đầu thiên hạ đệ nhất trù thần




Tạ Mẫu Đơn rời đi trước ánh mắt buồn bã của bà chủ, mang theo 2 kim tệ tiền công bước vào chợ

Xét thấy 2 vị thiếu gia khẩu vị cũng không tầm thường, Tạ Mẫu Đơn tự hiểu, phải nhất kích tất sát đem hai cái dạ dày nắm vào tay!

Tuy nói Mẫu Đơn Các sẽ chỉ bán nghệ không bán thân sẽ có vẻ hơi khó khăn để trở thành Thiên hạ đệ nhất Thanh lâu, thế nhưng con đường để chặt chẽ nắm lấy tâm can đàn ông, không phải chỉ có 1 cách dùng xác thịt!

Hệ thống: Kí chủ, thỉnh thanh toán 10 kim tệ cho "Sơ cấp Trù thần" trong vòng 3 ngày! Chú ý mọi kỹ năng Trung cấp trở lên sau này đều sẽ yêu cầu kí chủ tự mình luyện tập nâng độ thuần thục

"Đã biết đã biết" Tạ Mẫu Đơn chẹp miệng

Chỉ riêng số kim tệ để có thể học tập Trung cấp Trù thần đã là 1000 kim tệ rồi, có 1000 kim tệ để mà nâng cấp trù nghệ, đó còn là 1 quãng đường xa với cô!

Tạ Mẫu Đơn dạo bước trên đường, thật sự không tìm được một thứ gì đó ưng ý để có thể mang về, đột ngột, một bóng dáng nhỏ bé ngồi bên đường khiến cô chú ý, nhẹ nhàng đi đến

"Bán mình tang phụ?" Tạ Mẫu Đơn lẩm bẩm

Cô bé dường như chỉ mới mười mấy tuổi, ăn mặc rách rưới, toàn thân gầy gò đen nhẻm, khuôn mặt lấm lem

Thế nhưng Tạ Mẫu Đơn nhìn được, phía sau khuôn mặt này chính là một dung nhan khuynh thế khuynh thành, ngàn hoa lu mờ

Cái này, người ta gọi là có mắt nhìn người ha ha ha

"Bao nhiêu?" Tạ Mẫu Đơn đi đến, nhẹ nhàng hỏi

Cô bé giật mình nhìn cô, nước mắt ứa ra Nó ngồi ở nơi này đã suốt mấy ngày, bởi vì bẩn thỉu và xấu xí, không một ai có ý tưởng mua nó, cho dù mang về sai vặt cũng sợ nó chết vì bệnh tật

"2 2 kim tệ liệu có thể được không thưa ngài nếu không nếu không 1 kim tệ cũng đủ" Nó khóc nấc lên Phụ thân chết đi đã nhiều ngày, thân xác đã sớm thối rữa, nếu để lâu hơn nữa chỉ sợ sẽ không thể nhập thổ vi an

Tạ Mẫu Đơn hơi giật giật khoé miệng, sau đó móc ra 2 kim tệ trong túi nhẹ nhàng đặt vào tay cô bé "Em tên là gì?"

Cô bé run lên, môi lạnh ngắt cười nói "Thưa ngài thổ nữ không có tên"

Nghèo khó đến mức, không có lấy một cái tên!

Tạ Mẫu Đơn nhìn vết bớt nhỏ một bên trán của cô bé, bật thốt "Bỉ Ngạn!"

Cô bé bất ngờ nhìn cô

"Từ nay, tên em là Bỉ Ngạn" Tạ Mẫu Đơn mỉm cười "Sau khi lo lắng xong cho phụ thân thì đến nơi này tìm ta"

Bỉ Ngạn cúi đầu, dập trán xuống dưới đất "Bỉ Ngạn cảm tạ ngài ban tên, chủ nhân!"

Tạ Mẫu Đơn: ""

"Không gọi chủ nhân, gọi Nương!"

Hệ thống: Kí chủ, ngài đã bắt đầu tự nhận thức được nhiệm vụ của bản thân nha! Nương ~

Bỉ Ngạn: Nương không phải là cách gọi với Tú bà sao

Tạ Mẫu Đơn:"Ha hả"

Sau đó, Tạ Mẫu Đơn theo hẹn đi đến trước cửa thành, gặp Lam thiếu và Bạch thiếu đang đứng chờ cô ở đó

"Tạ tiểu thư" Bạch thiếu tiến đến chào hỏi

"Gọi Mẫu Đơn là được rồi" Tạ Mẫu Đơn mỉm cười nói

Bạch thiếu mỉm cười Quả là một tài nữ phóng khoáng Mặc dù Thần quốc chuộng phục cổ, thế nhưng hắn không hề thích mấy vị tiểu thư tự nhận mình là đài các, rồi cái gì nam nữ thụt thụ bất thân chó má! Đây là thời hiện đại, có điện thoại, máy tính, xe hơi, các ngươi còn làm như là tiểu thư giữ trinh trinh tiết tiết cho ai nhìn!?

