Sau màn ra mắt không thể nhạt nhòa hơn của Huỳnh Khải Dương với các thành viên trong nhà, cậu chính thức được thu xếp chỗ ở tại phòng tầng ba, đối diện với phòng của cái anh cao lớn đẹp trai. Cậu nhớ rõ mình đã gặp anh ấy lần trước và lúc đó còn tưởng anh ấy là xã hội đen nữa cơ.
Khải Dương thực sự rất muốn ở cạnh phòng của Vi Vi ở tầng hai, nhưng sợ mình nói ra mọi người sẽ biết là mình để ý đến Vi Vi, như vậy thì ngại chết, nên thôi.
Theo màn giới thiệu của cô xinh đẹp thì cô ấy tên Diệu Anh, làm bác sĩ tàn tàn ở một bệnh viện, lương đủ xài.
Anh trai cao lớn kia tên là Lê Hy An, cô xinh đẹp nói anh ấy là một người không có đầu óc, học thì dở, mười chín tuổi đầu còn chưa ra khỏi trường cấp ba. Thấy mặt anh An cũng chỉ cười cười xuề xòa cho qua chuyện nên cậu tin chắc lời cô nói là thật.
Đến lượt Vi Vi đáng yêu, cái tên Vi Vi không phải là tên trong giấy tờ, Vi Vi tên thực là Khang Vĩnh Khả Vi cơ. Cái tên này cậu thấy vừa độc lạ mà còn hay hay sao ấy.
Cô xinh đẹp nói Khả Vi nhà cô cái gì cũng là nhất, xinh đẹp nhất, đáng yêu nhất, học giỏi nhất, siêng năng nhất, nói chung cô không tiếc lời nào để khen ngợi con gái mình. Mà lúc đó cậu bị vẻ đáng yêu của ai đó làm cho ngu ngơ nên cũng tin.
À, còn một người nữa, là ba của Vi Vi, chú ấy tên Huy, cô xinh đẹp nói chú ấy là nhân viên công ty bình thường thôi, không có gì đáng nói đến, hiện giờ chú ấy đang đi công tác. Cô xinh đẹp còn nói với cậu, khi chú gặp cậu thì cô có chuyện hay để xem. Là sao ta? Cô úp úp mở mở làm cậu cũng hồi hộp theo, mong nhanh nhanh được gặp mặt chú ấy.
- Chị đại! Tối nay mình ăn gì thế?
- Hôm nay là thứ mấy em trai nhỉ?
- Thứ bảy! Là ngày chị nấu bữa tối đấy chị không nhớ à?
Lời vừa dứt Hy An bị véo tai đến đỏ lừ, miệng kêu la í ới.
- A... a... em nhớ nhầm, thứ sáu, thứ sáu, là em... là em nấu.
Bạo lực gia đình quá! Khải Dương nhìn thấy cảnh tượng kia mà tai mình cũng vô thức nhói theo.
- Thích chọc giận mẹ như vậy bộ anh thiếu đòn à?
- Chị ấy tới thời kỳ tiền mãn kinh hay sao mà dạo này hung dữ quá! – Hy An vừa nói vừa xuýt xoa cái tai bị đau của mình.
- Ông tướng kia, chị đây nghe hết đó nha!
Giọng ai đó từ nhà trên vọng xuống làm cái đứa đang nói xấu sau lưng người khác đột nhiên im bặt, ngoan ngoãn đi nấu bữa tối.
Khả Vi cạn lời với ông anh, vô tình quay sang bên thì nhìn thấy tên nào đó ngơ ngơ đứng ở cửa bếp lại càng cạn lời, cô thở dài lấy trái cây ra chăm chỉ ngồi gọt.
Khải Dương đứng ngây ngốc suy nghĩ. Anh An đó gọi cô Diệu Anh là chị, xưng em, Vi Vi thì gọi cô Diệu Anh là mẹ, đồng thời cũng kêu anh An là anh. Ruốt cuộc thì mối quan hệ này là thế nào đây? Cậu mới đến nên ngại chưa dám hỏi.
Chiều hôm sau, ba Vi Vi về nhà.
