Vào tối ngày thứ sáu hàng tuần, phần đông các học sinh sẽ rời trường để trở về nhà nghỉ ngơi sau một tuần học tập vất vả. Đó là lí thuyết của những nhà giáo dục thích nghĩ về bề nổi tươi sáng của cuộc sống trường nội trú. Thực tế thì chẳng ai biết bọn chúng có đặt chân về nhà hay không. Rất nhiều chuyện có thể xảy ra dọc đường khiến chúng lạc lối và trì hoãn việc về nhà.
Đêm thứ sáu này, một vài đứa trẻ đã gặp phiền phức và phải nán lại ở đồn cảnh sát. Một sự kiện thảm khốc đã xảy ra, không phải ở trường của chúng, mà là ở một bệnh viện gần đó. Ngay trong đêm, tất cả những đứa trẻ từng có mặt ở bệnh viện trong ngày hôm đó đều bị gọi về đồn để điều tra. Lần lượt từng đứa một được thẩm vấn riêng. Cảnh sát đang hi vọng rằng, qua những mảnh ghép lấy được từ chúng, họ có thể ghép nối và củng cố cho giả thuyết mà mình đang có.
XOX
Gia Linh bước vào phòng. Đó là một cô gái rất hiếu kì. Cô ấy cứ nhìn ngó mọi thứ trong phòng, rồi lại tập trung quan sát rất kỹ viên cảnh sát như thể cô ta đang đúc kết ra các so sánh giữa thực tế và phim ảnh. Viên cảnh sát hắng giọng để lấy lại bầu không khí cần có của một buổi thẩm vấn.
- Tại sao em lại đến bệnh viện sáng nay?
- Em đi cùng một người bạn. Cô ấy đi thăm bệnh một người... Họ đang có trục trặc, nhưng anh có thể xem đó là bạn trai cô ấy.
- Giữa họ có trục trặc gì?
- Cậu ta biết được chuyện cô ấy ôm ấp với một tên khác trong một buổi tiệc cuối tuần.
- Được rồi. Chúng ta có thể xác nhận cho khỏi hiểu lầm. Ba nhân vật mà em nói đến là Bích Hân, Đăng Khoa và Đông Giang?
- Phải.
- Vậy còn Huệ Mẫn? Cô gái đó liên quan gì đến những chuyện này?
- Cô ấy là người quay phim lại cảnh bạn em ôm hôn Đông Giang.
- Và gửi nó cho cả lớp?
- Em không biết về chuyện đó. Bọn em đều nghĩ như thế. Nhưng đây là đồn cảnh sát nên em không muốn nói những điều chỉ nằm ở mức độ nghi ngờ.
Cô ta trả lời như thể mình đã có nhiều kinh nghiệm trong những chuyện thế này, có vẻ sẽ khó để khơi cho cô ta kể lể vài chuyện đời tư của những đứa này.
-... Vậy, sáng nay em và bạn em đã gặp những ai ở bệnh viện?
- Bọn em vào thăm Đăng Khoa. Cậu ta không được dễ chịu cho lắm.
- Vì vẫn còn giận bạn gái?
- Em nghĩ thế.
Cậu ta là một tên bỏ đi, một tên cục súc chỉ biết hành động theo mấy chất kích thích tố được tiết ra trong người mình. Gia Linh đã không ưa gì cậu ta ngay từ đầu nhưng bạn cô vẫn cứ lao đầu vào. Đó là vấn đề của Bích Hân. Cô ấy thích phiêu lưu, cô ấy thích cái cảm giác yêu đương với một kẻ chẳng làm chủ được cảm xúc và hành vi của mình. Và cô ấy cũng thích cái cảm giác mạo hiểm khi lừa dối gã bạn trai nóng đầu đó. Cô ấy không nhìn thấy trước những chuyện này sẽ xảy ra sao? Gia Linh thấy tội nghiệp cho Bích Hân khi nhìn cô ấy chần chừ bước vào phòng bệnh của Đăng Khoa. Và Gia Linh đã rất tức giận với cách xử sự của cậu ta. Đúng là bạn cô đã phạm sai lầm, nhưng sao cậu ta không thể giải quyết vấn đề bằng cách thẳng thắn và từ tốn trao đổi thay vì cứ la hét và chửi rủa. Hơn nữa, cậu ta còn lên tiếng bênh vực cho con ả đã hủy hoại mối quan hệ của mình và buộc tội bọn cô với những việc mà bọn cô không hề làm.
