Mai Trắng Trong Tuyết

Quyển 2 - Chương 23: Tình hình ngày càng xấu đi




Tiểu Duệ ngồi bên thư án, xem những công văn mới gửi về. Mấy ngày nay nàng bắt đầu giúp Dương Thiên Vũ giải quyết một vài việc lặt vặt. Với năng lực của Tiểu Duệ, mấy chuyện này quả thực không đáng kể. Nàng liếc nhìn tờ giấy đặt ở một góc bàn. Đó là giấy báo tin tình hình chiến trận.

Nửa tháng trước, quân Thiên Tước tuyên bố Huyền Vũ bắt giam hàng loạt bậc đạo sĩ thấu hiểu lẽ trời, thiên cơ, khiến trời nổi giận, người oán hận. Bọn chúng giương cờ thế thiên hành đạo, cứu các vị đạo sĩ đang bị giam giữ kia mà dấy binh tiến đánh Huyền Vũ. Ba châu Thùy Châu, Hoàng Châu, Chỉ Dương nhất tề mở cổng thành tiếp ứng, trắng trợn phản quốc. Một loạt tài phú đồng loạt chạy về ba châu này. Thì ra thế lực kinh tế Thiên Tước và đại hoàng tử Dương Thiên Khanh cài cắm trong nội bộ Huyền Vũ lại lớn mạnh đến vậy. Bọn họ bao lâu nay mở sòng bạc, kỹ viện… ra sức vơ vét tiền bạc. Hóa ra tất cả đều đổ về đây. Nhưng dù triều đình đã mất rất nhiều công sức vẫn chưa điều tra ra kẻ nào là đầu mối nắm giữ toàn bộ kinh tế, chỉ đạo cũng như che chở cho các tài phú kia.

Có thể nói, gần ba năm trước, trong cuộc triều biến, đại hoàng tử may mắn trốn thoát, chạy sang Thiên Tước nương nhờ, nhưng có lẽ ngay từ lúc ấy hắn đã xây dựng kế hoạch quay lại tấn công, giành lấy vương vị. Hắn đã cài người khắp nơi, trong đủ mọi lĩnh vực. Tuy triều đình đã bắt được không ít kẻ muốn làm phản nhưng bọn chúng chẳng qua chỉ là tôm tép trong mạng lưới khổng lồ này, mỗi lần bắt được một đầu mối thì bọn chúng đều cắn vỡ viên thuốc độc giấu sẵn trong miệng để tự sát nên không thể lần ra đường dây.

Thùy Châu, Hoàng Châu, Chỉ Dương đều phản quốc, nối giáo cho giặc khiến tình hình càng thêm khó khăn. Lưu Uy đã giằng co với bọn chúng hơn mười trận lớn nhỏ nhưng vẫn chưa giành lại được phân đất nào, có thể nói hiện giờ chỉ là đang miễn cưỡng cầm hòa. Với tình hình này, càng kéo dài càng gây bất lợi cho quân ta. Bởi lẽ, chiến trường gần Thiên Tước hơn, như vậy chi viện quân sĩ, lương thảo, vũ khí đều thuận tiện hơn. Chưa kể phía bắc, Nhữ Lam vài ba hôm lại cho một đội tầm vài nghìn binh mã đến giương oai giễu võ, chủ yếu gây rối rồi rút lui. Nhưng không ai dám lơ là cảnh giác, bởi, bọn chúng có thể cố tình gây rối như vậy khiến quân ta dần dần mất cảnh giác rồi đột ngột tấn công. Phía bắc Nhữ Lam đánh thẳng xuống, phía tây Thiên Tước chọc mạn sườn lên, chắc chắn với tình hình hiện giờ của Huyền Vũ thì khó có thể chống đỡ được cả hai mặt như vậy.

Khi Tiểu Duệ còn đang ngồi phân tích lại tình hình chiến trường thì có tiếng gõ cửa khe khẽ.

– Ai đấy?

– Vương phi. – Giọng Mễ Lan vang lên. – Vương gia báo hôm nay về muộn, không dùng bữa tối, mời vương phi dùng bữa ạ.

– Ta biết rồi.

Tiểu Duệ đứng lên, đi ra ngoài. Mễ Lan đưa cho nàng lò sưởi cầm tay. Trời mùa đông càng ngày càng lạnh, Tiểu Duệ nhìn tuyết bay vần vũ trắng trời, tự hỏi không biết hàng vạn quân sĩ ngoài chiến trường có được ăn đủ no, mặc đủ ấm hay không? Chiến tranh lúc nào cũng tàn khốc như vậy, càng kéo dài càng tiêu tốn nhiều tài sản và sinh mạng của người dân. Nàng là vương phi cao quý, hằng ngày vẫn có áo lông để mặc, nước nóng để ngâm mình thư giãn, trên bàn ăn cũng chưa khi nào thiếu sơn hào hải vị. Nghĩ là làm, Tiểu Duệ quay người, sai Mễ Lan gọi Hà tổng quản đến.

