Mai Trắng Trong Tuyết

Quyển 3 - Chương 8: Mưu phản




Tiểu Duệ hơi cúi đầu, chăm chú nhìn chén trà bằng sứ mỏng màu trắng tinh khiết đặt trên bàn, hồi lâu sau mới lên tiếng, giọng khàn khàn.

– Quận vương có liên quan gì đến chuyện Thiên Tước khai chiến không?

– Có.

Tiểu Duệ thoáng giật mình kinh hãi, ngẩng phắt đầu nhìn hắn. Nàng không ngờ hắn dám thẳng thắn thừa nhận như thế. Đây là chuyện phản nghịch, hắn thân là hoàng tộc mà lại dám mưu phản, có thể liên lụy tính mạng toàn gia đó. Vậy mà hắn dám ngang nhiên thừa nhận với nàng như vậy sao?

Thái Khanh quận vương như cười như không, nhìn sâu vào mắt nàng.

– Mai tiểu thư, những chuyện trước kia còn nói được, vậy thì chuyện bây giờ có gì phải giấu?

Tiểu Duệ nhìn hắn chằm chằm, thực sự lúc này nàng không biết phải nói gì.

– Ba năm trước ta có dính líu đôi chút, nhưng chỉ đôi chút thôi, vì vậy mới may mắn thoát chết, cũng không bị hoàng đế nghi ngờ. Nhưng tâm ta đã quyết một lòng với đại hoàng tử dùng đức trị dân, vì vậy quyết phò tá người giành lại vương vị vốn thuộc về người.

– Dùng đức trị dân mà câu kết với kẻ thù xâm chiếm giang sơn, giày xéo muôn dân bá tính?

– Tiểu thư, cuộc chiến nào không phải đổ máu? Hoàng thượng đăng cơ đã gần ba năm nhưng đất nước hỗn loạn, lòng dân không phục, ngoại bang nhòm ngó, chứng tỏ hắn không có tài trị nước, không có đức trị dân. Năm đó nhị hoàng tử liên kết với Nhữ Lam, hứa khi đăng cơ sẽ cắt cho bọn họ ba tòa thành ở phương bắc, nhưng cuối cùng lại nuốt lời, đó chính là nguyên do Nhữ Lam mấy năm nay liên tục cướp phá mấy châu quận phía bắc của Huyền Vũ, bây giờ bọn họ lại muốn liên kết cùng Thiên Tước để đòi lại món nợ năm xưa của nhị hoàng tử. Mai tiểu thư, tiểu thư có thể quên chuyện quá khứ, quên tình cảm với đại hoàng tử, nhưng tiểu thư có thể quên được cái chết thảm khốc của toàn bộ Mai gia không?

Câu chất vấn của hắn đánh trúng trái tim Tiểu Duệ. Đúng vậy, nàng có thể không cần quan tâm trước đây yêu ai, bây giờ yêu ai, nhưng mối thù gia tộc sao có thể nhắm mắt làm ngơ? Tiểu Duệ cúi đầu, không thể trả lời câu hỏi của Thái Khanh quận vương.

– Lát nữa ta lên đường rời khỏi kinh thành rồi, vương phi có muốn cũng không làm gì được ta đâu. – Hắn dừng lại một chút, rồi đột nhiên dịu giọng, nói tiếp. – Ta chỉ muốn nói với Mai tiểu thư rằng, đại hoàng tử vẫn luôn ngày nhớ đêm mong người, vẫn muốn trở về Huyền Vũ, lấy lại những gì từng bị chiếm đoạt. Mai tiểu thư, đại hoàng tử nhắn với ta, người lúc nào cũng sẵn sàng đợi chờ, chở che, sẵn sàng làm mọi việc vì tiểu thư. Trước đây ta không chuyển lời vì nghĩ tiểu thư đã thay lòng, nhưng bây giờ biết được sự thật ta mới dám nói. Tiểu thư, đây là con chim bồ câu ta đặc biệt huấn luyện, nếu tiểu thư muốn tìm ta hoặc đại hoàng tử, hãy viết thư buộc vào chân nó, nó sẽ giao đến điểm truyền tin của chúng ta.

Nói rồi hắn bước đến bên cửa sổ, xách chiếc lồng chim được lớp vải màu đen che kín. Hắn mở lớp vải ra, bên trong là chiếc lồng trúc mỏng manh, tinh tế, trong lồng là một đôi chim bồ câu trắng như tuyết. Tiểu Duệ liếc nhìn lồng chim nhưng không có phản ứng gì.

– Nếu đã không còn chuyện gì nữa, vậy ta mạn phép cáo từ. Tiểu thư ở lại dùng chén trà rồi rời sau.

