Mầm Ác

Chương 19: 19: Người Theo Kẻ Chạy





Biên tập: Bab, Bảo, Huỳn.
Sửa lỗi: Bảo.
“Anh ơi, có phải anh có tâm sự không?” Lý Diệu Diệu nhìn Khương Dã, có hơi lo lắng.
Khương Dã hờ hững đáp: “Không có.”
“Chắc chắn là anh có,” Lý Diệu Diệu nhạy bén nhận ra chỗ không đúng, “Có phải cảnh sát báo tin xấu cho anh không? Anh muốn đi tìm mẹ mình hả?”
Khương Dã nhíu mày, “Lý Diệu Diệu…”
Nhỏ cắt lời cậu, nói: “Anh yên tâm, em tuyệt đối không làm vướng bận anh đâu.

Hơn nữa em từng luyện kiếm đạo,” nhỏ cầm cây chổi lên, “Biết đâu đánh nhau còn lợi hại hơn anh thì sao.”
Khương Dã lắc đầu, “Nhưng em nhát gan.”
“Em không nhát gan nữa!” Lý Diệu Diệu lập tức đỏ mắt, “Bố không còn, mẹ cũng đi đâu mất tiêu, anh không thể đột nhiên biến mất như bọn họ được.

Anh nhất định phải đưa em đi cùng.”
Buổi tối, chờ Lý Diệu Diệu ngủ xong thì Khương Dã cũng lần mò đi vào phòng ngủ, lén lấy mấy bộ quần áo và quần lót trong tủ đồ ra.

Con bé ngủ như lợn chết, sét có đánh xuống đầu cũng không tỉnh.

Khương Dã đứng ở mép giường nhỏ, khom người sửa chăn lại cho nhỏ.

Nơi đó thật sự quá nguy hiểm, cậu không thể dẫn nhỏ theo.

Cậu lên đường ngay trong đêm, sau đó ngủ ở sân bay cả buổi tối, sáng hôm sau thì đánh răng trong toilet ở sân bay.

Bên trong không có người, cậu rửa mặt, nhìn thấy Lưu Bội đang phản chiếu trong gương.

Cô lẳng lặng đứng trong gốc, đôi mắt trắng dã như đang nhìn cậu.

Cậu không để ý đến cô, cúi đầu mở điện thoại lên, Lý Diệu Diệu gửi một loạt tin nhắn đến hỏi cậu đang ở đâu.
Argos: 【 Anh chơi game ở nhà đứa bạn.


Lý Diệu Diệu: 【 Bạn cục cớt ấy.

Nói thật đi, anh đi đâu vậy? 】
Cậu không trả lời Lý Diệu Diệu, nhắn Wechat cho chủ nhiệm lớp xin nghỉ vài ngày.

Chủ nhiệm biết chuyện bố mẹ cậu mất tích, dù gì thì mấy hôm nữa cũng vào kỳ nghỉ đông nên duyệt cho cậu nghỉ sớm, còn an ủi bảo cậu đi du lịch giải sầu.

Cậu xách túi đi qua cửa kiểm tra an ninh để lên máy bay, sau khi ngồi vào chỗ, thắt dây an toàn xong xuôi thì nhắn tin Wechat cho Lý Diệu Diệu.
Argos: 【 Xong việc anh về.

Đừng lo.



Cậu đang định tắt máy, di động bỗng rung lên, là Cận Phi Trạch gọi tới.
Cậu chặn luôn Cận Phi Trạch, sau đó khóa máy.
Khương Dã đến tỉnh lị trước, đi theo con đường mà Tiểu Lưu đã từng nhắc tới rồi ngồi tàu hỏa đến Ngọc Khê.

Cậu nghỉ qua đêm ở Ngọc Khê, đổi sim điện thoại, sau đó bắt xe buýt đường dài đến một thị trấn nhỏ mang tên Giáp Sái.

Sau khi đến Giáp Sái, Khương Dã hỏi thăm về thôn Thái Tuế.

