Make A Secret (YUNJAE)

Chương 12: Make a separate 3




Tại Trung luôn lo lắng chuyện ba ba mới, nhưng vẫn không có dũng khí đi hỏi mẹ. Quan hệ giữa hai mẹ con cậu khó khăn lắm mới có chúy khởi sắc, cậu không muốn mình lại bị biếm vào lãnh cung (không được mẹ quan tâm/đối xử lạnh nhạt) lần nữa. Lễ Giáng Sinh sắp đến, mỗi ngày cậu cậu đều cố gắng để dành ít tiền, hi vọng có thể có đủ tiền mua tặng mẹ một chiếc khăn quàng cổ. Mẹ thích màu đỏ, màu da lại trắng, quàng vào nhất định sẽ rất đẹp.

Mỗi khi nghĩ đến đây, cậu đều rất vui vẻ.

Đêm trước lễ Giáng Sinh, trời đổ trận tuyết đầu tiên. Tại Trung đạt được thành tích nhất lớp, cực kì cao hứng, một đường chạy vội đến lớp Duẫn Hạo báo cho nó tin tốt này. Duẫn Hạo cầm bài kiểm tra bĩu môi, nói câu cũng không tệ lắm rồi xoay người đi vào lớp; Tại Trung vấn rất vui vẻ, dù cậu không để ý đến khóe miệng hơi nhếch lên của Duẫn Hạo khi nó xoay người đi.

Đến giờ nghỉ trưa, Duẫn Hạo lại cùng Tại Trung ăn cơm lần đầu tiên trong ba tháng này. Cơm bọn họ ăn là do đầu bếp ở nhà chuẩn bị sẵn, trước giờ nghỉ trưa mới được đưa đến. Kỳ thật trước kia Duẫn Hạo vẫn luôn ăn thế này, chẳng qua là thói quen thay đổi từ khi cùng Tại Trung đến trường, rồi lại cùng cậu về nhà mà thôi.

Mà chuyện đó thì Tại Trung hoàn toàn không biết.

****************

Dọc đường đi, Tại Trung ngồi trong xe vẫn luôn hưng phấn, thậm chí còn không biết sống chết lôi kéo Duẫn Hạo xem phải làm thế nào mới gây được niềm vui bất ngờ cho mẹ cậu. Lý tài xế nhìn chỉ biết ha ha cười, nói bây giờ thiếu gia đã bị Tại Trung cảm hóa mất rồi. Duẫn Hạo nghe xong lập tức đẩy Tại Trung ra, ngồi thẳng lưng.



“Mẹ! Hôm nay con đứng nhất lớp đó!!! Mẹ…”

Tại Trung vui vẻ chạy lên lầu đẩy cửa ra, nhưng lại phát hiện một người đàn ông xa lạ đang ngồi trong phòng.

Thật ra thì người này cũng không gọi là xa lạ. Tại Trung nhận ra ông ta chính là ngọn nguồn mình lo lắng từ trước tới giờ.

“Mẹ tôi đâu?” Ngữ khí Tại Trung cũng không tốt, bởi vì cậu cảm thấy ánh mắt của người đàn ông này  khi nhìn mình cũng không có thiện ý.

“Nhóc thật sự là con của Mỹ Thục? Con ruột?”

“Đây là nhà tôi, ông ra ngoài!” Tại Trung tức giận đá cặp sách lên giường, trừng mắt nhìn thẳng vào người đàn ông kia.

Người đàn ông cười lạnh một tiếng, “Tính tình cũng không vừa nhỉ… Nghe nói nhóc để Mỹ Thục nuôi nhóc đến mười tám tuổi hả? Ta thấy nhóc a… hình như da mặt dày quá rồi đấy, nhóc con.”

“Ông!”

“Đừng trách tao nói chuyện không nghe nổi… Mẹ nhóc càng ngày càng đẹp, lại trẻ tuổi, cuộc sống sau này sẽ rất tốt đẹp, nhưng nếu mang theo nhóc thì cô ấy sẽ rất khó khăn. Nhóc hiểu ý tao không?”

“…” Tại Trung cúi đầu không nói được một lời.