Nói rồi không đợi nàng phản ứng, Thái Khanh quận vương đã rời đi. Nàng chỉ mang theo mấy hộ vệ, đây lại là địa bàn của hắn, lời nói vừa rồi rõ ràng mang hàm ý đe dọa nàng phải ở đây đợi hắn bình an rời khỏi kinh thành rồi mới có thể ra khỏi tửu lâu. Nhưng Tiểu Duệ cũng không buồn nhúc nhích, nàng không có ý định tìm cách rời khỏi đây, tìm cách báo tin cho hoàng thượng về âm mưu phản nghịch của Thái Khanh quận vương. Người này hành sự kín kẽ đến mức nào mà có thể mấy năm trời vẫn qua mặt được hoàng đế, sống tự do tự tại ở ngay giữa kinh thành?

Đầu Tiểu Duệ chợt đau như búa bổ, có quá nhiều suy nghĩ rối rắm trong đầu. Nàng chống hai tay ôm lấy đầu, hàng mày thanh tú nhíu chặt, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt.

Khoảng nửa canh giờ sau, có tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên, lúc này Tiểu Duệ mới bừng tỉnh khỏi những suy nghĩ quay cuồng kia. Nàng day day thái dương. Tiếng gõ cửa lại rón rén vang lên.

– Có chuyện gì vậy? – Tiểu Duệ cố gắng bình tâm lại, lên tiếng.

– Vương phi, nô tỳ thấy người ở trong đó hơi lâu nên…

– Ừm, chúng ta hồi phủ thôi.

Liếc nhìn vào chiếc gương đồng lớn kê ở góc phòng, cố gắng mỉm cười để khuôn mặt tươi tỉnh hơn, nàng bước ra.

– Chúng ta đi mua hoa rồi về thôi.

– Vâng ạ.

Nghe nhắc đến hoa, tâm trạng lo lắng, thấp thỏm vừa rồi của Xuân Nhi lập tức tốt hẳn lên. Lúc ra phố, nàng ta vui vẻ chọn một bó hoa rất lớn. Dù vương phủ có cả một khu vườn trồng hoa nhưng mấy loại này vương phủ không có. Bởi lẽ đây đều là hoa dại mọc trong rừng, người dân đi hái về bán.

Về đến Lâm Vũ vương phủ, Xuân Nhi vui vẻ cắm một bình hoa rất lớn trong phòng của Tiểu Duệ, nói như vậy sẽ có cảm giác sắp đến mùa xuân hơn.

– Vương phi, mấy năm trước đón năm mới, vương phủ trang hoàng rực rỡ nhưng vẫn có phần buồn tẻ. Tính vương gia đạm mạc, không thích mấy thứ ồn ào, náo nhiệt. Nhưng năm nay có vương phi, nhất định sẽ rất vui đây.

Tiểu Duệ nhìn bình hoa đủ các màu, khẽ gật đầu.

– Xuân Nhi, ta từng nói sẽ tìm một chỗ tốt cho muội và Mễ Lan.

– Vương phi, người đừng bận lòng chuyện đó nữa. Nô tỳ nguyện đi theo vương phi cả đời. Nô tỳ không muốn rời xa vương phi đâu.

Tiểu Duệ nhìn khuôn mặt bầu bĩnh, trắng trẻo của Xuân Nhi, khẽ mỉm cười. Chuyện của Mễ Lan khiến Xuân Nhi trầm lặng hơn nhưng tính cách hoạt bát, tươi vui của nàng ta vẫn còn, thật tốt biết bao.

– Ta đói rồi, muội đi dặn nhà bếp làm vài món đi.

– Vâng ạ.

Xuân Nhi vui vẻ chạy đi như một cơn gió, phải biết rằng lâu lắm rồi vương phi mới nói muốn ăn cơm. Vốn tưởng vương phi đi dạo phố sẽ ăn ở bên ngoài, không ngờ chỉ uống trà rồi về, vì vậy Xuân Nhi lập tức bảo nhà bếp nấu mấy món thật nhanh, nàng ta sợ vương phi đợi lâu sẽ không muốn ăn nữa.

Tiểu Duệ vẫn ngồi ngơ ngẩn trong phòng, trong đầu nàng bây giờ rất rối, muốn nghĩ thông suốt cũng không cách nào thông được, chỉ cảm thấy mọi chuyện quá mông lung, mơ hồ.

Chỉ một lát sau mấy nha hoàn đã bày đồ ăn lên, đều là mấy món Tiểu Duệ thích. Cả một bàn đầy ắp thức ăn. Nàng hơi ngẩn người.

– Sao nhiều món vậy? Chẳng phải nói ta chỉ cần bốn món thôi sao?

– Vương phi, người xem dạo này người gầy quá, vương gia mà thấy nhất định sẽ rất đau lòng. Người ăn nhiều một chút đi ạ.

