Vũ Trinh cảm thấy thú vị, nàng thích xem lang quân lộ ra đủ loại cảm xúc, trong lòng cười thầm, nàng ho một tiếng rồi tiếp tục giới thiệu: "Tòa nhà này, vẫn là do ta thay các nàng chọn, vốn định để các nàng an cư ở Yêu Thị, nhưng các nàng muốn ca hát khiêu vũ, bèn dứt khoát giúp các nàng mở một nhạc phường, cũng tốt, như này có thể kiếm chút bạc sinh sống."
Tòa nhà làm nhạc phường này trước đây đã bị bỏ hoang một thời gian, bởi vì trước kia nơi này cũng là một nhạc phường, nhưng chủ nhân nhạc phường âm thầm để các nhạc kỹ vũ cơ trong nhạc phường làm một số việc buôn bán khác, ép chết không ít người, về sau tòa nhà này bắt đầu có ma, qua lại vài lần, nhạc phường đóng cửa, nơi đây cũng không có ai mua, vừa đúng lúc Vũ Trinh để ý.
Trong tòa nhà quả thật có vài du hồn, khi còn sống đều là những nữ tử đáng thương, cũng không hại người, Vũ Trinh bèn không quản các nàng, người thường ở đây có lẽ sẽ sợ, nhưng những yêu quái này dọn vào ở, vậy cũng chẳng sao, còn có thể làm bạn.
Nhạc Phường mở ra, có lẽ vì hung danh của tòa nhà này lúc trước, nên không có khách khứa nào, Vũ Trinh kéo Mai Trục Vũ, là nhóm khách hàng đầu tiên tới, được hoan nghênh nhiệt liệt.
Chỉ trong khoảnh khắc, đã có một đám nữ tử xinh đẹp chạy tới, vây quanh Vũ Trinh lên lầu.
Chỉ là, không ai dám đụng vào Mai Trục Vũ, tất cả yêu quái thậm chí cũng không dám nhìn thẳng vào hắn, điều này cũng không trách các nàng, đơn giản là sau khi Mai Trục Vũ tiến vào nhạc phường cảm giác được yêu khí bên ngoài, vô thức thả ra chút ít khí tức linh lực, để cho tất cả yêu quái đều phát hiện ra đây là một đạo sĩ lợi hại, nếu không phải hắn được Vũ Trinh mang vào, những yêu vật ở bên ngoài đã quen rồi đều nhịn không được mà tìm một chỗ trốn đi.
Tựa như thỏ thấy ưng, gà thấy chồn, đều là thiên tính sở nhiên, dù cố nén, vẻ mặt của mọi người cũng có chút cứng ngắc.
Vũ Trinh thấy các nàng trốn tránh Mai Trục Vũ như đang trốn ôn thần, cố nén cười nghiêm mặt nói: "Đến Trường An thì phải tuân thủ quy củ, các ngươi đã yêu thích ca vũ, vậy thì cứ đàng hoàng kinh doanh nhạc phường này, nếu không tuân thủ quy củ nơi đây, vị đạo trưởng này trước tiên sẽ không bỏ qua cho các ngươi, có hiểu không?"
"Hiểu rõ, chúng nô hiểu rõ!" Một đám yêu quái nhìn Mai Trục Vũ dùng sức gật đầu.
Mai Trục Vũ bị coi là vật uy hiếp nhưng không thèm để ý, suốt hành trình †rầm măc lời c©ùna Vũ Trịnh yvem e©a vũ cà huổi eána.
Những điêu phong lưu yểu điệu kia hắn không thể thưởng thức được, cho nên có chút thất thần.
Vũ Trinh không nhịn được chia sẻ cùng hắn những chỗ hay của ca vũ này.
Không còn cách nào khác, Mai Trục Vũ chỉ có thể thu hồi tâm tư, chăm chú nhìn đám nhạc công ca hát khiêu vũ, cố gắng tìm ra thú vị trong lời Vũ Trinh.
Kết quả là hắn chẳng tìm được thú vị gì, ngược lại những yêu quái kia bị ánh mắt như hổ rình mồi của hắn nhìn chằm chằm đến nỗi cứng đờ cả người.
Thậm chí có một tiểu điêu yêu sợ đến mức trực tiếp biến về nguyên hình, run lẩy bẩy chui vào dưới tấm nệm.
Nhìn thấy vẻ mặt bất đắc dĩ của lang quân, Vũ Trinh bị chọc cho cười không ngớt, vỗ bàn cười lớn.
Tuy nhiên, sau lần này, Vũ Trinh cũng không còn lôi kéo Mai Trục Vũ đến lầu xanh xem ca vũ nữa.
Nàng đến lầu xanh đó ba ngày, sau đó cũng không ghé qua nữa.
Tin tức nàng lui tới lầu xanh kia đã truyền đi, vô số kẻ nối gót theo chân.
Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, việc buôn bán của lầu xanh đã chính thức khởi sắc.
Vì thế nàng với vai trò ném gạch dẫn ngọc cũng có thể công thành lui thân.
Khi mùa thu dần đậm, Vũ Trinh sai người hầu chuyển không ít hoa cúc về phủ, từ cúc đỏ thẫm, bạch ngọc cúc thanh tao, hoa cúc lạnh lùng, cho đến cúc vàng, cúc hồng rực rỡ, bày khắp các nơi trong nhà.
Dưới hành lang cũng đặt hơn mười chậu, chỉ cần đi ngang qua là có thể ngửi thấy hương cúc thoang thoảng.
Mùi hương ấy không mạnh mẽ ngọt ngào như hoa quế, mà toát lên vẻ thanh đạm trường cửu, ẩn chứa một tia thu ý thanh sảng.
Vừa ăn bánh quế hoa quế hoa quế hương hoa viên, hoa cúc vừa nở, trong bếp lại bắt đầu làm các loại đồ ăn làm từ hoa cúc, buổi sáng hai người Vũ Trinh ăn cháo hoa cúc, buổi trưa ăn canh hoa cúc, buổi tối ăn xong còn có trà hoa cúc, Vũ Trinh chỉ hai ngày đã ăn phiền, lại nghĩ cách tìm thức ăn mới, rất nhanh đã cho người mang về một giỏ lớn cua.
"Ngày thu ăn cua, tư vị tuyệt nhất!"
Cua thu chính là lúc mỡ béo lên, cái giỏ lớn Vũ Trinh mang về này lại lớn khác thường, hấp rồi lột vỏ, một đống dầu mỡ vàng óng ở trong vỏ cua, nhìn qua khiến người ta miệng đầy nước miếng, tư vị thật là ngon.
Những năm trước, lúc này Vũ Trinh đều sẽ để nô bộc trong phủ chọn mua cua thượng đẳng nhất, nhưng năm nay, nàng mang thai, con cua này không thể ăn nhiều, cho nên một sọt cua lớn đều thuộc về Mai Trục Vũ, Vũ Trinh chỉ có thể nhìn, ngay cả rượu cũng không thể uống, vô cùng đáng thương.