Ấn tượng đầu tiên của cậu về chú là chú giống anh An như tạc, cứ như là sinh đôi vậy, từ vóc dáng cho đến gương mặt. Cái mà người ta gọi là “phong thái” thì có chút khác biệt, chú có vẻ trầm tĩnh hơn anh An rất nhiều.
Chú ấy vừa bước vào nhà liền đụng mặt cậu, ánh mắt chú thoáng chút ngạc nhiên, rồi lại nhìn cậu rất lâu, làm cậu có vài phần hoang mang. May mà Vi Vi đi từ trên lầu xuống, nếu không cậu bị chú ấy nghi là trộm rồi tống vào đồn công an không chừng.
- Ba! Sao ba về sớm vậy? Không phải nói chủ nhật sao?
- Con đoán xem?
- Con biết thừa nhé! Ba là nhớ con gái chứ gì?
Có người bị con gái đoán trúng ý, vui vẻ xoa xoa mái tóc của con bé, tạm quên đi chuyến bay dài mệt mỏi, ba Vi cùng ngồi lại hỏi han chuyện học hành của con gái. Khả Vi trước mặt ba không che giấu vẻ mặt tươi cười đáng yêu, miệng nói nhiều hơn ngày thường.
Hình ảnh tốt đẹp trước mắt thoáng chốc làm ai đó ở bên này buồn.
Gia đình Khải Dương từ trước đến giờ chưa bao giờ có những chuyện như vậy. Ba cậu rất ít quan tâm cậu, cũng rất ít cười với cậu. Trải qua thời gian lâu dài làm cậu quen dần với hình ảnh một gia đình ai làm việc của người đó, mối liên hệ gia đình dựa trên danh nghĩa và tiền bạc.
Một thoáng khi nhìn vào gia đình của người khác đột nhiên Khải Dương giật mình nhận ra, ruốt cuộc thì những năm tháng trước đây cậu đã bỏ lỡ điều gì về hai chữ “gia đình” rồi?
Khải Dương buồn bã đi ra ngoài, cậu ngồi lù lù trong góc vườn ngắm con Lucy nằm ngủ.
- Hey nhóc! Sao buồn thế?
- Em đâu có buồn – Khải Dương tựa cằm lên hai đầu gối, giọng nói trầm trầm không hề che dấu tâm trạng của mình.
- Nhớ nhà hả? Hay mới bị Vi Vi bắt nạt?
-...
Hy An vờ hỏi thế thôi chứ cậu biết hết, lúc nãy cậu xuống dưới nhà vô tình thấy thằng nhóc này đứng nhìn ba với Vi Vi nói chuyện, chắc là nhìn nhà người ta nhớ nhà mình nên buồn đây mà.
Thôi thì để anh lớn ngồi lại cho thằng đệ ít lời khuyên. Hy An ngồi xuống cạnh, vỗ vai thằng nhỏ cái bốp, nhe nhe nhởn nhởn nói.
- Có gì nói với anh, anh mày giải quyết cho. Không có chuyện gì anh đây không làm được.
Khải Dương vẫn một mực im lặng làm cái người ngồi bên cạnh hết cách, đành nghiêm túc dùng giọng điệu chân thành mà nói với thằng đệ.
- Vui cũng qua một ngày, buồn cũng qua một ngày. Vậy nên chẳng việc gì phải buồn hết, cứ vui vẻ mà sống. Nhìn anh mày đi, chẳng bao giờ buồn.
Khải Dương ngẫm cũng thấy thấm.
Cái ông An này lúc nào cũng thấy cười như trúng tà, bị cô Diệu Anh đánh cũng thấy cười, bị cô mắng cũng thấy cười. Một người như vậy, chắc hẳn cuộc sống rất nhẹ nhàng. Cậu nghĩ mình có buồn thêm nữa cũng chẳng được gì, cứ học theo cách sống của anh ấy “Vui cũng qua một ngày, buồn cũng qua một ngày. Vậy nên chẳng việc gì phải buồn hết, cứ vui vẻ mà sống”.
Nhưng cậu đã nhầm, ông này chỉ được cái võ mồm, ai bảo ông ấy không có lúc buồn? Buồn một lần còn đáng sợ hơn cậu gấp ngàn vạn lần luôn ấy chứ?
Nguyên nhân ấy à?
- Anh An!
