*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Mưa phùn giăng giăng, bầu trời xám xịt. Mỗi khi đến lúc này, thời tiết làm cảnh vật càng thêm u buồn. Trên đường, người người đều vội vã, không ai dừng chân đứng lại chốc lát.
Tuấn Tú lái xe đi tới đây. Hàng năm y đều đến chỗ này.
Khi đau buồn, khi mệt mỏi, khi bất lực, và cả hôm nay. Y đều đến đây.
Tuấn Tú mặc một cái áo khoác thật dài, màu xám nhạt, kiểu dáng rất đơn giản nhưng lại làm nổi bật y. Trên tay y cầm một bó loa kèn Arum [1] thanh nhã. Giữa không gian hỗn tạp ấy, bó hoa trên tay y như một điểm nhấ nho nhỏ.
Đeo kính râm nên không thể thấy rõ vẻ mặt của y.
Y nhẹ nhàng đi lại, xuyên qua một loạt dãy những bia mộ màu đen lạnh ngắt, đi sâu vào bên trong.
Trước ngôi mộ này thường xuyên có hoa tươi, chưa bao gườ gián đoạn.
Trên tấm bia là khung ảnh chụp một người đang tươi cười, nụ cười ấy như có thể chiếu sáng phần mộ.
Tuấn Tú nhìn của ảnh chụp của người kia, bỏ bó hoa xuống, nhỏ giọng nói, “Mạng của anh luôn tốt như vậy, dù có bao lâu đi nữa vẫn có người nhớ đến anh. Lại còn để nhiều hoa cho anh như vậy! Đáng ghét!”
Tuấn Tú khép ô, thản nhiên cười, “Tôi cũng sắp tốt nghiệp rồi. Sau khi tốt nghiệp tôi cũng không muốn trở lại nữa. Đến lúc đó tôi không thể thường xuyên đến thăm anh, anh sẽ nhớ tôi chứ?”
Mưa vẫn rơi từng hạt từng hạt, xiên xiên dày đặc, làm cả phần mộ như bao phủ bởi một tầng sương mù.
Tuấn Tú bỏ kính râm xuống, nhìn ảnh chụp hồi lâu, nhưng kí ức của y ngày càng mơ hồ. Y đã không còn nhớ những chuyện xảy ra lúc trước nữa; tất cả những ngọt ngào và chua xót, đều đã quên.
“Làm sao bây giờ a… Không bao lâu nữa, anh sẽ biến mất trong kí ức của em.” Tuấn Tú ngây ngốc cười, có chút chua xót, “Hừ hừ, đến lúc đó anh nhất địn không được tìm em tính sổ đó! Muốn trách thì trách anh đã đi quá sớm thôi!”
Không ai để ý tới Tuấn Tú; y nói một hồi cũng thấy vô vị. Nửa giờ sau, miễn cưỡng quệt quệt đôi mắt đã hoen đỏ, chậm rãi đi về phía cửa ra. Vừa đi vừa thở dài, vì sao mỗi lần đến gặp anh ta là mình lại phải đỏ mắt như thế chứ?!
Vì thế lại đeo kính râm lên.
Mặt đường lát đá cẩm thạch có hơi ẩm ướt, bước chân y không vững, kết quả là ngã sấp xuống. Mông nặng nề dập xuống đất, cơn đau đến tận xương từ phía dưới truyền đến.
“…Thật xui xẻo.” Tuấn Tú ảo não mắng một tiếng, chuẩn bị đứng lên.
Trước mặt đột nhiên có một bàn tay thon dài chìa ra. Tuấn Tú ngẩn người, ngẩng đầu.
Xuất hiện ở trước mắt y là một gương mặt nam tính, nhưng có lẽ vì cặp mắt hoa đào mê người kia khiến cho nụ cười của người đó có vẻ có chút lỗ mãng.
Mái tóc ngắn đỏ rực bị nước mưa nhuộm ướt nhẹp, rũ xuống bên tai. Lông mi thật dài, che đi ánh mắt ánh mắt ái muội của hắn. Vào lúc này, nhìn thấy người như thế ở đây, Tuấn Tú thấy vô cùng căng thẳng. Y nuốt nước miếng một cái, không dám đưa tay ra.
“Cậu có sao không?” Chàng trai vẫn tươi cười như trước, chủ động nâng y lên.
Tuấn Tú sửng sốt, đứng lên, “Sao… Anh là người Hàn Quốc?”
Chàng trai gật gật đầu, nụ cười ngọt ngào.
“Sao anh biết tôi là người Hàn Quốc?” Tuấn Tú buồn bực nhìn hắn, vẫn không dám xác định chàng trai này có phải đang tồn tại thật hay không.
Chàng trai nhún nhún vai, “Vừa rồi em nói ‘thật xui xẻo’ bằng tiếng Hàn đó thôi?!”
Tuấn Tú ngây ngốc, không nói nữa, chuẩn bị né tránh chàng trai kia, nhưng lại bị kéo lại.
Một dòng điện từ lòng bàn tay truyền đến, Tuấn Tú cứng nhắc đứng tại chỗ.
“Ô của em.” Chàng trai nhặt chiếc ô của Tuấn Tú lên, đưa tới tận tay y, đồng thời cũng tháo kính râm của y xuống.
“Anh làm gì?” Tuấn Tú kinh hoảng nhìn hắn.
Thấy mặt của y, chàng trai tựa hồ có chút giật mình. Tuấn Tú cúi đầu lau nước mắt, bối rối bỏ đi.
“Đừng quá bi thương!” Phía sau truyền đến thanh âm của chàng trai kia.
Tuấn Tú lại dừng lại, y đờ đẫn xoay người, “… Cái gì?”
“Nếu em quan tâm đến người kia thì chắc hẳn người đó cũng đang nhìn em từ trên thiên đường. Thấy em khóc như thế này, chắc chắn người đó cũng rất đau khổ.” Chàng trai một lần nữa thay lại vẻ tươi cười, khoát tay với y.
Tuấn Tú kinh ngạc nhìn bóng dáng anh tuấn của hắn đang dần đi xa, không chịu khống chế thốt ra, “Anh cũng đến gặp người thân của anh sao?”
Chàng trai đứng lại. “Không phải, tôi đi ngang qua đây, cảm thấy không khí tốt nên mới vào đây đi dạo.” Chàng trai gãi gãi đầu, cười nói, “Người thân của tôi vẫn còn khỏe mạnh cả.”
“Nga… Thực xin lỗi.” Tuấn Tú có chút xấu hổ.
“Không sao. Ở nước ngoài mà gặp được, cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Có đồng ý theo tôi giải sầu không?”
“Hả?”
Mưa vẫn đang rơi, nhưng bầu trời đã không còn u ám như vừa nãy nữa.
[1] (*: nguyên văn: 马蹄莲: bản QT là ‘mã đề’, dưng mờ sang VN mình thì nó thành loa kèn Arum hay lan Ý nhá (tên khoa học: Zantedeschia aethiopica). Hình em nó đây
Còn cái hay gọi là Lan Ý ngoài thị trường ý, tên thật của nó là Buồm trắng nhá (tên khoa học: Spathiphyllum wallisii)