Mai Trắng Trong Tuyết

Quyển 3 - Chương 3: Trà nguội




Tiểu Duệ bảo một hộ vệ đi thăm dò tin tức về việc các đạo sĩ bị xử trảm. Đây là chuyện lớn, vậy mà nàng không biết chút gì. Có lẽ vì hiện giờ Dương Thiên Vũ không còn ở kinh thành, người luôn nắm tin tức từ cực sớm đã không ở bên nên nàng có chút chậm trễ. Đột nhiên Tiểu Duệ thở dài, nàng cần biết mấy chuyện đại sự của nam nhân này làm gì kia chứ? Trong khi bản thân nàng đang có vô số chuyện cần giải quyết. Nhưng hộ vệ kia đã đi xa, nàng cũng lười gọi lại, chỉ đành đi thẳng về Lâm Vũ vương phủ.

Lúc nàng về gần đến nơi thì thấy một gã thầy bói đang đứng loanh quanh bên kia đường. Bởi vì vương phủ canh phòng nghiêm ngặt nên hắn không thể đến gần, chỉ có thể lững thững đi phía đối diện. Vừa nhìn thấy Tiểu Duệ, hắn lập tức tiến đến gần nàng. Mấy hộ vệ toan tiến lên ngăn cản thì bị Tiểu Duệ ngăn lại.

– Phu nhân, tại hạ là Lâm Lỗ, tiện đường đi ngang qua đây, thấy có điềm lạ muốn xin gặp chủ nhân của phủ nhưng những người canh cửa không cho tại hạ vào, hạ sách đành đứng đây chờ đợi.

Tiểu Duệ hơi nghiêng đầu, nhìn khắp người tên thầy bói một lượt rồi khẽ gật đầu.

– Ta cũng đang tính đi bói một quẻ xem thế nào, nếu tiện đây có cơ duyên gặp tiên sinh, vậy mời tiên sinh vào nhà, xem cho ta một quẻ.

– Vâng, thưa phu nhân.

Tiểu Duệ dẫn Lâm Lỗ vào đại sảnh, chỉ cho hắn chiếc ghế gỗ đặt phía bên phải, còn nàng cũng đi về phía chiếc ghế và bàn dành cho gia chủ. Một nha hoàn trong phủ lập tức bưng trà lên cho hai người rồi lui xuống.

– Ta muốn nói chuyện với tiên sinh một lát, mọi người lui ra ngoài canh gác là được rồi.

– Vâng!

Xuân Nhi và mấy hộ vệ lập tức lui ra, đứng phía xa xa canh phòng. Tiểu Duệ nhìn Lâm Lỗ một lát mới lên tiếng.

– Không biết tiên sinh thấy được gì?

Vừa nhìn thấy Lâm Lỗ, Tiểu Duệ đã biết hắn là người của Lưu Hiên Hội, bởi chiếc cờ hắn cầm trên tay có ấn ký của Lưu Hiên Hội, vừa rồi chẳng qua không muốn để người của Lâm Vũ vương phủ chú ý mà thôi.

– Phu nhân, đây là tin tức chúng ta thu thập được.

Nói rồi Lâm Lỗ đứng dậy, đưa đến trước mặt Tiểu Duệ một phong thư, Tiểu Duệ nhận lấy, cất vào tay áo.

– Lâm tiên sinh có thể xem cho ta một quẻ không?

– Phu nhân đang có chuyện lo phiền?

Tiểu Duệ không giấu giếm, khẽ gật đầu. Đột nhiên Lâm Lỗ bật cười.

– Phu nhân, chỉ gặp qua phu nhân tại hạ đã biết là người xuất chúng, là anh hùng trong đám nữ nhi thường tình, chẳng lẽ phu nhân còn không rõ những kẻ tự nhận là thần toán trong Lưu Hiên Hội chúng ta toàn là kẻ lừa mình gạt người thôi sao? Đã biết, sao còn muốn dối gạt bản thân?

Tiểu Duệ ngẩn ra, không ngờ một thầy bói dáng vẻ tầm thường, cái tên cũng tầm thường lại có thể nói ra những lời mạnh mẽ đến vậy, nàng có chút xấu hổ vì dáng vẻ nhu nhược, yếu đuối vừa rồi của mình, điều chỉnh lại tâm trạng, khẽ mỉm cười.

– Tiên sinh dạy phải. Mọi chuyện trên đời đều phải tự lực cánh sinh, sao có thể dựa vào những thứ mang tên may rủi như thế được chứ.

– Phu nhân, vậy tại hạ xin phép cáo từ.