- Tiểu Tịnh, qua đây một chút.
- Sao anh?
- Nhà anh có thằng đệ mới dọn vào, sẵn tiện đây giới thiệu với em luôn.
Đoạn, Hy An đưa mắt sang nhìn Khải Dương.
- Nhóc này tên là Khải Dương, bằng tuổi với Vi Vi.
Tịnh Phương vui vẻ nở nụ cười, giơ tay về phía Khải Dương.
- Chào em, chị tên là Tịnh Phương, em có thể gọi tên thân mật là tiểu Tịnh.
Khải Dương ngước mắt nhìn lên, cậu nhận ra người này, là cái người hôm trước chở Vi Vi đi học về. Chị gái tên Tịnh Phương này cũng rất xinh xắn, lại có cảm giác rất thân thiện dễ gần, làm cậu ngay ấn tượng ban đầu đã thấy thích chị ấy.
Mọi người đừng hiểu lầm cậu lăng nhăng nha! “Thích” ở đây khác với loại “thích” dành cho Vi Vi, một bên là cảm nhận còn một bên là tình cảm.
Khải Dương tiếp nhận cái bắt tay làm quen của chị tiểu Tịnh, còn tò mò hỏi một câu.
- Chị là bạn gái của anh An à?
Có người bên này nghe thằng bé hỏi cũng vểnh tai lên nghe ngóng. Câu trả lời lần này xem như là mấu chốt để ai đó quyết định có nên tỏ tình với tiểu Tịnh hay không.
Tim ai đó bỗng nhiên hồi hộp đập nhanh, như thể chờ đợi đáp án của một lời cầu hôn vậy.
- Không phải, bọn chị từ nhỏ chơi cùng nhau nên xem nhau như anh em, chị giống như em gái của anh An vậy đó!
Khải Dương gật gù kiểu như đã hiểu. Hai chị em còn luyên thuyên một thôi một hồi. Lúc để ý thì cái ông An kia không biết đã đi từ lúc nào.
Bữa tối ăn muộn hơn thường ngày. Cô Diệu Anh nghe chồng về nên tranh thủ về sớm. Vừa về đến nhà cô ấy đã náo loạn cả lên, một câu “Chồng ơi!” hai câu “Chồng ơi!”, lại còn ngang nhiên quàng tay lên vai chồng, đặt một nụ hôn lên má của chồng ngay trước mặt ba đứa.
Khải Dương cũng ngượng thay, quay mặt tránh né không dám nhìn. Cậu thấy Khả Vi thản nhiên gắp thức ăn như thể chuyện thế này quá thường. Còn ông An thì thôi khỏi nói. Từ lúc tối đến giờ mắc cái giống gì mà nhìn ổng buồn thiu, cái miệng lải nhãi suốt ngày bây giờ cũng im lặng một cách kỳ lạ.
- Hy An! Con sao vậy?
Ông tướng ngồi thẫn thờ ăn một cách vô thức, hiển nhiên không nghe lọt câu hỏi của ba. Khả Vi đưa mắt quan sát anh trai, rồi chậm rãi kết luận.
- Có người bị thất tình đó ba!
Cả bàn ăn im ắng bất thường, hết thảy đều hướng ánh mắt vào bên người kia, mọi hoạt động đều ngưng lại để dọn sân khấu cho ai kia diễn vở kịch mang tên “thất tình”. Ai kia cứ thẩn thờ ăn một mạch, ăn gần hết nửa bàn ăn cũng chưa chịu dừng lại.
Thất tình thì chán ăn mới đúng chứ nhỉ? Ông này thuộc cái thể loại gì đây? Khải Dương nghĩ mãi cũng chẳng thể hiểu.
Diệu Anh bên này lo con trai bị bội thực nên nhẹ nhàng kéo ghế ngồi cạnh, quàng một tay lên vai con trai như thể chị em thân tình mà chân thành góp ý.
- Có cần chị kê cho mấy liều thuốc uống không?
Hy An buông đũa, hướng về phía mẹ mà gục đầu xuống, vùi mặt vào vai mẹ. Cái bộ dạng thanh niên mười chín tuổi đầu, thân hình cũng không nhỏ nhắn gì cho kham, lại gục đầu làm nũng với mẹ thật là mất mặt thanh niên.
