Mai Trắng Trong Tuyết

Quyển 2 - Chương 24: Tiên y




Tiểu Duệ che miệng ngáp dài một cái, quả thực nàng mệt quá rồi. Dương Thiên Vũ thấy vậy thì bảo nàng sớm đi ngủ, mấy việc này đã có hoàng thượng và các đại thần lo rồi, nàng cứ yên tâm. Dĩ nhiên Tiểu Duệ biết có rất nhiều người quản chuyện này, nàng chẳng cần bận tâm, vì cũng chẳng giúp được bao nhiêu. Tiểu Duệ gật đầu, chui vào trong chăn, dần dần chìm vào giấc ngủ.

Hai hôm sau, nhận được tin từ nơi nàng thuê đã rất lâu rồi giờ mới có kết quả. Nhìn bản đồ đường đi họ vẽ, Tiểu Duệ hơi chau mày, nhưng cuối cùng vẫn quyết định mặc thật ấm, một mình lặng lẽ rời khỏi vương phủ. Từ lâu nàng đã thuê người dò tìm “Tiên Y”; ông ta là một đại phu y thuật cao minh nhưng hiện giờ sống ẩn dật một mình trong rừng, bầu bạn cùng núi non, cây cỏ, xa lánh thế sự. Phải mất rất nhiều tâm sức Tiểu Duệ mới tìm được địa chỉ của ông ta, nhưng lại càng mất nhiều tâm sức hơn nữa mới gặp được ông ta.

Tiểu Duệ một mình lặn lội qua mấy khu rừng hoang vu mới tìm thấy căn nhà nhỏ lợp bằng lá cọ nép mình dưới chân núi. Căn nhà nhỏ có một khoảng sân nuôi mấy con chim bồ câu. Ngoài ra chẳng còn gì khác, cổng hay rào, vườn gì đó đều không có. Vị đại phu này trước đây từng được ca ngợi rất nhiều, có khả năng “cải tử hoàn sinh”, nhưng tính tình cổ quái, không phải ai ông ta cũng đồng ý khám cho. Ông ta cũng chưa từng màng đến tiền tài hay danh lợi, lại càng không sợ cường quyền. Mấy năm trước, đột nhiên ông ta bỏ về đây sống một mình, không tiếp khách, không hỏi đến thế sự.

Khi Tiểu Duệ đến, thấy trong căn nhà lá nhỏ không có người, nàng tưởng ông ta đi đâu bèn đứng bên ngoài đợi, đợi cả nửa ngày không thấy ai, cuối cùng phát hiện ông ta ngủ trên cành cây bên cạnh nhà. Tiểu Duệ còn chưa kịp nói lý do đã bị ông ta xua tay lia lịa, nói rằng bệnh nàng để quá lâu, lại còn uống một đống thứ linh tinh có tác dụng kiềm chế máu đông trong não, bây giờ đã không còn cách hóa giải nữa rồi. Điều ấy có nghĩa những thuốc trước đây nàng uống chỉ giúp nàng hết đau đầu, nhưng không thể giúp nàng hồi phục trí nhớ. Mặc kệ Tiểu Duệ cầu xin thế nào, ông ta cũng chỉ một mực xua tay đuổi nàng về. Cuối cùng, không chịu nổi sự ồn ào nữa, ông ta nổi cáu.

– Ngươi có đi không thì bảo? Tại sao cứ làm phiền ta mãi vậy hả? Trốn đi ở ẩn cũng không thoát nổi ngươi. Cứ như oan hồn bất tán vậy.

Dù ông ta nói một tràng nhưng Tiểu Duệ lại thấy câu nói ấy có gì kỳ quái.

– Tiên Y tiền bối, tại sao ông lại nói như vậy? – Tiểu Duệ kinh ngạc hỏi. – Chẳng lẽ trước đây ta quen ông?

Lúc này vị Tiên Y kia mới biết mình lỡ lời, vội xoay người, vờ vuốt chòm râu chỉ có mấy cọng lưa thưa. Tiểu Duệ càng chắc chắn ông ta biết mình từ trước, thật không ngờ đi đâu nàng cũng gặp người quen, chỉ có điều nàng đã không nhớ được họ là ai rồi.

– Tiên Y, nếu hôm nay ông không nói rõ ràng mọi chuyện, ta sẽ không rời khỏi đây nửa bước.

Tiểu Duệ kéo một chiếc ghế trong nhà ra, ngồi ngay dưới gốc cây. Tiên Y xoay người, giả vờ ngủ tiếp. Nhưng Tiểu Duệ bướng bỉnh ngồi im dưới gốc cây, không có dấu hiệu sẽ đi. Được một lát, Tiên Y xoay người, cáu kỉnh nhảy từ trên cành cao xuống, mắng mỏ.