Điều khiến cậu ngạc nhiên là không có một người dân địa phương nào từng nghe qua địa danh này.

Sau khi Tiểu Lưu nhắc tới Giáp Sái thì bị cắt liên lạc, quanh đây chỉ có một dãy núi lớn, chính là núi Tế Nô ở phía Tây Nam.

Theo tài liệu lưu trữ về sự kiện ở thôn Thái Tuế năm 2005, thôn Thái Tuế là một khu vực tập trung dân cư nằm sâu trong núi, dân cư thưa thớt, gần như tách biệt với thế giới bên ngoài.

Như vậy xem ra rất có thể thôn Thái Tuế nằm trên núi.

Nhưng phần lớn dãy núi Tế Nô là rừng nguyên sinh chưa bị khai phá và không có người ở, nếu không có người địa phương dẫn đường thì Khương Dã khó mà tự vào núi một mình được.

Đến lúc đó, cậu chưa kịp tìm được thôn Thái Tuế thì đã bị lạc giữa rừng rậm trên núi rồi.
Khương Dã trở về khách sạn, mở cầu cơ ra định hỏi Lưu Bội đường đi đến thôn Thái Tuế.
“Tiên đĩa tiên đĩa, mời tiên đĩa hiện thân.”
Lưu Bội xuất hiện đối diện cậu, lắc đầu mấy cái.
Cô cũng không biết làm thế nào để đến đó.
Cậu ngẫm nghĩ, sau đó cất bàn cầu cơ vào rồi đến khách sạn Vạn Phương – khách sạn cao cấp nhất vùng này, hỏi xem gần đây có người nơi khác nào đến ở không.
“Chào anh, anh muốn đặt phòng sao?” Chị gái lễ tân mỉm cười nói, “Xin lỗi, khách sạn chúng tôi không thể tiết lộ thông tin khách hàng cho người khác được.”
Khương Dã ngừng một chút rồi nói: “Anh rể của em có tình nhân bên ngoài, còn cuỗm hết tiền trong nhà đi mất.

Bây giờ chị em đang sinh con trong bệnh viện, cả nhà em đang tìm anh rể khắp nơi.

Em nghe nói anh ta trốn đến chỗ này, chị ơi, chị giúp em chút đi mà.” Cậu đưa cho cô xem ảnh chụp của Thẩm Đạc mà mình tải từ trang web chính thức của Cục Cảnh sát Thủ Đô xuống, “Chị từng gặp anh ta chưa?”
Chị gái lễ tân hô lên: “Có chuyện như vậy sao? Anh ta đẹp trai thế cơ mà, không ngờ lại là hạng người này.”
“Chị gặp anh ta rồi?”
“Gặp rồi,” chị gái lễ tân bỗng nhiệt tình hơn rất nhiều, “Một tuần trước anh ta đến thuê phòng ở đây, là phòng 302 này nè.”
“Chị có biết anh ta đã đi đâu không?”
Chị gái lễ tân lắc đầu, “Chuyện này chị không rõ lắm, anh ta không có đến một mình, đi cùng tận năm, sáu người gì ấy, xách theo túi lớn túi nhỏ nữa, có khi nào ở trong đó là tiền của chị cậu không? À đúng rồi,” cô bỗng nhớ ra gì đó, “Anh ta từng hỏi chị ở Giáp Sái có thợ săn già nào còn sống không.”
“Thế ạ?”
“Chị nói với anh ta chắc là ở thôn Mặc Giang có đó.” Chị gái lễ tân hỏi, “Anh rể cậu biết chọn chỗ trốn thật đấy, tít tận chỗ hẻo lánh này.

Ôi chao… Ủa mà không đúng, chị nhớ là đâu có người phụ nữ nào đi cùng anh ta đâu, vậy tình nhân của anh ta đâu rồi?”
“Cảm ơn chị đã giúp đỡ.” Khương Dã vác túi xoay người rời đi.