Con trai hiếm khi bất thường, dọa người làm mẹ này cũng bất an, vừa vỗ vỗ lưng ông tướng to xác yếu đuối, vừa nhẹ nhàng hỏi.
- Sao? Có gì nói đi, mẹ giúp cho.
Ba Vi uống ngụm nước, không rời ánh mắt khỏi hai mẹ con. Khả Vi dừng gắp thức ăn chờ đợi phản ứng của anh trai.
Khải Dương cũng hóng hớt và có chút bất ngờ. Cậu vừa nghe cô Diệu Anh xưng “mẹ” với anh An. Lẽ nào hai người là mẹ con thật à?
Lần đầu cậu gặp phải cặp mẹ con lầy lội đến vậy, ngày thường cứ chị chị em em như đúng rồi. Hại cậu lầm tưởng hai người họ là chị em thật. Nhìn tuổi cũng không khác biệt nhiều lắm, nên nhầm là chị em cũng đúng thôi.
Nếu nói vậy chú cũng là ba của anh An còn gì. Nhìn thế nào thì chú với anh An cũng chỉ giống anh em thôi. Người nhà này chắc là có bí quyết trẻ mãi không già rồi.
- Mẹ!
- Sao?
- Con... con...
- Nói đi, mẹ nghe nè.
- Mẹ kê con liều thuốc tiêu hóa. Con no quá, sắp thở không nổi rồi!
Đoán chừng có người sắp ăn đập, làm cả nhà hồi hộp nghe ngóng mà quăng một câu tỉnh thôi rồi. Ăn cho nhiều rồi ở đó than với chả thở. Em gái bên này bĩu môi khinh bỉ.
Ấy thế mà hôm nay mẹ lại hiền lạ thường, không những không đánh mà còn cười cười.
- Cứ tiếp tục phát huy, nuôi con được ký mẹ đem bán đi là vừa.
Hy An bật dậy, vẻ mặt kiểu không thể tin nổi nhìn chằm chằm mẹ mình.
- Mẹ làm như con là heo không bằng.
- Không đâu, con chí ít cũng phải so với chó Alaska chứ! Mà mẹ nghe nói tiểu Tịnh nhà bên thích chó thì phải. Mai mẹ qua thương lượng với con bé, hỏi con bé xem có muốn mua con hay không? Con xem ý kiến này có được hay không?
Mặt Hy An đỏ rực, mẹ thì vẻ mặt đắc ý không chịu được. Phận làm nai thì đừng có đùa với hổ làm gì, người ta ít nhất cũng ra đời trước cậu mười chín năm lận, kinh nghiệm móc mỉa thì không ai bì được.
Hy An ngậm ức nghẹn cố nở nụ cười, nói mọi người mình ăn no hơi khó chịu, rồi lủi thủi đi lên phòng.
- Cháu tên Khải Dương phải không?
Khải Dương bị hỏi bất ngờ, giật mình nhìn sang chỗ chú, lễ phép dạ một tiếng.
- Cháu là con trai của Bảo à?
- Dạ!
Chú Huy ấy cứ hỏi liên tục mấy chục câu, như là cháu học lớp mấy, thành tích ra sao, có biết làm việc nhà hay không, nhiều lắm. Mà cậu chỉ biết đơ đơ đáp một câu “dạ”, hai câu “dạ”.
Không biết vì sao mà cậu cảm thấy chú có phần đáng sợ, với lại hình như chú không được thích cậu cho lắm. Làm cậu sợ run đến nổi trán bắt đầu lấm tấm mồ hôi. May mà cô Diệu Anh chen ngang vào giải vây cho cậu đi lên, nếu không cậu căng thẳng đứt luôn mạch máu não không chừng.
Cậu chat với mẹ buôn chuyện, kể lễ đủ thứ, còn than chú Huy hình như không thích con. Mẹ ném cho cậu mấy cái mặt cười nham nhở, còn nói "Ai bảo mặt con quá giống ba con làm gì".
Ơ, con giống ba là có tội à? Hỏi mãi mẹ chẳng chịu nói. Không nói thì thôi, cậu tự mình tìm. Trên đời này không có gì Huỳnh Khải Dương này không làm được.