Người đàn ông thấy Tại Trung không còn hung hăng như vừa rồi nữa, đắc ý nở nụ cười, “Tao xem nhóc cũng là đứa nhỏ hiểu biết, cho nên mới nói với nhóc thế thôi. Nhóc không còn nhỏ nữa, cuộc sống sau này còn phải chi tiêu nhiều, nhóc muốn mẹ nhóc vì muốn chăm lo cho nhóc mà buông bỏ hạnh phúc của mình sao? Nói thật… Tao tính cưới mẹ nhóc, nhưng bởi vì có nhóc nên đành phải cân nhắc lại đây.”

Tại Trung run lên, ngẩng đầu lên.

“Sao vậy? Không tin?”

“Mẹ tôi… Thật sự muốn kết hôn với ông sao?”

Người đàn ông sửng sốt, lập tức cười rộ lên, “Đương nhiên, chúng ta vốn đã quyết định, nhưng bởi vì nhóc nên gần đầy chúng ta mới thường xuyên cãi nhau. Nhóc con, đừng làm khó mẹ nhóc, được không?”

Ánh mắt Tại Trung nhìn chằm chằm mặt đất, hồi lâu sau mới hỏi, “Ông có ý gì?”

Người đàn ông đi tới, vỗ vỗ vai Tại Trung, cười đến giảo hoạt, “Từ đâu tới đây thì về lại nơi đó, đây không phải là biện pháp tốt nhất sao? Vì hạnh phúc của mẹ nhóc, nhóc hẳn là nên làm như vậy.”

Sắc mặt Tại Trung tái nhợt, bả vai run run không ngừng được, phiếu điểm trong tay cũng đã bị bóp đến nhăn nhúm.

Phải rời khỏi sao?

Tuy rất căm ghét tên đàn ông dối trá này, nhưng dù sao lời ông ta nói cũng có lý.

Rất nhiều lần cậu đã tự hỏi tại sao mẹ lại không thích mình, cậu cũng không chỉ oán thầm trong lòng một lần; nhưng thật ra cậu biết rõ, đối với mẹ mà nói, dù mình có nhu thuận nghe lời bao nhiêu thì cũng vẫn là trói buộc, hơn nữa với cậu, cuộc sống như vậy thật sự quá mỏi mệt. Lúc nào cũng phải thấp thỏm lo sợ, mà chính cậu lại không phải là đứa trẻ ngoan ngoãn hiền lành như vậy; cuộc sống như thế cậu đã sớm căm ghét từ lâu. Đã căm ghét từ lâu rồi!

Cậu không muốn để lại ấn tượng không tốt cho mẹ. Nếu bây giờ người đàn ông này đã nói muốn cưới mẹ, đó thật đúng là cơ hội tốt a… Vừa có thể để mình giảm bớt cảm giác tội lỗi, lại có thể mang đến hạnh phúc cho mẹ…

Thật sự phải rời khỏi sao…

Cậu cũng rất nhớ những người bạn ở quê a…

Cúi đầu nhìn cái đồng hồ màu lam trên cổ tay mình, Tại Trung thấy ngơ ngẩn. Cậu vẫn rất luyến tiếc nơi này a, không chỉ có luyến tiếc mẹ mà cậu còn rất luyến tiếc Trịnh phu nhân và mọi người đã luôn yêu thương mình.

Cũng luyến tiếc cả Trịnh Duẫn Hạo nữa… Tuy lúc nào cậu ta cũng luôn xụ mặt, bộ dáng như chả có chuyện gì liên quan đến mình, nhưng… Cậu ta cũng luôn bảo đầu bếp chuẩn bị đồ ăn mình thích cho mình, cũng tỉ mỉ sửa lại những chỗ sai trong đề ôn tập toán cho mình, chơi cùng cậu, cũng sẽ làm bộ nói lơ đãng mà nói vài lời ấm áp khi cậu buồn bực sa sút tinh thần.

Cậu luyến tiếc nhất chính là Trịnh Duẫn Hạo.

Tại Trung không biết người đàn ông đó rời khỏi từ khi nào; tối hôm đó cậu vẫn ngơ ngẩn, ngay cả mẹ trở về khi nào cũng không biết.