- Cô ấy bị trói và tra tấn trong một căn phòng kín!
- Em không làm gì cả!
- Cô muốn trả thù! Cô không hiểu tất cả đống hỗn độn này là do cô gây ra à?! Đừng có hành hạ người khác...
- Vậy bây giờ anh bênh vực cho nó à?! Tôi không có đụng đến nó, nhưng đúng là tôi đang muốn cho con nhãi đó một bài học đây!
- Cô đang gửi tin đe dọa quấy rối cô ấy?!
- Tôi không có làm gì con bám đuôi đó! Cuối cùng thì anh cũng thích nó à?!
Gia Linh ngán ngẩm đóng cửa lại và quay sang quát cả hai người bọn họ.
- Hai người điên à! Đây là bệnh viện đấy!
- Cô và bạn cô mới là bọn điên! Đừng tưởng tôi không biết cô là người xúi giục! Cô luôn muốn bọn tôi bỏ nhau!
- Ôi trời, cái đầu hoang tưởng của cậu thật sự cần chăm sóc y tế đấy!
Sự náo loạn của bọn họ đã khiến y tá tìm đến và anh ta đá hai người ra khỏi phòng bệnh. Bích Hân tức giận tìm đến phòng của Huệ Mẫn. Cô ta nhập viện tối hôm qua khi có người nhận được tin báo và tìm thấy cô ta nằm ngất bên hồ. Bích Hân cho rằng đó chỉ là trò kịch của cô ta để được vào bệnh viện và tiếp cận với Đăng Khoa. Gia Linh cho rằng chuyện đó thì hơi quá, nhưng xét đến việc vừa rồi, có thể Bích Hân đã đúng. Chắc cô ta đã tỉ tê với Đăng Khoa về việc cô ta đang bị hành hạ trả đũa bởi kẻ chủ mưu là Bích Hân. Quá nhiều trò kịch. Gia Linh cố ngăn cản nhưng Bích Hân vẫn vào phòng Huệ Mẫn và một cuộc khẩu chiến khác lại nổ ra.
- Sáng nay bọn em có đến gặp Huệ Mẫn?
- Phải. Bích Hân có đến phòng cô ta và họ cãi nhau.
-... Các y tá nói rằng họ nghe thấy hai người bọn họ nói ra rất nhiều lời đe dọa.
- Bọn họ tức giận và ghen tuông. Anh không thể vịn vào những điều họ nói lúc đó.
Thành thật là Gia Linh thông cảm cho sự tức giận của Bích Hân. Con nhãi đó ngạo nghễ tuyên bố rằng mình đã thành công trong việc chia rẽ Bích Hân và Đăng Khoa. Nó thú nhận việc đã quay phim và diễn màn kịch đáng thương của nó.
- Anh ấy tin tôi! Tôi chỉ tự gửi cho mình vài tin nhắn, vài lá thư và vài món quà là anh ấy đã tin rằng cô đang trả đũa tôi. Và anh ấy sẽ cảm thấy có lỗi, rồi anh ấy sẽ muốn bù đắp cho tôi và...
- Trong mơ của mày thôi! Mày không có lòng tự trọng à?!
- Cứ chửi bới tôi đi! Chiều nay có vài món quà đáng sợ sẽ được gửi tới cho tôi. Cô càng chửi thì sự thuyết phục của chúng sẽ càng lớn. Dù sao thì tôi cũng chỉ lợi dụng trò chơi của cô thôi. Cô thích tra tấn người khác mà!