Tiểu Duệ khẽ gật đầu, lớn tiếng gọi.

– Xuân Nhi, tiễn tiên sinh giùm ta.

– Vâng.

Xuân Nhi vội chạy vào, dẫn đường cho Lâm Lỗ, nàng ta cũng không quên biếu Lâm Lỗ một món tiền công xem quẻ. Chỉ còn Tiểu Duệ ngồi một mình trong đại sảnh, nàng nhìn hai chén trà vẫn còn nguyên nhưng đã lạnh ngắt. Có những thứ rõ ràng vẫn còn đầy nhưng lại nguội lạnh, giống như trái tim nàng lúc này, tình cảm không thể nói là hết, rõ ràng vẫn tròn đầy, nhưng lại đang từ từ lạnh lẽo đi. Nàng mỉm cười chua chát, lắc đầu, đứng dậy trở về phòng.

Nàng mở phong thư Lưu Hiên Hội đưa đến, vừa nhìn lướt qua, khuôn mặt vốn nhợt nhạt lại càng tái xanh, bàn tay run rẩy khiến tờ giấy trên tay rơi xuống mặt bàn, chẳng may rơi trúng vệt nước trà, thấm ướt một mảng. Nhưng Tiểu Duệ đâu còn tâm trí bận tâm tới mấy chuyện nhỏ nhặt đó. Ngày hôm nay, cả Vi Phương Quán và Lưu Hiên Hội cùng đưa đến cho nàng những thông tin quá đỗi bất ngờ. Đặc biệt, điều khiến tâm trí nàng rối bời chính là việc hai nơi vốn không liên quan ấy lại cùng tra ra được một chuyện.

Đầu tiên là tin tức của Vi Phương Quán. Bọn họ điều tra về thân thế của Thái Khanh quận vương, cơ bản đều là những tin tức thông thường, người người đều biết, duy chỉ có một thông tin đáng chú ý chính là Thái Khanh quận vương có rất nhiều sản nghiệp ngầm, mặc dù là quận vương, bổng lộc không tệ, nhưng hắn là người thích kinh doanh buôn bán nên có tửu lâu, khách điếm, sòng bạc không chỉ ở kinh thành mà còn nhiều nơi khác nữa.

Còn về phần Lâm Vũ vương gia, trước đây từng có mối quan hệ phức tạp với Mai gia – Mai tướng quân. Mặc dù là thanh mai trúc mã của quý nữ Mai phủ nhưng lại không cùng chung chí hướng chính trị với Mai tướng quân, tuy nhiên giữa hai người chưa từng xảy ra mâu thuẫn hay xung đột gì khiến mọi người chú ý. Chính thông tin này khiến nàng lo lắng. Bởi nàng biết cuộc chính biến năm xưa chỉ có ngươi sống ta chết, nếu không cùng đi trên một con đường, sao có thể để kẻ kia đắc thế?

Tin tức giống nhau mà Vi Phương Quán và Lưu Hiên Hội cùng thu thập được chính là về gã ăn mày vẫn luôn khiến nàng băn khoăn kia. Cả hai tổ chức điều tra tầm cỡ nhất nhì đất nước, có lẽ chỉ sau triều đình đó, đã bao lâu rồi không thể tìm ra tung tích người này. Cho đến gần đây, bọn họ mới phát giác, hóa ra vào trước ngày Lâm Vũ vương gia thành hôn, có một gã ăn mày rất giống lời nàng miêu tả đã bị giết ngay trong đêm. Cái chết của một gã ăn mày thì có ai chú ý? Nhưng điều khiến đám ăn mày nhớ được chính là vì kẻ kia bị người ta sát hại chứ không phải chết vì đói, rét. Không chỉ vậy, cái chết của hắn còn rất thảm – bị cắt lưỡi.

Nhìn đến từ “cắt lưỡi”, một cơn ớn lạnh chạy dọc sống lưng làm nàng khẽ rùng mình. Liệu gã ăn mày bị giết ấy có đúng là kẻ nàng muốn gặp không? Nói chuyện. Cắt lưỡi. Giết. Những từ này làm nàng cảm thấy nôn nao, đầu óc quay cuồng.

Tiểu Duệ nắm chặt hai tay, cố siết mạnh để bản thân có thể bình tĩnh hơn. Những chuyện này rốt cuộc là gì? Và vẫn còn một chi tiết nữa nàng chưa biết rõ – Thanh Tiêu Tán!