– Tiểu nha đầu, cái gì ngươi cũng quên, vậy sao không quên cái tính bướng bỉnh làm loạn đó đi hả?

– Ta muốn biết toàn bộ chuyện trước đây.

Tiểu Duệ lập tức đứng bật dậy, ánh mắt vừa khẩn cầu vừa vô cùng kiên quyết. Tiên Y vò đầu bứt tai, cuối cùng hết cách, đành phải kể với nàng. Ông ta trước đây tự do hành tẩu trên giang hồ. Một lần vô tình bị bọn Ma Thiên phái bắt được. Khi ấy Hắc Ma Thiên Tôn trong một trận quyết chiến với chính phái đã bị trọng thương. Tiên Y nhờ y thuật cao minh, mất bảy bảy bốn chín ngày mới cứu được hắn ta. Nghe đến đây Tiểu Duệ lập tức ngắt lời, yêu cầu ông ta kể vào việc chính. Tiên Y muốn nổi giận nhưng lại thôi, tiếp tục vặt vặt mấy sợi râu, kể tiếp. Đại khái sau khi cứu sống Hắc Ma Thiên Tôn, bọn chúng muốn ông ta đi theo bọn chúng, nhưng ông ta thà chết không chịu. Cuối cùng bọn chúng quyết định giết chết Tiên Y vì sợ ông ta dùng y thuật cao minh của mình giúp người trong chính phái. Nhưng may mắn, cha của Tiểu Duệ, Mai tướng quân, khi ấy theo lệnh triều đình truy quét bọn ma giáo, cứu thoát một mạng của Tiên Y. Tiên Y vô cùng cảm kích, liền đến Mai phủ ở một thời gian. Lúc ấy cha của Tiểu Duệ còn chưa là tướng quân, cũng chưa có nàng trên đời. Sau khi lưu lại nhà nàng một tháng, ông ta lại tiếp tục phiêu bạt giang hồ.

Mười mấy năm sau, khi Tiên Y đến kinh thành, vô tình gặp lại cha Tiểu Duệ, ông ta lại nhiệt tình đến nhà nàng làm khách. Nhưng lần làm khách này lâu hơn lần trước. Lý do thứ nhất là bởi lúc này mẹ của Tiểu Duệ sức khỏe cực kỳ suy nhược, Tiên Y dốc hết lòng chạy chữa, cuối cùng mẹ nàng cũng khỏe lên rất nhiều. Còn lý do thứ hai chính là lúc này có một tiểu nha đầu xinh xắn, tinh nghịch luôn chạy theo, vừa trêu chọc vừa mua vui cho ông ta. Tiên Y một mình trên giang hồ mấy chục năm, giờ có một tiểu nha đầu bên cạnh, vừa thấy phiền phức nhưng cũng thấy rất thú vị. Ông ta ở trong Mai phủ nửa năm mới đi. Năm ấy nàng mười bốn tuổi.

Ba năm sau Tiên Y nghe được hung tin cả Mai phủ bị cháy. Ông ta vội vã trở về, vì lo lắng cho Mai tướng quân, và đặc biệt là tiểu nha đầu mà ông ta rất yêu quý. Nhưng khi ông ta trở về thì Mai phủ đã chỉ còn là một đống tro tàn.

– Ông có biết tại sao lại xảy ra chuyện đó không?

– Mai           Tư Duệ, nếu ngươi đã quên được thì hãy quên hết đi.

– Ông biết những chuyện gì, cầu xin hãy nói cho ta biết.

Tiên Y thở dài, trốn tránh ánh nhìn bỏng rát của Tiểu Duệ. Nàng có cảm giác ông ta đang cố ý giấu chuyện gì đó. Tiên Y liếc nhìn Tiểu Duệ, cuối cùng thở dài một hơi, nói.

– Tiểu nha đầu, nhưng ngươi phải hứa sẽ bình tĩnh nhé.

– Chuyện gì?

Ông ta càng lấp lửng càng khiến Tiểu Duệ không yên lòng, cảm giác vô cùng bất an.

– Khi ấy Mai gia đều đã được an táng, phần mộ cũng được xây rất kiên cố. Nhưng người hầu trong phủ nếu có thân nhân đến nhận xác thì không nói, còn không đều chôn chung trong một cái hố lớn. Ta vẫn cảm thấy kỳ quặc, Mai tướng quân võ nghệ cao cường, tại sao cả nhà không ai thoát, dù cháy thì vẫn có thể tự cứu bản thân. Ta bèn âm thầm khai quật tử thi của đám nô bộc không ai nhận xác, hy vọng tìm được chút manh mối.