Trước khi cô ả nói được thêm lời nào, Bích Hân đã lao vào cấu xé con nhãi đó. Gia Linh và các y tá phải vất vả mới kéo được hai người bọn họ ra. Và họ lại bị đá khỏi phòng bệnh. Y tá thậm chí còn nghiêm khắc yêu cầu bọn cô rời khỏi bệnh viện ngay. Nhưng Bích Hân lấy lại bình tĩnh và làm ra vẻ vô cùng ân hận. Bọn cô xin y tá cho mình nán lại thăm bệnh nhân cuối cùng. Bích Hân cảm thấy có lỗi với cậu ta nên muốn đến thăm và xin lỗi. Gia Linh nghĩ chắc sẽ không có cuộc chiến nào nữa nên ưng thuận cùng Bích Hân vào phòng Đông Giang.
Trái với thái độ của mấy kẻ vừa rồi, Đông Giang tỏ ra rất thoải mái trong khi tận hưởng sự chăm sóc ở đây. Dường như cậu ta chẳng quan tâm đến lí do mình phải vào đây. Bích Hân chẳng cần phải giải thích gì, cậu ta luôn ngắt ngang lời cô mỗi khi cô nhắc đến chuyện đó.
- Hãy quên những chuyện đó đi. Chúng chẳng có nghĩa gì cả. Tui biết bồ đã có đủ rắc rối rồi. Tui không phải là một rắc rối khác mà bồ cần lo.
- Nhưng rắc rối của tui đã liên lụy bồ, tui thật sự thấy có lỗi.
Đông Giang ngoắc tay để Bích Hân cúi xuống sát mặt mình. Cậu ta thì thầm vào tai cô để Gia Linh không nghe thấy:
- Giống như tui và bồ đã từng thỏa thuận. Chuyện của chúng ta không có ý nghĩa gì cả. Điều đã xảy ra cũng không thay đổi chuyện đó. Bồ không cần quan tâm đến tui, chỉ cần bước ra khỏi đây và lo giải quyết rắc rối của bồ. Đừng để chuyện này trở thành sợi dây gắn kết chúng ta. Ở đây đã có quá nhiều mối quan hệ phức tạp rồi.
Bích Hân nhìn cậu ta mà không khỏi cảm thấy chút phật ý. Đông Giang lấy lại biểu cảm quyến rũ của mình và đề nghị với cô:
- Nếu muốn chuộc lỗi, sao bồ không ra ngoài mua cho tôi một cốc cà phê và chúng ta sẽ xí xóa hết tất cả chuyện này?
Bích Hân đứng dậy bỏ ra ngoài. Không hiểu sao Gia Linh lại vẫn ngồi yên một chỗ mà không đi cùng. Cô bắt đầu cảm thấy bầu không khí im lặng giữa hai người thật kì quặc. Thế nên cô đã mở lời, vẫn không bỏ thói công kích những gã trai cô không thích:
- Vậy, Don Juan, bồ và bạn tui vừa thì thầm với nhau gì thế? Một cuộc hẹn khác? Giữa những kẻ đau khổ với nhau?
- Sao bồ không hỏi bạn của mình? Đó là chuyện mà các bạn gái hay nói với nhau phải không?
- Điều duy nhất mà các cô gái hay nói về bồ là hãy tránh xa bồ ra.
- Nhưng vẫn luôn có vài cô chạy đến với tui.
- Chỉ có bọn ngu thôi!
Đông Giang chỉ nhếch mày và cười cô ấy. Tiếng xấu thì đồn xa.
- Đừng lo, tui sẽ không nói với bạn bồ về điều bồ vừa nói đâu.
Bích Hân trở lại với cốc cà phê. May mắn là cô ấy không thèm quan tâm điều cậu ta vừa nói mà chỉ muốn nhanh chóng quay về trường. Như thoát khỏi án cấm túc, Gia Linh thở phào bước ra cửa. Bích Hân vẫn đứng đó nhìn Đông Giang, cô không thể ngăn mình hỏi cậu ta một điều. Bởi vì theo như ý muốn của cậu ta thì có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng họ nói chuyện riêng thế này.
- Chỉ là do tò mò, nhưng... bồ không bao giờ thực sự yêu ai à?
Đông Giang nhìn hai cô gái, cậu ta không biết nên trả lời nó thế nào. Bỗng nhiên, cậu ta muốn thành thật trả lời họ thay vì uốn lưỡi với mấy câu tán tỉnh mơ hồ. Nhưng cậu ta không muốn bọn họ lại tiếp tục hỏi câu thứ hai. Chính cậu ta cũng chẳng thừa nhận nó.