Người hầu đã dọn thức ăn lên đầy bàn nhưng Tiểu Duệ chưa hề động đũa, nàng ngồi đó, ôm chiếc lò sưởi, hàng lông mày thanh tú hơi chau lại, nặng nề tính toán. Hà tổng quản bước vào, hành lễ, không hiểu đột nhiên vương phi tìm mình làm gì.

– Hà quản gia, từ ngày hôm nay toàn bộ vương phủ sẽ cắt giảm một nửa chi tiêu.

Hà quản gia kinh ngạc đến mức há hốc miệng, không hiểu tại sao vương phi lại đột ngột đưa ra thông báo này. Phải biết trước giờ bổng lộc lẫn địa tô vương phủ thu được không ít; cuộc sống trong vương phủ, Dương Thiên Vũ chỉ quản việc quan trọng, mấy chuyện ăn uống chi tiêu đều do Hà quản gia phụ trách, vương phi cũng không bao giờ hỏi đến, giờ đột nhiên cắt giảm đến một nửa như vậy là có ý gì? Hà quản gia lập tức quỳ sụp xuống, vẻ mặt cương trực, lên tiếng.

– Vương phi, thuộc hạ theo hầu vương gia mấy chục năm nay, cúc cung tận tụy, ngoài tiền lương hằng tháng chưa từng tơ hào bất cứ đồng nào của vương phủ, giấy tờ sổ sách cũng ghi rất rõ ràng.

Không đợi Hà quản gia dài dòng kể lể hết, Tiểu Duệ ngắt lời.

– Hà quản gia, không phải ta nghi ngờ ông bớt xén tiền của vương phủ. Mà là ta muốn ông hãy chi tiêu tiết kiệm, cái gì cần thì chi, như bàn đồ ăn này ta ăn cũng không hết, chỉ cần hai đến ba món là đủ rồi. Số tiền còn lại hãy mua thêm lương thực và áo bông gửi ra chiến trường cho binh sĩ đang phải chịu khổ, chịu lạnh ngoài đó.

Nghe thấy những lời này của Tiểu Duệ, Hà quản gia càng sững sờ hơn, rồi ông ta nói.

– Vương phi quả là có tấm lòng Bồ Tát. Thuộc hạ lập tức về cân đối lại việc chi tiêu trong vương phủ.

– Ừm, vậy ông bảo người dọn bớt món xuống cho những người khác ăn cùng nữa, cân đối ngay lập tức đi.

– Nhưng những món này đều là vương gia dặn dò đặc biệt chuẩn bị cho vương phi. Mùa đông trời lạnh, cần phải tẩm bổ, nếu không sức khỏe vương phi không chịu nổi.

Tiểu Duệ mỉm cười.

– Ta ăn ba món này là đủ no rồi. Ông cứ mang mấy món còn lại xuống đi. À, còn nữa, ông nói với các nô tỳ trong phủ, nếu rảnh rỗi thì giúp một tay may áo bông cho binh sĩ.

– Vâng, vương phi.

Hà quản gia lập tức dọn bớt đồ ăn, sau đó trở về phòng bắt đầu tính toán lại chi tiêu cho vương phủ. Các nô tỳ nghe thấy thông báo như vậy, mặc dù phải thêm việc làm nhưng bọn họ đều rất vui vẻ, không ai phàn nàn nửa lời. Phải bán mình làm nô đều là những người con nhà nghèo khó; ngoài chiến trường, các binh sĩ cũng không phải toàn là người xa lạ, có rất nhiều người có huynh đệ đang chiến đấu ngoài kia. Vì vậy họ đều dụng tâm ra sức may áo thật nhanh, thật ấm, hy vọng chiếc áo này có thể che chở cho huynh đệ của họ khỏi giá lạnh trên chiến trường.

Khi Dương Thiên Vũ trở về, biết được tình hình cũng rất ủng hộ, thậm chí còn chỉ ra mấy điểm chưa hợp lý trong thống kê cắt giảm của Hà quản gia, giúp hắn tiết kiệm thêm một số khoản không phù hợp. Mặc dù cắt giảm nhưng vương phủ vẫn là vương phủ, không thể quá tuềnh toàng sẽ khiến người ta chê cười, chỉ là không cần dùng những đồ xa xỉ là đủ.

Tiểu Duệ ngồi co ro trong chăn, cuộn tròn như một cái kén, tay cầm lò sưởi. Dương Thiên Vũ bước vào phòng, nhìn thấy cảnh ấy thì bật cười.

– Nhìn nàng giống con sâu quá.