Khương Dã qua siêu thị để mua ít lương khô, mấy thứ như cuốc leo núi, áo khoác gió, la bàn và điện thoại vệ tinh mà hôm trước cậu mua ở trên mạng cũng đã về hàng rồi.

Ngoài ra, cậu còn đem theo cả súng bắn đinh.

Chiếc balo đã nặng hơn gấp mấy lần, 3 giờ chiều, cậu ngồi lên xe buýt đi đến thôn Mặc Giang.

Xe đưa cậu rời xa khỏi khu đông dân, đường đi chật hẹp cũ nát, nhà cửa hai bên đường càng ngày càng thưa thớt, rừng cây dần rậm rạp, gió núi thổi lướt qua, sóng xanh lăn tăn cuộn trào, đỉnh sóng từng đợt nổi lên.

Chiếc xe không ngừng xóc nảy, người ngồi đằng trước Khương Dã bị say xe nôn mửa, một cái mùi chua thối không tả nổi tràn ngập trên xe buýt.

Khương Dã kéo cửa sổ ra, nhìn những dãy núi vĩ đại cao chọc trời ở đằng xa.
Cậu không khỏi nghĩ đến, rất nhiều năm về trước, có phải mẹ cậu cũng đã đi trên con đường này không?
Hơn 7 giờ tối thì bọn họ đến thôn Mặc Giang, những người xuống xe đều là dân địa phương, vác cuốc vác xẻng trên lưng rồi ai về nhà nấy, chỉ còn lại một mình cậu là người nơi khác đến đứng ở cổng thôn.

Cậu kéo bừa một người lại rồi biếu người đấy điếu thuốc cùng với 20 tệ, “Chú ơi, có phải là tuần trước có một nhóm người đã tới thôn Mặc Giang mình đúng không ạ? Cách ăn mặc chắc là không khác cháu lắm.”
Người này có khuôn mặt ngăm đen, nom cứ như miếng khoai lang sấy khô.

Ông chú quan sát Khương Dã từ trên xuống dưới một cái, sau đó chỉ vào một ngôi nhà sàn trên sườn núi.

Ngôi nhà này sừng sững nơi cuối sườn núi, cách một khoảng với những căn nhà bê tông khác trong xóm núi.

Mu bàn chân cao hướng về phía mặt trời lặn, một màu đen hoàn toàn, gần như hòa làm một thể cùng với chốn rừng rậm núi sâu.
“Cát Cát Ngõa Nhĩ.” Ông chú hình như không nói được tiếng phổ thông mấy, “Tìm lão.”
“Ý chú là những người ngoại tỉnh đó đến tìm Cát Cát Ngõa Nhĩ?”
Người này gật đầu.
Khương Dã xác nhận lại một lần nữa, “Cát Cát Ngõa Nhĩ là lão thợ săn cao tuổi nhất ở chỗ mình đúng không ạ?”
Người đàn ông lại gật đầu, đoạn rút hai điếu từ hộp thuốc trên tay cậu ra, sau đó vác cuốc rời đi.
Khương Dã vác ba lô đi lên sườn núi, cuốc bộ mười mấy phút đã đi đến trước ngôi nhà sàn ảm đạm.

Gian nhà có kết cấu bằng tre cổ xưa, phía dưới nuôi hai con lợn đen thùi lùi, bám đầy đất và mùi hôi thối bốc lên tận trời.

Dây leo xanh mướt bò dọc hai bên ngôi nhà sàn, nếu không có vài cái chậu sắt bóng láng đặt ở cạnh giếng và ba bộ bát đũa dầu mỡ thì Khương Dã xém tưởng rằng ngôi nhà này đã bị bỏ hoang từ lâu.
Cậu đi đến cửa chính, trông thấy bên cạnh lò sưởi là ba người mặc trang phục khách leo núi đang ngồi.

Thì ra trước cậu đã có người tới nơi này rồi.

