Dứt lời liền dẫn đầu đi về phía trước.
Mai Trục Vũ yên lặng đỡ lấy nàng, che chở nàng vững vàng tiến về phía trước trong gió tuyết, đồng thời trong lòng lại sinh ra cảm giác vi diệu như bị cướp mất lời nói.
Vũ Trinh nhạy bén nhận ra điều gì đó, nắm lấy ngón tay hắn cười nói: "Ta lớn hơn chàng mấy tuổi, tất nhiên phải chăm sóc tiểu lang quân của ta rồi, tiểu lang quân sao không thử gọi ta một tiếng tỷ tỷ nghe xem?"
Nàng nói đùa, không chú ý dưới chân, không cẩn thận trượt một cái.
Mai Trục Vũ đỡ nàng vững vàng, lại bỗng nhiên một tay bế nàng lên, cúi đầu nói: "... Ta ôm tỷ tỷ đi đoạn đường này."
Không nghĩ tới hắn thật sự gọi tỷ tỷ, Vũ Trinh sau khi sửng sốt, ho khan kinh thiên động địa, ho đến gò má đỏ bừng, cứ như vậy còn không quên ôm vai Mai Trục Vũ cười hắn: "Khụ khụ! Tiểu lang quân có cầu tất ứng, ta nhịn không được được tấc lại muốn tiến thước rồi!"
"Chàng gọi lại đi, gọi một tiếng tỷ tỷ cho ta nghet!"
Vừa rồi Mai Trục Vũ cũng không biết làm sao, tiếng "tỷ tỷ" thốt ra giống như bị ma quỷ ám ảnh, nhưng bây giờ hồi phục tinh thần lại, nhìn ánh mắt cười cong cong của Vũ Trinh, không chịu kêu nữa, cắm đầu đi về phía tiểu lâu đối diện Mai Viên.
Vũ Trinh một đường quấy rầy, cuối cùng bị hắn thật sự không chịu nổi đặt mặt trước ngực, Vũ Trinh chỉ có thể cười một trận, tạm thời bỏ qua chuyện này.
Trong tiểu lâu đặt chậu than sưởi ấm, khắp nơi đều treo rèm, dưới chân trải thảm lông, ấm áp như xuân, đột nhiên từ trong băng tuyết ngập trời đi vào, lập tức cảm giác toàn thân đầu thả lỏng.
Trong tiểu lâu ấm áp lần lượt bày thức ăn lên, hai người ngồi bên cạnh bàn, Vũ Trinh giới thiệu cho Mai Trục Vũ các loại món ăn.
Đồ ăn cũng không nhiều, phân lượng cũng chỉ đủ hai người ăn, nhưng mọi thứ đều vô cùng tỉnh xảo, màu sắc hương vị đều đủ, đặc biệt trong đó có một đạo Tuyết Trung Hàn Mai, trong canh cá trắng sữa có nhiều đóa bạch mai, Mai Trục Vũ còn tưởng rằng là hoa mai được hái xuống dùng làm trang sức, ai ngờ Vũ Trinh cười gắp cho hắn một đóa,"hoa" kia vào trong miệng mới phát hiện không ngờ lại là đậu phụ điêu khắc ra, điêu khắc trông rất sống động.
"Thế nào, không tệ chứ, món ăn này năm ngoái ta muốn đưa ra cho các nàng làm, đáng tiếc lúc ấy không thành công, không ngờ năm nay quả thật làm được, hình dáng hoa không tồi, chỉ là hương vị kém đi một chút." Vũ Trinh nếm mêt đóa.
hình luân mật cách nahiêm túc.
Hoàn toàn không biết còn chỗ nào thiếu hương vị, Mai Trục Vũ chỉ có thể im lặng ăn, hắn không hiểu lắm mấy công tử tỉnh tế sinh trưởng ở Trường An này.
Ăn được một lúc, có tôi tớ bưng đến một bình rượu.
Mai Trục Vũ thấy vậy liền nói: "Hôm nay không cần rượu."
Tên tôi tớ kia sửng sốt, Vũ Trinh vội ho khan một tiếng vẫy tay nói: "Đã đưa đến rồi thì mau bưng lại đây." Tên tôi tớ kia mới cười hì hì tiếp tục đưa rượu đến trước mặt Vũ Trinh, giới thiệu: "Biết hôm nay ngài bao trọn Mai viên, lại không muốn dùng rượu mai này, nương tử chúng ta rất lấy làm lạ, nên sai tiểu nhân đưa đến một bình rượu mới."
Vũ Trinh vén nắp lên khẽ ngửi, khen: "Tay nghề chưng cất rượu của nương tử các ngươi càng ngày càng tốt, đây là rượu ủ từ Bích Mai trước hồ, mùi thơm có chút khác biệt."
"Không hổ danh là ngài, vừa ngửi liền nhận ra được, nếu để cho bọn nô tài nói, thì tất cả đều giống nhau, làm sao phân biệt được nhiều điểm bất đồng như vậy."
Gia nhân sau khi đưa rượu lên liền lui ra, Vũ Trinh quay đầu, thấy Mai Trục Vũ đã buông đũa xuống, lằng lặng nhìn nàng.
Vũ Trinh lại ho khan một tiếng: "Ta không uống đâu, chỉ để ở đây ngửi mùi thôi..."
Mai Trục Vũ: "Nếu nàng thật sự muốn uống thì uống một chén đi, hẳn là không sao đâu." Hắn nhìn bộ dáng thèm thuồng không chịu nổi của Vũ Trinh, thật sự không nỡ, do dự nói.
Vũ Trinh lại càng nghiêm nghị: "Sao có thể như vậy được, không uống rượu chính là không thể uống." Nói xong nàng cầm bầu rượu rót một chén, đẩy tới trước mặt Mai Trục Vũ: "Chàng uống đi, coi như thay ta uống vậy."
Mai Trục Vũ lắc đầu, nâng chén rượu lên uống cạn.
Một năm nay hắn cũng được Vũ Trinh dạy dỗ biết thưởng thức rượu, tuy không lợi hại bằng Vũ Trinh, nhưng khi "sư phụ" đã dạy bảo, Mai Trục Vũ phẩm rượu cũng không tệ, có thể nếm ra hương vị.
Vũ Trinh than thở một tiếng, có chút tiếc nuối: "Chàng cứ một hơi uống cạn như vậy, mất đi bao nhiêu hương vị, thứ rượu này nên từ từ thưởng thức từng chút một mới phải."
Nói xong nàng ghé lại gần hôn lên môi lang quân.
Chậm rãi nếm thử, Vũ Trinh còn chưa thỏa mãn lui ra phía sau một chút nói: "Rượu này có phải có chút ngọt? Không ổn, có phải đã sửa lại phương pháp nấu rượu hay chăng?" Nàng đảo mắt nhìn sang bát canh Phù Dung chưa ăn hết nửa thìa của Mai Trục Vũ, chợt hiểu ra nói: "Đúng rồi, canh Phù Dung là ngọt hẳn là lần trước khi uống rượu đã ăn canh Phù Dung nên mới có vị ngọt."