- Không ai may mắn được như thế. Tui đã từng, một lần. Tình yêu đầu tiên.
- Phải, luôn luôn là như thế.
Gia Linh theo Bích Hân ra về. Câu nói của Đông Giang khiến cô ấy bỗng nhớ đến cuộc trò chuyện giữa mình và một cô bạn. Trong khi họ đang nói chuyện với nhau, cô ta đã thốt lên ngạc nhiên khi biết Gia Linh chưa từng hẹn hò với ai và châm biếm rằng chắc cô có vấn đề gì đó. Khi đến tuổi này mà vẫn chưa bao giờ rung động thì thật là một vấn đề lớn. Rõ ngớ ngẩn, ai quy định tuổi để bắt đầu yêu kia chứ. Tình yêu, nhất là tình yêu đầu tiên, theo như những gì cô biết và trải qua, nó chẳng bao giờ có kết cục tốt đẹp cả. Vậy nên cô cảm thấy mình không cần vội lao đầu vào chuyện đó.
- Sau khi rời bệnh viện, em về thẳng trường?
- Phải.
- Em không rời khỏi trường nữa?
- Phải. Em ở trong phòng câu lạc bộ truyền thông cả buổi chiều cùng vài người bạn.
- Có Bích Hân không?
-... Không, em không gặp cô ấy suốt buổi chiều.
Viên cảnh sát gật gù suy nghĩ. Cô gái này chẳng liên quan hay có động cơ gì để làm chuyện đó. Nhưng anh ta vẫn phải hỏi cô:
- Em có nghĩ Bích Hân vì ghen tuông nên đã...
- Cô ấy không gây ra chuyện này.
- Anh biết đó là bạn em, nhưng em nên thành thật...
- Thành thật là em biết nếu không có chuyện này thì sớm muộn chính Bích Hân sẽ gây ra chuyện khác thôi. Nhưng anh không điều tra vụ án không tồn tại đó, đúng không? Trong vụ án thực sự đã xảy ra, Bích Hân không làm gì cả.
-... Làm sao em biết cô ấy vô can trong chuyện này?
- Đó là bạn em. Em biết phong cách của cô ấy.
Viên cảnh sát bực bội gật đầu cho Gia Linh ra ngoài. Cô ấy đứng dậy nhìn căn phòng lần cuối và nói với anh ta:
- Em là thành viên trong đội truyền thông. Em và anh có nhiều quan điểm chung. Chúng ta đều muốn tìm ra sự thật về bản chất xấu xa của người khác. Nhưng có một điều em học được trong quá trình tác nghiệp của mình. Nó rất đau đớn.
XXX
Đông Giang là người tiếp theo được gọi vào. Trông cậu ta rất khỏe khoắn so với những gì viên cảnh sát được biết về tình trạng của cậu ta. Như đoán được thắc mắc của anh ta, Đông Giang trả lời:
- Vấn đề về thể chất. Từ nhỏ đến giờ, mỗi khi bệnh hay bị thương, em luôn khỏe lại rất nhanh so với bình thường.
- Tốt cho cậu. Nhưng đừng vịn vào đó để liều mạng mình vì những chuyện không đâu.
- Con gái. Cũng đáng để liều phải không?
Đông Giang mỉm cười nhìn anh ta thách thức. Cậu ta không cần ai nhắc mình nhớ vấn đề của mình là gì. Viên cảnh sát cũng không thích bàn cãi về vấn đề tình trường nên họ chuyển sang công việc chính.
- Những ai đã đến thăm cậu trong phòng bệnh ngày hôm nay?
- Bích Hân và bạn cô ấy đến khá sớm. Và cũng đi rất nhanh.
- Họ nói là gần như cậu đã đuổi khéo họ về?
- Em không muốn các cô gái nhìn thấy bộ dạng của mình trên giường bệnh. Dễ hiểu mà đúng không?
- Vậy còn sau đó? Còn ai khác nữa không?
- Vài người bạn cùng lớp. Tên họ là Kiến Tường và Khánh Phương. Hai người bọn họ ở lại cùng em cho đến tận buổi chiều.
- Bởi vì cậu phải đi cấp cứu?