Khương Dã đứng ở cửa, mặt đối mặt với họ.

Người ở gần cửa là dễ thấy nhất, mũi cao mắt sâu, con ngươi màu nâu nhạt như hổ phách.


Không hiểu sao Khương Dã thấy người này trông quen quen, nom rất giống một nam minh tinh nào đó.
Hắn ta gật đầu chào hỏi với Khương Dã, “Cát Cát Ngõa Nhĩ không có ở nhà, ông ấy ra ngoài đón người rồi.”
“Cậu là…” Một người trong đấy giơ ngọn đèn dầu lên, bước tới gần nhìn mặt Khương Dã, “Tiểu Dã?”
Người trước mặt nhìn chừng bốn mươi tuổi, đeo kính gọng đen, mặt mũi có sự nhã nhặn đến từ phong độ của người trí thức.

Khương Dã chợt giật mình, nhận ra người trước mặt, “Chú Bạch.”
Người này là đồng nghiệp cũ của Khương Nhược Sơ tại đại học Hoa Nam, giáo sư Bạch Niệm Từ của Viện Nghiên cứu Lịch Sử.
“Tiểu Dã, sao cháu lại ở đây?” Bạch Niệm Từ hỏi.
“Cháu…” Nếu nói thật thì chỉ sợ chú ấy cũng sẽ không tin, vả lại những chuyện đấy cũng không tiện để mà nói với người ngoài.

Khương Dã khựng lại một chút rồi đáp: “Trước đó mẹ cháu đã từng đến đây, bà ấy mất tích rồi, cháu định đi tới những địa phương mà bà ấy đã đi qua, xem có thể tìm được manh mối nào không.”
Bạch Niệm Từ thở dài: “Cháu thật là, một mình chạy xa như thế khiến nhiều người lo lắng đấy.

Gia đình có biết không?”
Khương Dã mặt không mảy may biến sắc mà đáp, “Biết ạ.”
Bạch Niệm Từ giới thiệu hai người còn lại với Khương Dã, “Hai người này là giáo sư của Sở Nghiên cứu Địa chất Điền Tây, đây là thầy Hoắc Ngang, còn đây là thầy Y Lạp Lặc.

Họ đi vào trong vùng núi để khảo sát địa chất, chú lại mới nghỉ phép, nghe nói họ muốn đến đây nên tiện tới xem chút.” Y nâng chỉnh gọng kính, “Mẹ cháu có cho chú xem qua luận án và hồ sơ điều tra của bà ấy, nơi cuối cùng bà ấy đến chính là thôn Thái Tuế ở gần đây.

Trong mấy năm này bà ấy luôn nghiên cứu về Điền Tây, mặc dù hướng đi của chú không liên quan đến lĩnh vực đấy nhưng chú vẫn luôn thắc mắc, rốt cuộc là tại sao bà ấy lại kiên trì như vậy.”
Khương Dã biến sắc, “Chú đã xem qua luận án của mẹ cháu ư?”
Bạch Niệm Từ nghiêm túc gật đầu, “Mẹ cháu có nhắc tới một tín ngưỡng thần bí ở Điền Tây, đồng thời vững tin rằng sự ra đời của tín ngưỡng này trên thực tế còn sớm hơn rất nhiều so với những nền văn minh khác, có điều là trải qua hàng nghìn năm tiến hóa, nó đã dung hòa và thâm nhập vào với nền văn minh chủ lưu trong khu vực, rồi thay hình đổi dạng.

Tiểu Dã, hẳn là cháu đã biết mẹ cháu bị nhà trường cho thôi việc rồi đúng không? Đừng trách nhà trường, những gì mà mẹ cháu trình bày và phân tích về cơ bản là không thể nào tưởng tượng được, giới học thuật chỉ trích bà ấy cũng là điều dễ hiểu.