Tiểu Duệ nhìn một lượt bàn ăn, lại nghĩ đến câu nói của Xuân Nhi, bật cười.

– Đúng, huynh ấy sẽ đau lòng!

Nói rồi nàng phất tay ra hiệu cho người hầu lui xuống, cắm cúi gắp ăn hết các món trên bàn. Hắn luôn nói yêu nàng, đau lòng vì nàng, nhưng tại sao lại lừa dối nàng? Cái chết của Mai gia năm xưa rốt cuộc là vì đâu? Nàng ăn đầy miệng nhưng chẳng có cảm giác gì, mắt ráo hoảnh, nàng không khóc, không nói, chỉ lặng lẽ, cắm cúi ăn hết món này tới món khác.

Hồi lâu sau, nàng quay người đi vào phòng trong, vừa đi vừa gọi người dọn dẹp bàn ăn. Xuân Nhi nhìn thấy chút thức ăn còn thừa, không khỏi kinh ngạc, không tin nổi vương phi lại đói đến mức có thể ăn nhiều như vậy. Dù vui mừng vì vương phi đã chịu ăn uống trở lại nhưng nàng ta cũng hơi lo lắng, sợ vương phi ăn nhiều sẽ thấy khó chịu, vì vậy vội đi pha ấm trà tốt cho tiêu hóa.

Khi Xuân Nhi mang trà trở lại đã thấy Tiểu Duệ nằm nghiêng nghiêng trên giường. Nàng ta nhẹ giọng lên tiếng.

– Vương phi, người uống chén trà ạ.

Tiểu Duệ không trả lời, Xuân Nhi nghĩ là nàng đã ngủ, liền cúi đầu, lui ra ngoài. Tiểu Duệ không ngủ, nàng chỉ nằm nghiêng, nhìn mông lung vào phía trong. Trước khi gặp Dương Thiên Vũ, nàng có nhớ đôi chút, những ký ức mơ hồ, bất an, không rõ ràng. Nhưng kể từ khi uống thuốc Dương Thiên Vũ đưa đến, nàng đã khỏi hắn bệnh đau đầu, cũng chẳng còn những ký ức mơ hồ kia.

Nàng nhớ đến lời của Cẩu Tử nói, Lục thúc dặn hắn truyền lời rằng kẻ thù ở bên cạnh.

Nàng nhớ ánh mắt phức tạp và câu nói duyên phận kỳ lạ của Dung phi trước khi tự tận.

Nàng nhớ đến việc Tiên Y nói khám nghiệm trên xác người hầu của Mai gia thấy có độc Thanh Tiêu Tán.

Nàng nhớ đến những thông tin Vi Phương Quán và Lưu Hiên Hội đưa tới cho nàng.

Nàng nhớ đến những lời Thái Khanh quận vương đã nói với nàng ngày hôm nay…

Tiểu Duệ vùi mặt xuống gối. Chiếc gối lông chim trĩ được bọc lụa mềm, vô cùng êm ái, nhưng sao hôm nay nàng thấy nó khó chịu thế này! Những ngón tay nhỏ bé của nàng chầm chậm siết chặt mép chăn, lông mày cũng nhíu chặt lại. Tiểu Duệ thấy đau đầu quá, đau hơn cả trước khi uống thuốc. Đầu nàng đau dữ dội như bị ai lấy búa nện vào, cố bổ đôi nó ra.

Tiểu Duệ cố gắng cắn chặt răng để không hét lên, nhưng cơn đau càng ngày càng cuộn lên dữ dội, những hình ảnh mơ hồ điên cuồng như cơn lũ cuộn xoáy trong đầu óc, nàng cố mở mắt, cố trấn tĩnh để nhìn cho rõ dù chỉ là một hình ảnh. Nhưng không thể!

Tiểu Duệ bị cơn đau hành hạ suốt một canh giờ, đến lúc người nàng ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt tái nhợt không còn chút huyết sắc thì cơn đau đầu mới rút lui, nàng kiệt sức nằm trên giường, muốn ngủ một chút nhưng đầu óc lại vô cùng tỉnh táo, cứ như thể trời vừa sau một cơn mưa lớn, sạch bong, không nhiễm bụi.

Vừa lúc đó, có tiếng bước chân gấp gáp vang lên phía ngoài cửa, tiếng gõ cửa khẽ khàng rồi giọng Hắc Mã vang lên.

– Vương phi!

– Ừm.

– Có tin của vương gia ạ.

– Ừ. – Tiểu Duệ hờ hững lên tiếng, nàng thậm chí còn không quan tâm lời này của Hắc Mã.

– Vương phi, người có muốn đọc luôn không?

– Thư bình thường thì cứ để bên ngoài, lát ta đọc sau.

– Tin báo vương gia đang trên đường hồi kinh.