Tay còn run rẩy nhưng Tiểu Duệ vẫn tự mài mực, muốn viết một phong thư, nhưng khi vừa đặt bút, nghĩ gì lại thôi. Tiểu Duệ vò tờ giấy trên bàn, ném đi. Rồi nàng ngồi bất độn, cố sắp xếp dòng suy nghĩ hỗn loạn. Vừa lúc ấy, tiếng gõ cửa nhè nhẹ vang lên.

– Vương phi, là thuộc hạ.

– Có chuyện gì vậy?

– Bẩm vương phi. Thuộc hạ vừa đi nghe ngóng, được biết các đạo sĩ cả gan tuyên truyền thiên mệnh xuất thế, vũ động càn khôn sẽ lần lượt bị đem ra chém đầu thị chúng trong ba ngày, hôm nay là ngày đầu tiên. Ngoài ra, từ sáng nay sẽ có các cao tăng, đạo sĩ đăng đài giảng đạo, cảnh tỉnh mọi người tránh để kẻ xấu mê lầm.

Tiểu Duệ mệt mỏi xua tay.

– Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi.

– Vâng.

Tiếng bước chân của người hộ vệ xa dần. Những tin tức này giờ còn có ý nghĩa gì với nàng chứ? Mấy đạo sĩ đó bị xử trảm thì sao? Đều là bọn họ tự làm tự chịu. Nàng quản mấy chuyện này làm gì!

Đúng vậy, tất cả những chuyện tranh giành vương quyền có liên quan gì đến nàng? Quá khứ đã quên đi rồi, hiện tại có thể lựa chọn, cớ sao cứ chọn liên quan đến mấy chuyện này làm gì! Nàng dứt khoát quên đi những vấn đề rối ren của đất nước, điều nàng muốn biết rõ lúc này chỉ có duy nhất một việc – rốt cuộc, năm xưa đã xảy ra chuyện gì?

Nhưng Tiểu Duệ đâu biết được, thực ra chuyện ba năm trước đang một lần nữa lặp lại, nàng bất tri bất giác bị cuốn vào cuộc chiến tranh giành quyền vị đẫm máu. Bản thân nàng không biết, chưa từng biết!

***

Hôm nay tuyết đã rơi ít hơn rất nhiều, ngoài sân, mấy nha hoàn vừa quét tuyết vừa vui vẻ trò chuyện, trêu đùa nhau. Mấy nha hoàn này đều tầm mười lăm, mười sáu tuổi, tiếng cười đùa lanh lảnh vang vọng, lay động cả mấy cành cây khô gầy, khiến chúng như có sinh khí hơn. Tiểu Duệ ngồi một mình trong phòng, lắng nghe tiếng cười đùa ấy. Nàng nhớ, chỉ nửa năm trước thôi, nàng vẫn còn là một thiếu nữ vô tư, hoạt bát. Nhưng tất cả mọi chuyện đến dồn dập tới mức nàng không kịp trở tay. Nếu biến cố năm xưa không khiến nàng mất đi trí nhớ, thì Tiểu Duệ của hiện tại sẽ như thế nào? Có lẽ những năm tháng sống ở thôn trang nhỏ bé, hoang sơ kia không thể thoải mái, vô lo vô nghĩ như thế được, nàng chắc chắn đã sớm quay trở lại, tìm ra một kết quả rồi.

Hiện giờ, nàng chỉ có thể lần theo những sợi dây manh mối mù mờ, cố tìm ra sự thật ẩn giấu đằng sau tất cả. Một cảm giác chua chát trào dâng trong trái tim. Tất cả những tin tức nàng có được đều đang chống lại Dương Thiên Vũ. Đúng vậy, có rất nhiều chuyện hắn chưa từng nói với nàng, hay chính xác hơn là giấu giếm nàng. Tại sao phải giấu giếm? Chỉ có một khả năng duy nhất mà thôi.

Đã hai ngày trôi qua kể từ khi nhận được những tin tức kia, nàng cũng tìm cách liên hệ với Lưu Hiên Hội nhờ họ điều tra về Thanh Tiêu Tán. Hiện giờ nàng đã bình tĩnh hơn, không còn quá xúc động như lúc trước.

Tiểu Duệ lật giở từng trang sách nhưng tâm tư nàng không để ở đó, lúc này trong đầu nàng chỉ có những câu hỏi vô cùng khó, nghĩ cách nào cũng không ra lời đáp.

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu, nhưng lập tức bị Tiểu Duệ xua đi, dù mọi thứ đã đến nước này, nàng vẫn chưa muốn như thế. Có lẽ thẳm sâu trong trái tim nàng vẫn dành cho hắn một sự tin tưởng nhất định. Nàng – chưa sẵn sàng đối mặt với tất cả.