Make A Secret (YUNJAE)

Chương 146: Make a war 11




Tại Trung nhìn Duẫn Hạo, thấy vẻ mặt của Duẫn Hạo chỉ thản nhiên.

“Tại Trung, hai đứa nếu muốn sống chung thì không thể tùy tiện như đang chơi một trò chơi được, hảo hảo chiếu cố Duẫn Hạo.” Trịnh tiên sinh nói với Tại Trung.

Tại Trung lúc này mới kinh hỉ tiếp nhận sự thật, liều mạng gật đầu.

“Mỹ Thục bên kia ta cũng nói rồi, cô ấy chỉ sợ ‘ba chồng’ của con phản đối thôi. Bây giờ ông ấy đã chấp nhận rồi, cô ấy sẽ không nói gì nữa đâu. Tại Trung a, con đừng băn khoăn gì cả, hiểu chưa?” Trịnh phu nhân vui vẻ vỗ vỗ mái tóc của Tại Trung, trìu mến nói, “Nhưng dù sao cũng là con làm cô ấy tức giận, xong việc rồi phải tự về nhà mà nhận lỗi, hiểu chưa?”

“Vâng! Vâng! Cám ơn phu nhân…” Tại Trung cảm động không biết nói cái gì cho phải, chỉ có thể gật đầu.

Trịnh phu nhân nghe Tại Trung xưng hô, than nhẹ một hơi, nhận mệnh nói, “Quên đi, từ từ sẽ quen thôi…”

Trịnh tiên sinh ngồi thẳng lưng, vẻ mặt lo âu nhìn vợ mình, “Nên nói tôi đều đã nói, bà sẽ không ly hôn chứ?”

“Ân, miễn cưỡng bằng lòng với ông a!” Trịnh phu nhân cao ngạo gật đầu, giống như đang nói với hạ nhân.

“Ba…” Duẫn Hạo do dự, “… Cám ơn ba.”

Trịnh tiên sinh phụng phịu, “Không cần cảm ơn, ngược lại là nên cám ơn con để ta không thể ôm được cháu nội.”

Trịnh phu nhân lại đá ông một cái, ông lập tức ngậm miệng.

ASA…

Đồng ý, đồng ý rồi!!!

Không phải nằm mơ, ba ba Duẫn Hạo đồng ý thật rồi!

Tại Trung kiệt lực đè ép nội tâm xúc động, kinh hỉ nhìn Duẫn Hạo. Duẫn Hạo đã cười cười với cậu, nụ cười rực rỡ chói sáng. Nếu không phải ngại trưởng bối đang ở đây, Tại Trung thực hận không thể lập tức bổ nhào vào trên người Duẫn Hạo, hôn hắn hai cái thật kêu. Còn Trịnh phu nhân nữa, thật muốn hảo hảo gọi bà một tiếng ‘mẹ’.

Cậu và Duẫn Hạo thực may mắn, không cần trải qua nhiều trắc trở đã có thể sống cùng nhau. Tuy rằng đã trải qua nhiều lo lắng hãi hùng, nhưng cuối cùng vẫn có hậu.

Đương nhiên, công thần lớn nhất có thể coi là Trịnh phu nhân. Tại Trung cảm thấy có thể có một người mẹ như bà là chuyện thật sự quá tuyệt vời.

Năm mười tuổi, khi lang thang đầu mà vào được Trịnh gia, người đầu tiên mỉm cười với cậu là bà; lúc mẹ còn chưa tiếp nhận cậu, cũng là Trịnh phu nhân dùng đôi tay ấm áp mà tiếp nhận cậu, chiếu cố cậu thật tốt. Mỗi lần cậu bướng bỉnh bị thương, người lo cho cậu nhất vẫn là bà. Cho đến khi trưởng thành, người hi vọng cậu có tiền dồ tốt, cho cậu có điều kiện xuất ngoại, lúc nào cũng chăm lo cho cậu như một người mẹ thực sự, làm cho cuộc sống vốn bất hạnh của cậu trở nên muôn màu muôn vẻ, cũng là bà.

Thậm chí là bây giờ, ủng hộ bọn họ, hỗ trợ bọn họ lớn nhất, cũng vẫn là bà.

Đương nhiên, Trịnh tiên sinh cũng thực không dễ dàng, với tính cách của ông như vậy mà muốn tới đón mình, đúng là rất khó.

Không nghĩ không nghĩ nữa, dù sao bây giờ Trịnh Duẫn Hạo đã là người của Kim Tại Trung ta, hôm nay đúng là ngày tốt…

“Đúng rồi, Tuấn Tú gần đây bị sao vậy?” Trịnh phu nhân nghĩ đến cái gì đó, vội hỏi, “Cả ngày đều là vẻ thất thần đến ngẩn người. Thất tình rồi sao?”

Mặt Tại Trung như rút gân, nhìn Duẫn Hạo. Duẫn Hạo cau mày nói, “Không có gì, mẹ đừng rỗi hơi.”

“Ta rỗi hơi?! Thằng nhóc chết tiệt này, không có ta, các con có thể tốt vậy sao?!”

Tại Trung đứng bên cạnh Trịnh tiên sinh, im lặng xem mẫu tử đại chiến.

Trịnh tiên sinh vuốt vuốt cằm, hỏi, “Ở trong này không thiếu gì chứ?”

“Dạ?” Không ngờ Trịnh tiên sinh lại hỏi như vậy, Tại Trung nhất thời có chút trì độn, “… Không có.”

“Có thì nói, ta chuẩn bị cho hai đứa.” Trịnh tiên sinh nói.

Tại Trung kinh ngạc, “Ngài không phải bảo Duẫn Hạo về nhà ở sao?”

“Xem ra nó muốn cùng con ở đây hơn. Nếu ta ép nó về, mẹ nó sẽ lại nháo không yên nổi.” Trịnh tiên sinh nhún nhún vai với Tại Trung, lộ ra nụ cười hiếm thấy.

Tại Trung nhìn mà sửng sốt.

Trong lòng cậu đột nhiên đã hiểu ra cái gì đó. Một con người có thể coi là lạnh lùng đến vô tình, lại có thể vì gia đình thân yêu của mình mà thỏa hiệp. Có lẽ đây là nguyên nhân mà người trong Trịnh gia từ trước đến nay đều hạnh phúc a!