Đông Giang không để cho sự ngập ngừng tồn tại lâu.
- Phải.
- Họ có mặt lúc cậu... có vấn đề?
- Phải. Bọn em đang ngồi dùng bữa trưa và nói chuyện trong phòng thì em thấy chóng mặt và chân tay co giật.
- Chuyện gì đã xảy ra?
Cậu ta nhún vai và suy đoán:
- Sốc thuốc hay gì đó. Trước bữa ăn em có được tiêm thuốc. Phía bệnh viện có đưa ra vài giả thuyết. Em nghĩ đó chỉ là sự cố nên không yêu cầu bồi thường gì, dù gì em cũng đã khỏe lại.
- Cậu không thấy lạ sao? Cậu đã ở bệnh viện hai ngày và theo bệnh viện báo cáo thì họ không thay đổi thuốc tiêm của cậu. Cậu không nghĩ mình bị tiêm nhầm thuốc do bất cẩn hay...
- Em không phải chuyên gia. Nếu muốn, anh có thể hợp tác với bệnh viện mà điều tra. Em không bị ảnh hưởng gì nên em không quan tâm. Anh không ở đây để tìm hiểu vụ của em, đúng không?
Thằng nhóc này thật khó chịu. Xác suất tử vong khi bị tiêm nhầm thuốc là rất cao. Thằng nhóc này súyt chết thế mà bây giờ nó lại tỉnh táo ngồi đây tranh cãi với anh ta. Viên cảnh sát chỉ muốn xem lại bức tranh toàn cảnh. Anh ta nghĩ những chuyện xảy ra ở bệnh viện trong ngày hôm nay đều có liên quan đến nhau. Nhưng lẽ nào tất cả chỉ là trùng hợp?
- Vậy cậu đã nằm trên giường từ lúc đó cho đến khi sự việc xảy ra? Hoàn toàn không rời khỏi phòng?
- Em ngủ suốt thời gian đó. Em không biết chuyện gì đã xảy ra cho đến khi nó đã xong tất.
Đông Giang không ngủ nhiều đến thế. Cậu ta đã tỉnh lại vì tiếng tranh cãi giữa Kiến Tường và Khánh Phương. Cơ thể cậu ta vẫn tê liệt vì phản ứng thuốc nhưng tai cậu ta thì vẫn hoạt động bình thường.
- Lẽ ra chúng ta nên xử lí mạnh tay hơn.
- Chỉ khiến cho nó nổi điên hơn thôi.
- Phải, lẽ ra ta nên kết thúc nó hay ít nhất là khiến não nó không còn hoạt động nữa.
- Ôi, điều bồ nói thật khủng khiếp. Bồ nói như một con quỷ!
Thật chua xót, Đông Giang cũng đồng ý với Khánh Phương về điều đó. Kiến Tường vẫn không chấm dứt ý nghĩ đen tối của mình.
- Chúng ta phải làm điều đó. Bọn chúng đã dám tráo thuốc của cậu ta! Lần này bọn chúng thất bại nhưng còn lần sau thì sao?! Ta phải bảo đảm là bọn chúng sẽ không có lần sau!
- Ai?
Đông Giang cố mở miệng hỏi. Khánh Phương quay sang giữ cho cậu ta nằm xuống. Cô ấy nhìn cậu ta với ánh mắt xấu hổ vì không dám nói ra lỗi lầm của mình.
- Tất cả là lỗi tại tui. Huệ Mẫn, và có lẽ là cả Đăng Khoa...
- Chắc chắn là chúng cùng một hội với nhau!
- Im đi, Kiến Tường! Có lẽ là họ đã làm gì đó với lọ thuốc tiêm của bồ khi bọn tui đưa bồ ra ngoài đi dạo. Bồ để nó trên đầu giường sau khi ý tá đưa cho bồ đúng không?
- Làm sao... bồ biết?
- Khi tui quay lại lấy đồ, bồ nhớ không, tui đã thấy cô ta ở trong phòng bồ... Cô ta nói cô ta đến để xin lỗi bồ.
- Nếu bồ nói với tui..!
- Kiến Tường! Tui đã bảo là tui xin lỗi! Tui rất hối hận! Được chưa?!
