Quả nhiên, Ly Hoa Miêu nhìn thấy tiểu lang quân từ từ, ánh mắt trợn tròn, trong tay còn bưng hơn nửa ly hạnh tử hoàng chưa uống xong.
Đã say rồi.
Ly Hoa Miêu vẫy đuôi nhẹ nhàng nhảy vào trong phòng, ung dung đi tới trước mặt tiểu lang quân.
Mai Trục Vũ vốn đã mơ màng một hồi lâu mới đưa mắt nhìn chăm chú vào con mèo mướp trước mặt, cứ như vậy nhìn chằm chằm một lúc, hắn bỗng nhiên nghiêm mặt quỳ gối trước mặt con mèo, hành lễ một cái thật sâu, tiếp đó đưa chén rượu trong tay lên, miệng nói: "Phụ thân, đã lâu không gặp.
Kính bẩm phụ thân, con sắp đại hôn, không thể về Cừ Châu dâng hương cho người và mẫu thân, trong lòng thật áy náy, một chén rượu nhạt này, xin phụ thân thông cảm tấm lòng của con."
Vũ Trinh: "..."
Mai Trục Vũ nhận cha xong, ngã trên mặt đất yên tĩnh ngủ thiếp đi.
Vũ Trinh vuốt râu mèo uống cạn chén trà hạnh nhân vàng được đưa đến trước mặt, lại chuyển động đến bên cạnh gương mặt tiểu lang quân, giơ lên đệm móng vuốt ấn lên mặt hắn, vỗ vỗ.
Mai Trục Vũ mơ màng bị nàng đánh tỉnh, từ trên mặt đất lảo đảo bò dậy, dụi dụi đôi mắt ngồi lên giường bên cạnh, đầu lần nữa ngả sang ngủ thiếp đi.
Mai Trục Vũ tỉnh lại, cảm thấy đầu óc hơi choáng váng.
Hắn nằm trên giường, mặc nguyên y phục, chân dài buông thống bên ngoài giường ngủ lâu như vậy, quả thật không mấy thoải mái.
Khi đưa tay xoa bóp trán, Mai Trục Vũ phát hiện có điều bất thường, ngực ấm áp nặng trịch, sờ tay một cái, chạm phải một mảng lông xù.
Cúi đầu nhìn xuống, hắn thấy mình đang ôm một con mèo mướp quen thuộc trong lòng.
Ngồi dậy, đặt con mèo mướp còn say giấc lên đầu gối, Mai Trục Vũ nhắm mắt lại, theo thói quen điều tức một lúc.
Bỗng nhiên, đầu gối nhẹ bẫng, Mai Trục Vũ mở mắt ra, thấy con mèo cũng đã tỉnh, giẫãm lên đùi hắn vươn mình thật dài, tỏ vẻ thân thiết vẫy đuôi quét qua cổ tay hắn, rồi nhảy xuống đất, chạy ra ngoài cửa sổ.
Không biết đó là mèo nhà ai, mấy ngày nay xuất hiện đến ba lần trong phòng hắn, thỉnh thoảng hắn cũng bắt gặp ở nha môn Hình bộ.
Mai Trục Vũ suy nghĩ giây lát, rốt cuộc cũng không quá bận tâm về chuyện này, đứng dậy lấy một thanh kiếm gỗ trong tủ, đi ra sân sau luyện tập.
Chỉ nếng mêt và rưØởu nhe nhất mà đã eav mềm.
Mai Truec Vũ thấv rất không hài lòng với bản thân.
Tửu lượng nông cạn như vậy, chẳng phải là phụ lòng mong đợi của Vũ Trinh sao? Như thế, từ nay mỗi ngày đều phải uống một vò, nhất định phải nhanh chóng thích nghỉ mới được!
Bóng đêm thâm trầm, Mai Tứ buông bút xuống, dưới ánh sáng rực rỡ của hơn chục ngọn đèn chung quanh, cẩn thận ngắm nghía thành quả lao nhọc một ngày của mình.
Trên trang giấy trơn nhẫn hiện ra một mảng lớn màu mực đậm nhạt bất nhất, từng con ác quỷ cưỡi mây đen sương quái, thần sắc dữ tợn đáng sợ, sống động đến mức tưởng chừng như vừa lơ đãng đã có thể từ trong giấy bay ra ngoài.
Mai Tứ hài lòng ngắm nhìn thật lâu, cảm thấy họa kỹ của mình lại tiến bộ, trải phẳng bức họa dùng giấy chặn ép cho khô, gã đắc ý trở về ngủ.
Thiên Quỷ Đồ mới vẽ được một nửa nhỏ, ngày mai còn phải dậy sớm cố gắng, vẽ xong sớm một chút, là có thể sớm mang ra ngoài khoe khoang với đám bạn bè.
Điều Mai Tứ không hay biết là, sau khi gã ngủ say, đám ác quỷ gã vẽ ra hôm nay, trong tiếng chuông bỗng vang lên, lại từ trong mặt giấy chui ra, theo khe hở của cửa sổ mà đi ra ngoài.
Lũ quỷ quái dữ tợn màu mực sau khi thoát khỏi trang giấy, trở nên sinh động đầy đặn hơn nhiều, một đám hung thần ác sát đủ sức dọa chết người.
Chúng rời khỏi chỗ ở của Mai Tứ, thằng hướng hoàng cung mà đi, tựa như một đám mây đen lặng lẽ không tiếng động, hòa tan vào màn đêm.
Tiếng chuông tỉnh tế như có như không không ngừng vang lên trong ngõ hẻm, nhưng các binh sĩ phụ trách tuần phòng ban đêm lại dường như hoàn toàn không nghe thấy, mặc cho tiếng chuông ấy như một sợi chỉ mảnh, dẫn đám mây đen trên đỉnh đầu ra ngoài tường cung.
Đám ác quỷ này ngưng tụ thành mây mực, trên người không có chút quỷ khí nào, càng không có khí tức tà vật thông thường, chỉ có mùi mực mơ hồ.
Chúng xuyên qua bức tường cung dày nặng không chút trở ngại, tiến vào nội cung cao các điện các trùng điệp.
Bên ngoài tường cung dưới một gốc cây hoè, nam tử đầu đội nón lá dài khẽ cười, thu hồi một quả chuông bạc trong tay, ngửa đầu nhìn lên bức tường cung cao vút.
"Đến đi, xem các ngươi có thể gây ra đại sự gì."
Bọn ác quỷ màu mực tiến vào nội cung, sau khi mất đi tiếng chuông dẫn đường, chúng rất nhanh lại tìm được thứ hấp dẫn chúng.
Cung điện của Đế Hậu vẫn sáng ngời, đám ác quỷ này chẳng hề sợ hãi, hung hãn lao vào trong điện.
Nhưng rất nhanh, chúng bị một thứ gì đó chặn lại giữa không trung, không thể tiến thêm nửa bước, bầy ác quỷ phẫn nộ gào thét trên bầu trời một hồi, cuosi cùng vẫn bất cam lui về, lại lần nữa đi tìm mục tiêu khác.