Nhưng chú phải đến để nhìn tận mắt xem, chú với mẹ cháu quen biết nhiều năm nay rồi, cách bà ấy nghiên cứu rất chặt chẽ và cẩn thận, một con người ngay thẳng, tuyệt đối không phải là kiểu người dối trá ăn nói vớ vẩn.”
Khương Dã im lặng rồi chớp mắt, nói: “Cảm ơn chú.”
Bạch Niệm Từ có thể tính là lốp dự phòng của mẹ cậu, mấy chục năm ở bên cạnh mẹ cậu.

Trong công việc có gì không hài lòng, trong cuộc sống có gì không như ý, mẹ cậu xem chú ấy như thùng rác, lôi kéo chú ta uống rượu ở nhà đến khuya, không chừng lúc Khương Dã ngủ đã lăn giường rồi.

Khi còn nhỏ, Khương Dã từng cho rằng Bạch Niệm Từ sẽ trở thành cha dượng của cậu, có lẽ Bạch Niệm Từ cũng nghĩ vậy.
Không ngờ Lý Diệc An từ trên trời rơi xuống ôm được người đẹp về.

Từ đó về sau, Bạch Niệm Từ không thể xuất hiện trước mặt Khương Dã nữa.

Tính ra, bọn họ đã không gặp nhau nhiều năm rồi.

Không ngờ Bạch Niệm Từ vẫn quan tâm đến mẹ cậu.
Chú ta là người tốt, Khương Dã không mong chú ấy sẽ xảy ra chuyện như Thẩm Đạc.
Khương Dã trịnh trọng nói: “Chú Bạch à, chú đừng nghĩ đến mẹ của cháu nữa, trở về đi ạ.”
Bạch Niệm Từ lập tức trở nên xấu hổ, gương mặt trắng trẻo đỏ bừng lên, tay cũng co quắp lại, “Nhóc này, nói gì thế hả?”
Hoắc Ngang hút thuốc bên cạnh cười ha ha, “Nhóc còn nhỏ, không hiểu, cứ mặc hắn đi.

Nhưng thật ra núi Tế Nô không giống với những danh lam thắng cảnh khác, nơi đây chưa được khai phá, nhóc tới đây một mình, gan lớn quá rồi, không cần đi học à?”
“Em được nghỉ đông.” Khương Dã nói.
“Bạn nhỏ à, anh khuyên nhóc nên về nhà đi, ở đây không phải công viên trò chơi đâu.” Y Lạp Lặc nói.
Khương Dã lắc đầu, “Xin lỗi, em phải vào núi.”
Bạch Niệm Từ nói với Hoắc Ngang: “Chúng ta dẫn nó cùng theo đi, một mình cháu nó tôi sợ xảy ra chuyện.”

Khương Dã do dự, ngay cả Thẩm Đạc cũng gặp chuyện thì những người này có thể xử lý được không? Có lẽ cậu nên cảnh báo họ.
Hoắc Ngang còn do dự hơn cả cậu, “Dẫn theo đứa nhỏ thêm nhiều phiền phức lắm, cũng có phải đi chơi đâu…”
Y Lạp Lặc nghiêm túc, “Thầy Bạch à, nếu những gì lúc trước thầy nói với chúng tôi là thật thì đúng là không nên mang đứa nhóc này vào núi.”
Bạch Niệm Từ ra hiệu với bọn họ, Khương Dã không nhìn rõ là có ý gì nhưng thái độ của Hoắc Ngang thoắt cái đã thay đổi.
Hoắc Ngang đi tới, chìa tay về phía Khương Dã, “Bạn nhỏ này, đây không phải là lần đầu tiên anh và thầy Y Lạp Lặc đi vào núi, chẳng qua là nơi mà lần này bọn anh phải đi có tình hình vô cùng phức tạp.