Đông Giang nhăn nhó tuyệt vọng trong việc kiềm chế hai người bọn họ. Khánh Phương đang tự chửi rủa sự ngu ngốc của mình. Cô ấy đã bị đánh lừa, không phải bởi Huệ Mẫn, mà là bởi chính mình. Cô ấy đã mơ hồ biết Huệ Mẫn đã giở trò gì đó, nhưng rồi cô ấy nhớ lại tình cảnh thảm hại của cô ta ngày hôm trước. Cô ấy cảm thấy tội lỗi và không muốn kiếm thêm cơ hội cho Kiến Tường hành hạ cô ta chỉ vì chút nghi ngờ. Nhưng cô đã sai lầm và Đông Giang đã trả giá. Thật may là cậu ấy không sao. Mặc dù vậy, Kiến Tường nhất định không bỏ qua chuyện này. Dung dưỡng sẽ chỉ gây thêm họa. Cậu ta kéo Khánh Phương ra ngoài để không phải làm bận tai Đông Giang.
- Chúng ta phải..!
- ... Tui không thể. Tui không chịu được cảm giác tội lỗi.
- Hai người giống y hệt nhau! Chỉ được cái vỏ cứng bên ngoài! Tui sẽ tự mình lo!
- ... Nhưng có đến hai người bọn chúng.
- Tui sẽ tìm ra cách...
Khánh Phương ngồi nhìn cậu ta với những suy nghĩ u ám. Nhìn vào mắt cậu ta, cô hoang mang việc làm sao mà một thiên thần có thể sa ngã đến mức độ đó. Cô ấy không thể đứng nhìn một mình cậu ta chịu đựng sự biến chất này. Ít nhất là khi có bạn bè bên cạnh, hi vọng cậu ta sẽ không lạc lối quá xa.
- ... Tui sẽ giúp bồ.
- Tui có thể tự lo!
- Tui biết. Tui biết bồ là người cứng rắn nhất trong chúng ta. Có lẽ bồ là người cứng rắn nhất mà tui biết. Đó là điều mà tui không thích ở bồ, tui biết một ngày nào đó bồ sẽ tự chuốc lấy đau khổ vì tính cách đó. Nhưng hãy cho tui ở bên cạnh bồ, để mỗi khi bồ có một quyết định độc ác, bồ có thể nhìn sang tui và nếu như vị thần may mắn phù hộ thì tui có thể nhắc cho bồ nhớ về điều bồ sẽ đánh mất khi trượt theo quyết định đó...
Kiến Tường gạt phắt lời của cô.
- Bồ đang nói cái quái gì vậy? Tui không cần! Đơn giản là hãy trả lời bồ sẽ tham gia cùng tui trong vụ này chứ?!
Khánh Phương phải hít một hơi thật sâu rồi mới có thể trả lời:
- Được.
- Tốt.
- Kế hoạch là gì?
- Bồ nhớ bài báo sáng nay mà bồ đọc cho bọn tui nghe không?
- Chiếc xe chở tên tâm thần đó sẽ đi ngang qua khu vực của chúng ta?
- Phải.
- Bồ muốn tui làm gì? Với tên điên đó à?
- Phải. Kế hoạch là ta sẽ biến hắn thành kẻ chịu trách nhiệm cho cái chết của chúng!
- Bằng cách nào? Chúng ta không thể ép một tên điên... Ôi không!
- Chỉ cần bồ mang hắn đến đây. Mọi thứ sẽ được sắp đặt đâu vào đó.
Khánh Phương choáng váng nhưng cô không thể thoái lui. Cô ấy chỉ lắp bắp đồng ý và thu dọn để ra về. Kiến Tường nhìn bộ dạng liêu xiêu của cô ấy mà không khỏi bất an. Khi cô ấy về, Kiến Tường theo sau cô ấy và dặn dò:
- Bồ nghĩ một mình bồ có thể lo được chiếc xe đó sao?
- ... Ý bồ là sao?
- Quay về trường và gọi sự giúp đỡ của Quang Trung. Tui muốn mọi thứ phải trôi chảy.