– Hừ, ai khiến huynh quản.

Dương Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh Tiểu Duệ, đưa tay véo nhẹ lên má nàng. Má nàng bầu bĩnh, trắng hồng, rất đáng yêu, nhưng dạo này tập võ hằng ngày, cộng thêm giúp Dương Thiên Vũ giải quyết công việc mà má gầy đi trông thấy, Dương Thiên Vũ xót xa cảm thán.

– Nàng ăn ít như vậy làm gì chứ? Chẳng lẽ vi phu không đủ sức nuôi nàng hay sao?

Tiểu Duệ dựa cả người, cả đống chăn vào Dương Thiên Vũ, nhỏ giọng.

– Ta ngày nào cũng ăn đủ ba bữa chính, một bữa điểm tâm, gầy đi hồi nào chứ?

– Nàng xem, má cũng không còn bầu bĩnh đáng yêu như trước nữa.

– Huynh nói gì, huynh chê ta không đáng yêu hả?

Tiểu Duệ lập tức đặt lò sưởi xuống, giương nanh múa vuốt định tấn công Dương Thiên Vũ. Hắn nhanh tay lẹ mắt tránh thoát ma trảo của nàng. Dương Thiên Vũ bật cười vui vẻ khi thấy Tiểu Duệ mất đà, ngã lăn ra giường, đống chăn cuộn quanh khiến nàng giống y như một con sâu béo núc.

– Đáng ghét, tối nay không cho huynh ngủ trên giường nữa.

Dương Thiên Vũ lập tức bày ra vẻ mặt nịnh bợ đầy giả tạo.

– Phu nhân, để ta bóp vai cho nàng.

Nhân cơ hội Dương Thiên Vũ ngồi sát đến, Tiểu Duệ lập tức túm chặt tay hắn, há miệng ngoạm một miếng thật to. Dương Thiên Vũ kêu oai oái nhưng không rút tay ra. Sau khi hả giận Tiểu Duệ mới thả hắn ra, cười đầy sảng khoái.

– Nhìn xem, cái mặt nhăn nhó khó coi của huynh bây giờ mới dễ nhìn hơn một chút.

– Đúng vậy, chỉ có ở bên Tiểu Duệ, ta mới có thể vui vẻ như vậy.

– Đương nhiên, à, Thiên Vũ, Hà quản gia đã báo với huynh việc ta cắt giảm chi tiêu của vương phủ chưa?

– Rồi.

– Huynh thấy sao?

– Ta dĩ nhiên là đồng ý rồi. Bất cứ việc nào phu nhân làm đều hợp lý cả.

Tiểu Duệ mỉm cười, dựa vào vai hắn.

– Tình hình ngoài kia sao rồi?

Nàng dường như nghe được một tiếng thở dài rất khẽ của Dương Thiên Vũ. Không khí trong phòng cũng không còn sự vui vẻ, thoải mái như vừa nãy nữa. Như linh cảm thấy điều gì không lành, Tiểu Duệ ngồi thẳng người dậy, kéo kéo tay áo Dương Thiên Vũ.

– Ta rất có ích đấy, có thể quân sư cho huynh nhiều việc.

– Dĩ nhiên, ai dám nói phu nhân của ta không lợi hại kia chứ?

Tiểu Duệ lập tức bắt lấy lời khẳng định này.

– Vậy tại sao huynh còn giấu giếm chuyện ngoài chiến trường với ta?

– Ta chỉ sợ khiến nàng thêm lo lắng.

– Có diễn biến xấu?

Dương Thiên Vũ hơi nhướng mày, vẻ như đang đấu tranh xem có nên nói với nàng hay không. Tiểu Duệ chau mày.

– Lưu Uy xảy ra chuyện?

Dương Thiên Vũ nặng nề gật đầu. Tin này vừa mới về đến kinh thành khoảng hai canh giờ trước, khiến hoàng thượng vô cùng lo lắng. Quân Huyền Vũ bị tập kết, Lưu Uy anh dũng dẫn quân phá vòng vây, cứu thoát gần hết binh lính, nhưng bản thân hắn lại trúng một mũi tên. Hiểm ác là mũi tên này tẩm độc, nhất định do đệ nhất thiện xạ mới có thể bắn trúng vị trí hiểm yếu của hắn giữa chiến trường rộng lớn, hỗn loạn ấy. Hiện giờ tình hình của Lưu Uy rất nguy cấp. Hoàng thượng tạm phong Điền Thán phó tướng lên cầm quân thay Lưu Uy. Nhưng tình hình này rõ ràng không thể kéo dài.

– Hoàng thượng có chủ kiến gì chưa?

– Hiện giờ nhân tài như lá mùa thu, hoàng thượng đã cử thêm vài vị tướng dẫn quân tiếp ứng cho Điền Thán rồi.