Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 212




Mắng một câu, Vũ Trinh nổi trận lôi đình, nàng hiện tại chỉ là kẻ đứng ngoài, muốn làm gì cũng không được.

Tuy nhiên trong lòng tuy giận dữ, Vũ Trinh rất rõ ràng đoạn này chỉ là chuyện mà lang quân từng trải qua, đã từng xảy ra, vậy tức là đại biểu lần này lang quân không có việc gì, nhất định là có người cứu hắn.

Vừa nghĩ như vậy, Vũ Trinh đã nghe thấy mấy tiếng bước chân dần dần tới gần, còn có cả tiếng nói chuyện.

"Phu nhân ngài đừng nóng vội, Nhị nương tử vốn lanh lợi, tất không có chuyện gì đâu."

"Đứa nhỏ này, thật là... Thôi, nhất định phải mau chóng tìm được nàng." Một giọng nữ ôn nhu thở dài, trong thanh âm tràn ngập vẻ lo lắng.

Đó là một vị phu nhân trẻ tuổi có dung mạo ôn hòa, bên cạnh mang theo mấy tên tôi tớ, hướng về phía bên này đi tới.

Vũ Trinh vừa nhìn thấy vị phụ nhân này liền sửng sốt.

Tuy rằng mẫu thân của nàng đã qua đời từ khi nàng mới mấy tuổi, nhưng dung mạo của người, Vũ Trinh lại chưa từng quên.

Đây là mẫu thân của nàng, trong trí nhớ của nàng, người có thể bảo vệ và sủng ái nàng, khi nàng còn chưa phải là Miêu công, còn sợ hãi những tỉnh quái, người mà nàng ỷ lại nhất.

Vũ Trinh nhìn phu nhân đến gần, trong lòng dâng lên chua xót và mừng rỡ, khiến nụ cười trên mặt nàng biến mất, yết hầu nghẹn ngào.

Phu nhân không nhìn thấy nàng, nàng và Vũ Trinh thoáng qua bên bờ sông, rất nhanh nghe được động tĩnh trong nước, bị dọa nhảy dựng, sắc mặt kinh hoàng lo lắng hô: "Trong sông có đứa nhỏ rơi xuống nước, có phải là Trinh Nhỉ hay không! Mau, mau..." Nàng nói, thế mà quên mình muốn nhảy xuống sông, bị người hầu phía sau kéo lại.

"Phu nhân, để cho bọn nô tài xuống dưới là được, mùa đông giá rét này, người cũng không thể xuống nước."

Trong lúc nói chuyện, đã có người hầu nhảy xuống nước, bế đứa nhỏ lên.

Phụ nhân và người hầu lúc này mới phát hiện, đứa nhỏ rơi xuống nước này cũng không phải là hài tử bọn họ muốn tìm.

Nhưng mà phu nhân chỉ sửng sốt một chút, liền vội vàng cởi áo choàng của mình xuống, một tay bao đứa nhỏ vào, ôm hắn vào trong lòng.

"Đứa nhỏ như vậy, sao lại một mình rơi xuống nước ở đây." Phụ nhân thương xót ôm đứa nhỏ run rẩy sắc mặt tái nhợt, vội vàng gọi đám nô bộc rời đi,"Trước hết tìm một chỗ, thay quần áo ướt cho đứa nhỏ này, uống chút canh nóng.

Mấy người các ngươi đến lân cận hỏi thăm một chút, xem chung quanh có đứa nhỏ nhà ai bị mất hay không."

Vũ Trinh lặng lẽ đi theo bọn họ, nhìn mẫu thân của mình cứu vớt vị lang quân tương lai, lại chăm sóc hắn sạch sẽ gọn gàng, ôm hắn sưởi ấm trong một quán trọ.

Nàng dung mạo xinh đẹp tuyệt trần, ăn nói dịu dàng, còn dỗ dành tiểu hài tử đang hoảng sợ uống một bát cháo ngọt nóng hổi.

Xoa xoa đầu đứa nhỏ, phu nhân thương yêu thở dài một tiếng,"Đứa nhỏ như vậy, lại hiểu chuyện nghe lời đến thế." Nghĩ đến điều gì, puụ nhân lại hơi lo lắng nhìn ra ngoài cửa,"Nếu Trinh Nhi hiểu chuyện nghe lời bằng một đứa nhỏ này thì tốt biết mấy."

Vũ Trinh cuối cùng cũng mỉm cười, nàng gãi gãi gò má của mình, thoải mái ngồi bên cạnh thân mẫu, tựa vào vai nàng, lại đưa tay nhéo nhéo tiểu lang quân trong lòng nàng.

Vú già bên cạnh trấn an phu nhân,"Phu nhân yên tâm, bọn hạ nhân trong nhà đã đi tìm rồi, rất nhanh có thể tìm được Nhị nương tử."

Trong chốc lát, một nam tử đi theo người hầu Vũ gia bước vào, vừa thấy được nam tử này, tiểu hài tử ngồi trong lòng phu nhân liền sáng mắt lên, hướng về phía hắn hô lên tiếng "Cha".

Vũ Trinh vừa nghe lời này, ngồi thằng người lên cẩn thận đánh giá nam nhân vừa bước vào cửa.

Đây chính là Miêu Công tiền nhiệm? Xem ra, tướng mạo của lang quân có lẽ giống mẫu thân hắn nhiều hơn một chút.

Lão phụ đánh mất đứa nhỏ ôm lấy con trai của mình, lộ ra vẻ mặt mừng rỡ như sống sót sau tai nạn, sau đó thận trọng hành lễ với ân nhân cứu mạng.

"Phu nhân hôm nay cứu con ta một mạng, ta thật sự cảm kích vô cùng, ngày sau, tất báo đáp!"

Phụ nhân khách khí cười cười, không để ý.

Vũ Trinh lại sửng sốt, bỗng nhiên nghĩ, chẳng lẽ là bởi vì thân nương nhà mình năm đó cứu lang quân một mạng, cho nên về sau lúc nàng sắp chết, vị tiền nhiệm Miêu Công này mới xuất hiện, dùng phương thức truyền thừa Miêu Công chỉ vị cứu nàng một mạng? Nguyên lai nguồn cội này là báo ân?

Trong lúc Vũ Trinh đang suy nghĩ, nam tử ôm nhi tử rời đi, phụ nhân cũng theo đó bước ra khỏi khách điếm, chuẩn bị tiếp tục tự mình đi tìm nữ nhi.

Đúng lúc này, một gia đinh dắt theo một tiểu nữ hài đi tới.

Tiểu nữ hài trên mặt mang theo nụ cười to không sợ chết, nhảy nhót ôm chầm lấy phu nhân, ngọt ngào kêu nương, hôn lên mặt nàng một cái.

Sắc giận trên mặt phu nhân lúc đầu đều biến thành vẻ ôn nhu bất đắc dĩ ôm nàng vào trong lòng, nhỏ giọng dặn dò lần sau đừng chạy loạn.