Nói rồi, cậu ta quay về phòng. Khánh Phương ra về với một chút hi vọng rằng Kiến Tường không chỉ lo cho cái kế hoạch đáng nguyền rủa đó mà cậu ta còn lo lắng cho sự an toàn của cô. Cậu ta có quá nhiều lớp vỏ. Trái ngược với bản thân cô hay Đông Giang, những người có những lớp vỏ rắn chắc để bảo vệ cho một tâm hồn yếu đuối. Kiến Tường có một vẻ ngoài vô hại để che đậy cho một linh hồn ngày càng thối rữa. Cô ấy sợ cậu ta, nhưng cô ấy còn lo lắng và thương cậu ta nhiều hơn. Cô ấy sẽ bị hành hạ bởi cảm giác tội lỗi vì hành động của ngày hôm nay. Nhưng thà như thế còn hơn là bị hành hạ bởi sự hối hận rằng cô đã bỏ rơi bạn mình vào vũng bùn tội lỗi. Cô chỉ cầu cho một phép màu nào đó có thể chữa lành cho cậu ta và mang con người cũ của cậu ta quay lại. Cho đến ngày đó, cô sẽ phải đồng hành cùng bóng tối để nhắc nhở và trông nom cho cậu ta. Chỉ hi vọng rằng bản thân cô sẽ không bị rơi xuống cùng với cậu.
Đông Giang đã nhận ra thái độ kì quặc của bọn họ nhưng bọn họ nhất quyết không trả lời cậu điều mà họ đang suy tính. Cậu ta đành an phận nằm đó và thưởng thức màn trình diễn sau đó.
Xét thấy việc cậu ta đã nằm trong phòng trong suốt sự việc đó, viên cảnh sát cho cậu ra ngoài. Anh ta không tìm ra được sự kết nối nào giữa vụ sốc thuốc của cậu ta và vụ mình đang điều tra. Cuối cùng, anh ta đành chấp nhận rằng trên đời này có rất nhiều sự tình cờ. Anh ta hỏi Đông Giang trước khi cậu ra ngoài:
- Khi nằm trong phòng, cậu không nghe hay nhìn thấy bất kì chuyện gì kì lạ sao?
- Chuyện đó diễn ra rất nhanh. Trước đó, em không nghe hay nhìn thấy bất thường nào cả. Bạn em, Kiến Tường, cậu ta đã ở bên cạnh em suốt buổi chiều. Cậu ta cũng không nhận thấy chuyện gì cho đến tận khi nó xảy ra. Cậu ta chốt cửa lại và bọn em trốn trong phòng cho đến khi nhân viên bệnh viện đến.
- Trốn trong phòng? Các cậu không tò mò ra ngoài xem? Đó là một vụ nổ, các cậu không sợ và tìm cách ra ngoài sao? Nó có thể trở thành đám cháy!
- Sợ hãi làm đầu óc người ta mù mờ. Bọn em không nghĩ đến chuyện đó. Thực ra bọn em còn tưởng đó là nổ súng! Nên tốt nhất là cứ ở yên trong phòng đợi đến khi có còi báo động hay gì đó.
-... Được rồi. Cậu có thể ra ngoài.
Đông Giang giật mình tỉnh dậy vì vụ nổ. Cậu ta nhìn quanh phòng và không thấy Kiến Tường đâu. Cậu ta thử ngồi dậy và lê thân ra ngoài. Hành lang phòng cậu vẫn bình thường, nhưng một căn phòng ở một dãy khác đang bốc cháy nghi ngút. Đó là nơi xuất phát tiếng nổ. Cậu ta biết căn phòng đó là của ai. Khánh Phương đã dặn cậu đừng đi qua lại gần căn phòng đó, nếu cậu không muốn gặp rắc rối với gã cục súc ghen tuông kia. Kiến Tường xuất hiện ngay sau đó. Cậu ta hớt hải chạy lại gần cậu. Đông Giang nắm lấy hai vai Kiến Tường và lôi cậu ta vào phòng.
- Bồ đã gây ra chuyện gì vậy?!
- Tui không làm gì cả!
- Làm ơn đi! Bồ điên rồi!
- Tui không làm gì cả! Nếu ý bồ là vụ nổ đó, tui không làm gì cả!