Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 224




Có đôi khi mang về nhà là nguyên liệu nấu ăn, có lúc là món ăn đã làm xong trong quán rượu, tửu lâu, còn có khi là hoa quả, điểm tâm.

Vũ Trinh mỗi ngày trở về, câu đầu tiên đều là hỏi lang quân có về hay không, nếu các nô bộc nói đã về, câu tiếp theo của nàng chính là muốn hỏi lang quân hôm nay mang về những gì.

"Phu nhân, hôm nay mang về là hai con ba ba lớn!"

"Phu nhân, hôm nay lang quân mang về dấm chua cá lòng làm từ quán Lý gia."

"Phu nhân, hôm nay lang quân mang về một giỏ lớn lê thu, chỉ bằng nắm tay trẻ con, bọn nô tỳ chưa từng thấy lê thu nhỏ như vậy, lang quân nói muốn hầm nước đường uống."

Những thứ này thì cũng thôi đi, một ngày nọ Vũ Trinh trở về, nô bộc giữ cửa nói với nàng: "Phu nhân phu nhân, lang quân hôm nay mang về một con gấu mù!"

Vũ Trinh: "... Con gấu mù gì cơ?"

Nàng tò mò đến phòng bếp xem, một con gấu chết không nhắm mắt nằm trên thớt tạm thời dựng lên, mấy nữ đầu bếp trong phòng bếp đang nhìn mà không biết nên hạ thủ như thế nào.

Nhìn thấy vết thương mới trên người con gấu, Vũ Trinh trong lòng nghĩ, chẳng lẽ đây là do lang quân tự mình lên núi săn được? Kết quả sau khi trở về phòng thấy Mai Trục Vũ đã tắm rửa xong, thay quần áo, Vũ Trinh liền hiểu ra, quả nhiên là hắn đi săn, nhưng trên ngọn núi nhỏ trong thành Trường An này cũng không có gấu, hắn làm sao có thời gian ra ngoài thành tìm gấu?

Nàng suy nghĩ vuốt cằm, Mai Trục Vũ đến nói với nàng: "Ta mang gấu về, nghe nói hoa cúc hầm mật gấu ăn rất tốt cho phụ nữ có thai, mật gấu tươi là tốt nhất."

Vũ Trinh: "... Ha ha, thật sao." Nghĩ đến mật gấu có bao nhiêu đắng, Vũ Trinh trong lòng thầm mắng, không biết lại là kẻ nhiều chuyện nào nói với lang quân về cuốn sách dạy nấu ăn phiền phức này, các quan viên của Hình bộ có phải đều quá nhàn rỗi hay không?

Cho dù Vũ Trinh không muốn ăn thứ này, nghĩ đến hành vi khoa trương mà lang quân lén lút chạy đi săn gấu trở về, Vũ Trinh vẫn không cự tuyệt hảo ý của hắn, giả bộ hào phóng dứt khoát ăn mất viên mật gấu kia, đương nhiên, có khổ cùng ăn, nàng ăn xong thứ đắng chát này, để lang quân cũng Những chiếc lá hoàng trên con đường du hòe rụng xuống, bị vó ngựa cuốn bay qua hai bên tường cao, trong ngày hạ, Trường An bóng râm rậm rạp dần dần phủ lên hai sắc hồng hoàng, trên núi ngoài thành càng có thể nhìn thấy mảng lớn hồng diệp.

Đúng là lúc thu cao khí sảng, thiên khí tình lãng, trong thành Trường An bất kể là cao môn đại hộ hay bình dân bách tính, đều ái xuất môn đạp thu, đặc biệt là những công tử quý tộc trẻ tuổi, từ khi diệp thu còn vị hoàng đã mong đợi săn bắn mùa thu rồi.

Đám người Triệu lang quân đến Mai gia trạch tử tìm Vũ Trinh nói qua vài lần chuyện săn thu, Vũ Trinh định hạ thời gian sau, bọn họ liền hưng cao thái liệt trở về chuẩn bị, một đám lang quân trẻ tuổi vui vẻ cười đùa, có người cao thanh kêu gào năm nay định phải săn thêm mấy con thú rồi mới về, rửa sạch mối nhục năm ngoái.

*

Vũ Trinh gọi Triệu Tung Nham Triệu lang quân lại hỏi hắn: "Gần đây sao không thấy tên Mai Tứ kia xuất môn, hắn còn trầm mê trong mấy bức tranh ở nhà à?"*

Từ khi Vũ Trinh và Thôi Cửu liên tiếp cưới hỏi, đám người này đều do Mai Tứ và Triệu Tung Nham dẫn đầu, nhưng từ khi Vũ Trinh trở về Trường An, nàng còn chưa thấy Mai Tứ ra ngoài chơi đùa bao giờ, mấy lần đều chỉ có mấy người Triệu Tung Nham tới đây.

Triệu Tung Nham vẻ mặt không thèm để ý,"Hắn a, không thấy được người, cũng không biết xảy ra chuyện gì, trong khoảng thời gian gần đây chúng ta gọi hắn nhiều lần, hắn đều không ra chơi, chỉ ở trong nhà, không cần nghĩ cũng biết nhất định là đang vẽ tranh, bằng không thì còn có thể làm gì.

Trinh tỷ tỷ nhắc nhở hắn đi, đừng vẽ đến phát điên, những người như chúng ta cũng không quản được hắn."

Triệu Tung Nham là người có lòng dạ rộng rãi, không tỉ mỉ bằng Thôi Cửu, Vũ Trinh cũng không trông cậy vào việc hắn biết Mai Tứ có chuyện gì, dứt khoát dành thời gian đi về phía Mai Tứ gia một chuyến, cũng thông báo cho hắn mấy ngày nữa cùng mọi người đi săn bắn.

Nhìn thấy Mai Tứ, Vũ Trinh quan sát hắn từ trên xuống dưới một phen, nói: "Sao lại có vẻ bị móc rỗng thân thể vậy, gần đây làm lụng vất vả ở nơi nào vậy?"

Ai ngờ Mai Tứ thấy nàng, lại đỏ vành mắt, cúi đầu nói: "Trinh tỷ, ta có lỗi với tỷ."

Vũ Trinh bị hắn làm cho mờ mịt, có lỗi gì với nàng chứ?

"Ngươi nói ngươi có lỗi gì với ta, nói nghe thử xem." Vũ Trinh rót cho mình một chén nước, chuẩn bị nghe nỗi khổ tâm của thiếu niên.

Mai Tứ lại nửa ngày không lên tiếng, chỉ ngồi đó với vẻ mặt khó mở lời