Suốt ngày bị các vị "tiểu thư" xem thường - Bạch thiếu bực mình mắng mỏ trong lòng

Thần quốc bởi vì ở gần Bạch quốc mà văn hóa bị xâm lược khá nhiều, thậm chí còn dấy lên phong trào bài xích văn minh hiện đại, phiền toái vô cùng

Tạ Mẫu Đơn tuy không biết hắn đang nghĩ gì, nhưng cũng mỉm cười ưu nhã bồi tiếp hắn

"Thế hôm nay để Bạch mỗ tôi mời cô đến một chỗ nhà hàng sang trọng của gia tộc tôi thì thế nào?" Bạch thiếu gia liếm liếm môi hỏi

Lam thiếu đứng bên cạnh cũng chần chờ, tiến lại gàn nghe ngóng

Thế nhưng Tạ Mẫu Đơn lại hơi ngần ngại lắc đầu, cô nhìn về bọn họ, dùng một ánh mắt trong suốt vô cùng chân thành nói: "Nếu có thể, bữa cơm hôm nay, để tôi mời hai vị"

Cả Bạch thiếu lẫn Lam thiếu đều tò mò nhìn cô

"Thực ra, tôi đã sớm muốn mở một nhà hàng kinh doanh riêng, lần này chính là muốn mời các vị đến nếm thử trù nghệ của Mẫu Đơn" Tạ Mẫu Đơn ngại ngùng nói

"Mẫu Đơn tiểu thư tự mình xuống bếp!!? Quá vinh hạnh! Quá vinh hạnh!" Bạch thiếu sang sảng cười Chỉ duy độc Lam thiếu ở phía sau như muốn nói điều gì

Lão ca, nhà ngươi dường như quá vô tư đi Chúng ta còn chưa biết trù nghệ cô nương này như thế nào cơ mà

Bạch thiếu và Lam thiếu dù đã sớm chuẩn bị tâm lí, nhưng cũng vẫn không thể ngờ, Tạ Mẫu Đơn khí chất xuất chúng, dung mạo đài các kiêu sa lại ở trong một cái nhà cũ rích như bỏ hoang này

"Xin lỗi Làm hai vị không thoải mái, tôi còn chưa kịp sửa sang lại" Tạ Mẫu Đơn cắn môi khó xử

"Không hề gì ha ha" Bạch thiếu ngồi vào bộ bàn ghế duy nhất, hơi bí mật lấy ra một chiến khăn tay nhanh chóng xoa xoa xung quanh

Lam thiếu thì dường như trấn định hơn nhiều, không quan tâm lắm nhìn ngắm xung quanh

Một lát sau, đúng như Tạ Mẫu Đơn đã nói, hai chiếc đĩa đồ ăn được mang ra đặt trước mắt hai người

Hương thơm ngây ngất giống như muốn bóp chết cả hai người họ, nước miếng không nghe lời tự chủ chảy ra nhiều đến nỗi không kịp nuốt

"Đây đây là cá?" Lam thiếu tên ăn hàng này bắt đầu hưng phấn nuốt nước bọt chỉ vào đĩa trước mắt

Con cá chép rất bình thường được cắt lát siêu mỏng, rưới lên dầu tươi vàng ruộm, trộn cùng 1 ít rau dại không tên, thế nhưng lại giống như châu báu lụa là phát ra ánh sáng bạc tiên mỹ

Đúng vậy, giống như nàng tiên cá xinh đẹp ở vùng biển phía đông Thần quốc đang vẫy đuôi dưới ánh nắng mặt trời vàng tươi, vảy cá ánh lên sắc bạc hào quang bảy màu!

Chưa hề ăn, nhưng thị giác hai người họ đã bị trùng kích một cách sâu sắc!

Còn chiếc đĩa bên cạnh, lẳng lặng nằm một con gà rừng, vô cùng đơn giản, đơn giản đêbs mức quá đáng! Thế nhưng trong lòng hai người đều đang có một sự nghi ngờ gần như chắc chắn rằng:

Con gà này không đơn giản!!!

Nói mau, nhà ngươi đang giấu diếm điều gì!!?

"Ăn cho nóng nào hai vị" Tạ Mẫu Đơn cong cong cười

Một khi, hai người các ngươi nuốt thứ này vào bụng, thì hãy xác định, ngày nào cũng sẽ phải mò đến nơi này, ha ha ha

Hệ thống: Cá chép Đông lăng trì, Gà hoàng muộn Thanh sơn trấn, tổng cộng 15 kim tệ, yêu cầu kí chủ thanh toán trong vòng 3 ngày!