Ông ta dừng lời, nhìn Tiểu Duệ, ngập ngừng như không muốn nói ra tất cả. Tiểu Duệ cực kỳ căng thẳng, mắt dán chặt vào ông ta. Tiên Y quay đầu, tránh ánh mắt của nàng.

– Tất cả bọn họ đều trúng độc.

– Độc? – Tiểu Duệ kinh hãi kêu lên.

Tiên Y gật đầu.

– Nghĩa là khả năng rất cao, cha mẹ ta cũng bị trúng độc chết chứ không phải do hỏa hoạn.

Tiên Y lại gật đầu.

– Ta cũng nghĩ chỉ có khả năng này, bởi lẽ Mai phủ đông đúc như thế, tại sao cháy mà không ai phát hiện ra, cũng không ai chạy thoát, để một lúc chết mấy trăm người.

Tiểu Duệ run rẩy suýt ngã, Tiên Y vội vàng giơ tay ra đỡ nàng ngồi xuống chiếc ghế dưới gốc cây. Hàng loạt suy nghĩ quay cuồng trong đầu nàng. Đúng vậy, tại sao nàng chưa từng nghĩ đến chuyện này? Vụ án lớn như thế, triều đình có khám nghiệm tử thi không? Tại sao Dương Thiên Vũ chưa từng nói chuyện này với nàng.

– Nhưng… tại sao chỉ có mình ta thoát?

Tiên Y lắc đầu. Ông ta đến thì Mai phủ chỉ là tro tàn, cứ nghĩ Tiểu Duệ cũng không thoát, không ngờ nàng vẫn còn sống, chỉ có điều quá khứ đã không thể nhớ được.

– Lúc ta mới đến đây, ông không tỏ ra ngạc nhiên?

Có quá nhiều thứ khiến nàng không hiểu, không tránh khỏi việc nghi ngờ.

– Nha đầu, ta biết ngươi đang đau lòng, nhưng ta cũng không có cách nào, cũng không biết rõ chân tướng sự việc để nói với ngươi.

– Ông nói không biết ta còn sống kia mà?

Tiên Y thở dài.

– Ta biết ngươi còn sống từ hôn lễ của Lâm Vũ vương gia. Lúc đó ta đi lên núi dạo chơi, vô tình nghe mấy người tiều phu vào rừng đốn củi bàn luận hôn lễ linh đình của vương gia và Mai tiểu thư. Ta đã vội trở về kinh thành nghe ngóng, cũng tận mắt nhìn thấy ngươi. Quan sát ngươi nửa ngày, phát hiện bệnh của ngươi, cũng không có cách chữa khỏi, thử đến nói chuyện với ngươi vài câu, phát hiện ngươi quả thực không nhận ra ta là ai. Ta quyết định nếu ngươi đã quên được quá khứ thì cũng là chuyện tốt, vì vậy lại về đây, sống cuộc đời an nhàn của mình.

Ông ta nói rất có lý, Tiểu Duệ không thể bắt bẻ được bất cứ câu nào. Nàng chỉ có thể hỏi thêm một điều duy nhất.

– Chất độc đó là gì?

– Nó là Thanh Tiêu Tán, được điều chế từ hơn hai mươi loại kỳ độc, không mùi không vị, độc tính cực mạnh. Chất độc này là bí truyền, rất hiếm thấy. Có lẽ Mai gia đã đắc tội với nhân vật bí hiểm nào đó mới có thể dẫn đến họa sát tộc này.

– Ta có trúng độc đó không?

– Hỏi thừa, ngươi mà trúng thì còn có thể đứng đây nói chuyện với ta được không?

– Tiên Y tiền bối, cảm ơn ông, nhưng ta còn có một thỉnh cầu cuối cùng, đó là sau này nếu có việc cần nhờ, ta có thể đến đây tìm ông nữa không?

– Ta không sống cố định ở đâu quá nửa năm. – Nhìn Tiểu Duệ, ông ta lại thở dài, lâu lắm rồi mới phải thở dài nhiều như thế. – Được rồi, được rồi. Bây giờ ta phá lệ, sẽ sống ở đây đến khi tiểu nha đầu ngươi đuổi đi mới đi.

Tiểu Duệ khom người tạ ơn Tiên Y, sau đó bị ông ta đuổi đi không thương tiếc. Nàng không giận, cũng không buồn, lặng lẽ rời khỏi đó, bởi lúc này trong đầu nàng còn đang bận suy nghĩ vô số câu hỏi bí hiểm không có lời giải đáp.