"Thất sách thất sách." Nàng nói xong đưa cho Mai Trục Vũ một chén nước: "Nào, súc miệng rồi uống thêm một chén rượu để ta nếm thử vị."
Mai Trục Vũ ngồi cứng đờ đã lâu không có phản ứng: "..."
Thở dài một hơi, Mai Trục Vũ đưa tay nhận lấy chén nước, đặt lên bàn con bên cạnh, lại cầm bình rượu kia đứng dậy bước ra ngoài, một lát sau tay không quay lại, ngồi xuống chỗ cũ ăn hết nửa thìa canh Phù Dung ngọt còn lại trong bát, tiếp đó- hắn nâng cằm Vũ Trinh lên, tiến tới hôn nàng.
Buông Vũ Trinh ra, Mai Trục Vũ tiếp tục ăn, trên mặt tuy không có biểu cảm gì, nhưng dưới tai lại ửng đỏ.
Trái lại Vũ Trinh được hắn hôn, một tay nâng cằm, thoải mái cười nhìn hắn, xong rồi còn chép miệng nói với hắn: "Chàng có cảm thấy hôm nay canh Phù Dung làm quá ngọt hay không?"
Mai Trục Vũ múc cho nàng một bát Phù Dung canh lớn.
Vũ Trinh chậc một tiếng,"Được, không nói chuyện với ta thì thôi." Nàng chậm rãi bưng bát lên ăn.
Mai Trục Vũ mấp máy môi, trong mắt hiện lên một chút ý cười nho nhỏ,"Ăn nhiều một chút, tỷ tỷ."
Vũ Trinh: "Phốc, khụ khụ!"
Lúc hai người rời khỏi Mai Viên, Vũ Trinh sai người mang một xe rượu về.
Đối mặt với ánh mắt kinh ngạc của Mai Trục Vũ, Vũ Trinh không chút đỏ mặt nói: "Đây là rượu chuẩn bị cho hài tử chiêu đãi khách dùng lúc đầy tháng."
Sau đó, nàng liền dùng lý do này, lại cất một đống rượu lớn ở các nơi về nhà, bày đầy cả một gian phòng ở hậu viện Mai gia.
"Trừ rượu Mãn Nguyệt còn có rượu Chu Tuế, sớm chút chuẩn bị xong cũng tránh đến lúc không kịp." Vũ Trinh "ngừa chu đáo" này vô cùng vô lý, nhưng Mai Trục Vũ cũng không có lý do ngăn cản, đành phải mặc cho nàng, chỉ là mỗi lần hắn nhìn thấy Vũ Trinh ngắm phòng cất rượu đằng sau, liền nhịn không được thở dài.
"Nếu thật sự muốn uống, có thể uống một chút, ta sẽ không nói cho các nàng biết."
Vũ Trinh lau nước miếng, nghiêm nghị từ chối: "Đã nói không uống thì không uống, chàng đừng dụ dỗ ta phạm sai lầm!" Tỷ tỷ bảo lang quân trông chừng nàng không cho uống rượu, kết quả tên tai mắt này dễ dàng đầu hàng như vậy, nàng đành phải dựa vào nghị lực của bản thân thôi, Vũ Trinh thầm oán thán.
Năm hết Tết đến, Vũ Trinh không thể tiếp tục trốn tránh ngủ nướng nữa, mỗi năm vào thời điểm này luôn là lúc nàng bận rộn nhất.
Bằng hữu của nàng khắp Trường An, chưa kể đến việc đi lại trao đổi lễ nghi, lui tới với nhau vốn đã là chuyện tất yếu, lại còn có đủ loại tụ hội.
Mọi người một năm đi khắp nơi từ nam chí bắc, luôn có mấy người không tụ tập đông đủ, đến dịp Tết rốt cuộc cũng trở về, tất nhiên phải tụ họp uống rượu tán gẫu.
Nhưng đúng vào dịp Tết này, Yêu thị quái cũng rất bận rộn.
Sau mùa đông, vạn vật điêu tàn, lũ yêu quái sống nơi hoang dã muốn hấp thụ chút nhân khí, đành phải tìm đủ mọi cách lẻn vào thành Trường An.
Nếu chúng sống yên phận thì còn đỡ, Vũ Trinh thường mở một mắt nhắm một mắt, mặc kệ cho chúng ở trong thành qua mùa đông.
Nhưng rắc rối là những kẻ không an phận, sau khi vào thành lại gây rối hại người khắp nơi, loại này cần phải trừ khử.
Mai Trục Vũ tự nhiên sẽ không để mặc nàng một mình đi bắt yêu khắp nơi, gần như một tay gánh hết nhiệm vụ của nàng.
Từ đó, Vũ Trinh vốn hằng năm vào mùa đông, buổi tối đều phải mạo hiểm đánh yêu quái khắp nơi ở thành Trường An, năm nay chỉ cần dạo bộ vài vòng, không cần tự mình động thủ.
Trải qua một năm bận rộn, sang năm mới, chưa khai triều, tất cả mọi người đều hưởng thụ sự thanh nhàn náo nhiệt chỉ có trong dịp mừng năm.
Vũ Trinh theo lệ cũ, đánh thức toàn bộ đám yêu tướng ở cửa chợ yêu, để cho bọn chúng tuần tra bốn phía thay nàng và Xà Công, lúc này mới có thể thanh nhàn mấy ngày.
Bụng nàng đã rất lớn, Mai Trục Vũ ngày nọ bỗng nhiên nhìn thấy trên bụng nàng nổi lên một cái túi nhỏ.
Trong ánh mắt ngạc nhiên của hắn, Vũ Trinh rất quen thuộc vỗ bụng,"Đừng quậy, hãy ngoan ngoãn một chút cho ta."
Mai Trục Vũ hỏi: "Hắn sẽ cử động sao?"
Vũ Trinh: "Đương nhiên sẽ động, sớm đã động rồi."
Mai Trục Vũ: "... Hắn động có phải là muốn ra ngoài hay không?"
Vũ Trinh: "Ra ngoài thì vẫn chưa tới lúc, ta cảm thấy hắn chỉ là đang nhàm chán thôi."
Mai Trục Vũ nhìn chằm chằm vào bụng nàng, nhưng lại chẳng thấy có động tĩnh gì nữa, hắn hơi nghỉ hoặc: "Vì sao trước đây ta chưa từng thấy hắn động?"
Vũ Trinh cũng không biết,"Kỳ thật mỗi lần ngươi ở đây hắn đều rất ngoan, bình thường sẽ không động đậy." Thấy Mai Trục Vũ vẻ mặt vi diệu, Vũ Trinh nhịn cười khen hắn: "Không hổ danh là lang quân, hài tử còn chưa Mai đạo trưởng một chút cũng không muốn bị con của mình sợ hãi, nhưng trên mặt hắn cũng không thể nhìn ra được.
Tâm tình Mai đạo trưởng vẫn trầm thấp cho đến tận đêm Thượng Nguyên, Vũ Trinh và hắn cùng nhau bước ra đầu phố.
Tết Nguyên Tiêu là ngày lễ náo nhiệt nhất trong năm, thậm chí còn náo nhiệt hơn cả Tết Nguyên Đán, bởi vì lúc Tết Nguyên Đán mọi người đều ở trong nhà đoàn tụ ăn cơm với người thân, còn Tết Nguyên Tiêu, tất cả mọi người đều ra khỏi cửa, ở bên ngoài cùng ăn mừng với những người quen biết lẫn không quen biết.