Nói trước cho nhóc hay, trong đấy không vui chút nào đâu, nếu nhóc muốn đi vào với bọn anh thì nhất định phải nghe lời.”
Y bắt tay với Khương Dã, chỗ hổ khẩu và hai bên trái phải ngón trỏ có lớp da thô ráp, cọ mạnh vào phần thịt trên tay Khương Dã.
Đấy là nốt chai, hơn nữa còn là nốt chai chỉ khi cầm súng trong một thời gian dài mới có thể tạo thành.
Vẻ mặt Khương Dã không hề thay đổi, ánh mắt cậu lướt đến sau lưng Y Lạp Lặc với Hoắc Ngang, ba lô của bọn họ còn to hơn của Khương Dã, không biết bên trong chứa cái gì.

Hai người này có thân hình vạm vỡ cân đối, cảm giác tràn đầy sức mạnh.

Người tên Y Lạp Lặc này trông giống như dân tộc thiểu số, còn người tên Hoắc Ngang kia cao ít nhất phải 1m90, đầu cắt húi cua, đường nét như dao gọt, tựa một con báo hoang trong rừng rậm, nơi khóe mắt đuôi mày mang theo mùi hung ác đáng sợ.
Nói bọn họ là huấn luyện viên thể hình Khương Dã còn có thể tin, chứ bảo bọn họ là nhà địa chất học thì Khương Dã thật khó mà tin nổi.

Bạch Niệm Từ từng xem qua luận án của mẹ, rất có khả năng chú ta biết một vài bí mật về thôn Thái Tuế, vậy nên đã mướn hai người lính đánh thuê đến đây để bảo vệ y đi vào núi.

Động tác vừa rồi của Bạch Niệm Từ đại khái là có ý “thêm tiền”.

Nếu là như vậy, đi theo bọn họ quả thực sẽ càng an toàn hơn so với việc một mình xông pha.
Khương Dã gật đầu, “Vâng.”
Hoắc Ngang vỗ vỗ vai cậu rồi lại đi ra cạnh cửa hút thuốc.

Khương Dã ngồi xuống bên cạnh lò sưởi để làm ấm người, lẳng lặng chờ Cát Cát Ngõa Nhĩ trở về.

Hoắc Ngang đã hút đến điếu thuốc thứ ba, nhìn bóng đêm than thở: “Sao mà lão già kia vẫn chưa về vậy? Trả cho lão nhiều tiền như thế mà ngay cả bữa ăn khuya cũng không có.”
Y Lạp Lặc trấn an hắn, “Thôi thôi, nhịn tí đi, ngủ sớm chút.”
Vừa dứt lời, bên ngoài nhà sàn truyền đến tiếng bước chân.

Khương Dã đứng bên cửa sổ ngó ra bên ngoài, trong rừng cây xuất hiện hai bóng người một cao một thấp.

Dáng người cao cao kia thon dài, đường nét vô cùng quen thuộc.

Đúng lúc này, điện thoại của Khương Dã vang lên, là một dãy số điện thoại lạ hoắc.

Cậu nhấc máy, phía bên kia truyền đến tiếng hít thở nông sâu.
Trong màn đêm tối tăm, bóng người cao gầy càng lúc càng gần, đèn lồng trên nhà sàn rọi sáng khuôn mặt điển trai của hắn.
Khương Dã hệt như nhìn thấy ma quỷ, suýt thì nghẹt thở.
“Thằng nhóc kia đẹp trai phết.” Hoắc Ngang cảm thán, “Ăn cái gì mà cao thế?”
Cận Phi Trạch dừng lại bên dưới đèn lồng, ngẩng đầu lên đối diện với Khương Dã đang ở trong nhà sàn, điện thoại đặt ở bên tai.
Hắn nở nụ cười ấm áp và nói: “Tiểu Dã, cậu lại không giữ lời rồi, lần này tớ nên phạt cậu thế nào đây?”
***
Tác giả có lời muốn nói:
Xin sao biển nhó ó ó….

Số liệu hơi bị ảm đạm á, khóc QAQ
Cảnh bảo trước một tẹo, Cận Phi Trạch không phải người bình thường, hắn bị khùng và sẽ làm một số chuyện kinh khủng…..