"Ah ah" Lam thiếu run rẩy nhấc lên một lát cá mỏng, tựa như một thiếu nữ mảnh mai thưởng thức mỹ vị trân bảo, nhẹ nhàng cho vào miệng

"Ah!!!!!!!!!!" Hắn hơi co người lại rít lên, khiến cho Tạ Mẫu Đơn kinh ngạc trợn mắt nhìn

Bạch thiếu lại giống như không quá mức bất ngờ, nuốt nước bọt nói "Lam đại mỹ thực gia phản ứng đã mãnh liệt như thế, khôg biết ực rốt cuộc là món mỹ thực này ngon đến mức nào"

Không cần suy nghĩ thêm, Bạch thiếu nhấc lên một lát cá mỏng nhẹ nhàng cho vào miệng

Sau đó

Sau đó hắn bật khóc!

Tạ Mẫu Đơn: ""

"Hức hức hư tiểu Ngư Nhi, ta nhớ muội Sao muội nỡ nào bỏ lại ta một mình rời đi thế giới nàytiểu Ngư Nhi trở lại bên ca ca đi" Bạch thiếu một bên điên cuồng nhét cá vào miệng, một bên khóc rống

Lam thiếu một bên cô quắp giống như nhận thấy mùi nguy hiểm, chiếc đũa trên tay cũng di động không ngừng

"Tiểu tử nhà ngươi cút, không được tranh giành với lão tử! Ngày thường ta nhường nhịn ngươi còn chưa đủ hay sao!!?"

"Câm mồm tên mọt sách! Đây là tiểu Ngư Nhi của ta hoá thân mà thành, ai cho phép ngươi được hưởng dụng muội ấy!!"

Tạ Mẫu Đơn: "Ngáp tiểu Ngư Nhi là ai?"

Bạch thiếu: "Con cá vàng mẫu thân tặng ta năm sinh nhật 10 tuổi!!!"

Tạ Mẫu Đơn nén xuống sự tức giận trong lòng, ưu nhã rót một cốc nước nuốt xuống!

Sau đó Lam thiếu và Bạch thiếu lần đầu tiên trên đời cảm thấy 18 năm qua bản thân đã sống uổng phí như thế nào Giống như từ trước đến giờ bọn họ không phải ăn thức ăn giành cho người vậy!!!

Cả hai người chưa thoả mãn liếm liếm môi, rồi lúc này bọn họ nhìn về phía con gà

"Mỗi người 1 nửa" Lam thiếu nuốt nước bọt nói

"Súc sinh! Ai ăn nhiều được nhiều bằng vào thực lực!" Bạch thiếu ngao ngao kêu gào Ai mà không biết Lam thiếu tên này thích nhất là ăn uống nhã nhặn nhấm nháp, ăn chậm thì ráng chịu còn trách ai????

"Ngươi không phải nói là bạn bè thân thiết của ta sao??!" Lam thiếu bất mãn níu tóc bạn thân hét lên

"Mẹ kiếp lão tử là bạn ngươi khi nào!!?" Bạch thiếu không cam lòng nói, tay dài cầm lấy chiếc đùi gà dứt ra!

Ngay lạp tức, hương thơm ngát sinh động tràn vào khoang mũi cả hai!

Từ lỗ hổng của vị trí chiếc đùi gà, một luồng nước canh thơm phức xanh như nước hồ trong vắt bắn ra!

"Ôi ôi từ trước đến nay ta đều ăn giả đùi gà" Bạch thiếu điên cuồng gặm đùi gà, mếu máo khóc, nước mắt rơi lộp bộp

Lam thiếu càng khoa trương hơn, dùng lưỡi đem đùi gà của mình liếm một lượt, sau đó thì một cắn, căn ngập thịt gà vào miệng, ăn quên trời quên đất quên luôn cả nhã nhặn nhấm nháp!

"Nước canh thơm ngọt thấm vào đến tận từng thớ thịt chất thịt dai mà không cứng, mềm mà không nhão, da gà vàng ươm béo ngậy nhưng không ngầy thảo dược được cho vào bên trong con gà cũng không hề quá tay, đậm đà vừa phải, lại giải nhiệt ngày hè nóng bức Là Tiên gà, là Tiên gà!!!" Lam thiếu run lên, cầm chiếc xương đùi trơ trọi bóng loáng vinh danh giơ lên trời, nước mắt lăn dài trên má

Bọn hắn từ trước đến nay ăn chính là giả cá chép, giả đùi gà!!!!!

Tạ Mẫu Đơn: Ha hả ăn xong chưa còn trả tiền cho ta a