Khả Vi được nghỉ học, rãnh rỗi nằm lăn qua lăn lại trên giường.
Mấy đề toán đăng trên chuyên mục Toán học tuổi trẻ cô đã giải hết. Cô đang đợi cái đề hóc húa nào đó khiến cái đầu này vận động nhiều một chút. Điều làm cô ghét nhất là khi gặp đề bài quá dễ, vừa nhìn đã có thể cho ra kết quả.
Với cô tính toán cũng chỉ như ăn cháo. Duy chỉ có mấy môn động đến độ chăm chỉ như Sử, Địa thì cô xin chấp tay lạy. Làm điều mình thích bao giờ cũng là chuyện vui vẻ nhất.
Tối hôm đó, Hy An vừa về đến nhà đã lao lên phòng của Khả Vi, tặng cho cô một cái ôm đến không thở nổi.
- Em yêu! Anh rất nhớ em.
Khả Vi tỏ rõ thái độ ghét bỏ, đẩy Hy An ra, khinh bỉ nói thẳng.
- Bớt diễn đi!
- Vi Vi! Em có thể bớt lạnh lùng với anh trai yêu quý này không? Em có thể tỏ ra đáng yêu một chút được không? Em nhìn tiểu Tịnh mà học hỏi đi. Như vậy mới giống một cô gái chứ!
Khả Vi không nói không rằng, lấy điện thoại ra.
- Tịnh Phương, đã ngủ chưa? À... không có gì... ra ban công một lát đi!
Hy An ngơ ngác không hiểu Khả Vi muốn làm gì. Cánh cửa nhà bên mở ra, Tịnh Phương mặc bộ đầm ngủ màu hồng bước ra ban công, mái tóc dài đen nhánh khẽ tung bay trong gió, cô vẫy vẫy tay nở nụ cười với Khả Vi.
- Vi Vi, có chuyện gì sao?
- Không! Là Hy An có chuyện muốn nói với Phương, anh ấy nói...
Lời còn chưa nói hết, miệng Khả Vi đã bị bịt lại, một cánh tay lôi cô vào bên trong.
- Tiểu Tịnh, ừm... ngủ ngon! – Hy An nói xong, vội khép cửa phòng lại.
Tịnh Phương ngơ ngác không hiểu hai anh em nhà họ đang chơi trò gì.
Bên trong căn phòng của Khả Vi, hai anh em đang có một buổi nói chuyện vô cùng nghiêm túc.
- Em... em muốn hại anh hả?
- Anh nghĩ nhiều rồi. Em chỉ muốn nói với Phương là anh khen Phương đáng yêu thôi, chẳng có ý gì khác!
Hy An câm nín nhìn con nhỏ em láu cá, nó mà chỉ có ý đơn giản như vậy thì nó đã không phải là “Cô gái ngoài hành tinh”.
- Em rất bận, không rãnh quản chuyện của anh. Anh có thích Phương thì đi mà nói với Phương, em không quan tâm đến đâu. Anh yên tâm đi!
- Em thì biết gì chứ? Anh có nói là anh thích tiểu Tịnh lúc nào?
- Phải nghe chính miệng anh nói thì em mới biết chắc. Vớ vẩn! Ờ, thế tên nào đòi đổi phòng với em để ngày ngày nhìn qua nhà bên? Tên nào bỏ học một năm đi làm thần tượng vì nghe Phương nói thích một Idol trên TV? Tên nào hôm bữa chào cờ hát tình ca tặng cái người ngồi ở sau em? Là tên nào vậy anh?
Ai đó ra dáng bà cụ non đứng khoanh tay, ai đó mắt tròn mắt dẹp nhìn con em kém mình sáu tuổi.
- Vi Vi! Em từ hành tinh nào đến vậy?
Khả Vi hừ lạnh một tiếng, xách cổ Hy An ném ra khỏi phòng.
Nhà Tịnh Phương với nhà bọn họ ở trong khu biệt thự cao cấp, hai nhà cách nhau cái bờ tường.
Khi chuyển đến đây, Hy An mới có sáu tuổi, Tịnh Phương hai tuổi, còn Khả Vi mới sinh. Lúc đó, phòng Hy An là phòng của Khả Vi bây giờ.
Hy An sẽ ngồi ở ban công bên này, Tịnh Phương ở ban công bên kia, hai đứa trẻ nói những chuyện trên trời dưới đất. Thậm chí đêm đã khuya vẫn nghe thấy tiếng trẻ con, đến khi ba mẹ vào mắng cho một trận hai đứa mới chịu đi ngủ. Sự việc gây mất trật tự lặp lại mấy lần, đến khi ba mẹ chuyển Hy An sang phòng khác, buổi tối mọi người mới yên giấc trở lại.
Từ nhỏ, lúc cả ba chơi cùng, Khả Vi im lặng ngồi một góc tính tính toán toán, chữ “Toán” vốn đã hình thành từ trong máu của cô, nên không thể dứt bỏ. Tịnh Phương chơi cùng Khả Vi rất buồn chán, thường thích đi theo Hy An bày trò quậy phá hơn.
Vậy nên nói, từ nhỏ ai đó đã thấy thích ai kia là chuyện dễ hiểu. Em gái có trí thông minh siêu việt như cô đây không biết mới là lạ.
Sáng hôm sau.
- Thích thì nói là thích, việc gì phải giấu! Phương có từ chối anh thì hai người vẫn là bạn được vậy.
- Nếu làm được như em nói thì đã tốt rồi. Anh chỉ sợ đến lúc đó, tiểu Tịnh trốn anh còn không kịp.
- Cũng đúng! Một cô gái thông minh lanh lợi, lại còn xinh đẹp như Phương, thiếu gì con trai theo đuổi, sao có thể đi đồng ý làm bạn gái của một tên đào hoa học hành không ra gì như anh chứ! Nếu là em, em cũng từ chối.
- Vi Vi! Em có thể chừa cho anh chút mặt mũi hay không? Trong lòng em không lẽ anh lại tệ đến vậy? – Hy An trưng ra bộ mặt đáng thương cầu mong chút động lòng từ cô em gái khó chìu.
Khả Vi không thèm để Hy An trong tầm mắt, vừa ăn trái cây vừa nói.
- Nói như vậy đã là nể mặt anh lắm rồi. Còn nữa! Trong lòng em, anh vốn không có chỗ, nên anh bớt ảo tưởng lại đi!
Hy An bị xỉ thẳng vào mặt, nghẹn ngào đứng nhìn con em ung dung cầm tô trái cây đi ra vườn. Ai bảo từ nhỏ cậu đã nuông chiều nó, xem nó như bảo bối, để bây giờ bị nó đè đầu cưỡi cổ.