Vũ Trinh còn muốn nói điều gì đó, đột nhiên cảm thấy cổ tay thít chặt, Mai Trục Vũ nắm tay nàng thuận thế đẩy nàng ra phía sau, tay kia của hắn đã vung thanh kiếm gỗ đào đen nhánh quét ngang ra phía trước.
Chỉ nghe một tiếng keng, Anh vừa rồi còn ở cách đó không xa không biết từ khi nào đã đến trước mặt Mai Trục Vũ, răng cưa xương trắng từ trong cơ thể vươn ra đánh vào kiếm của Mai Trục Vũ.
Vũ Trinh tặc lưỡi một tiếng, thuận tay treo thi thể mèo của vị Miêu Công đời đầu tiên lên hông, tay vung lên nắm lấy một cây trường tiên đỏ thẫm.
Nếu có thể, thật sự không muốn động binh đao, dù sao nàng cũng thật lòng sợ bất cẩn làm đứa con trong bụng nhảy ra ngoài, nghe qua thật là tồi tệ.
Vũ Trinh có lòng muốn giúp, nhưng đứng bên cạnh một lúc lâu cũng chẳng tìm được khe hở để nhúng tay vào, không chỉ không tìm được khe hở, hai người này càng đánh càng kịch liệt, khí thế liên tục tăng cao, sức tàn phá cũng đáng kinh ngạc, Vũ Trinh cũng đành phải lùi lại phía sau tránh đi.
Dù là Mai Trục Vũ hay Anh, cả hai đều một lòng muốn giết chết đối phương, quả thực như là có thù giết cha đoạt vợ.
Chẳng phải đúng là thù giết cha đoạt vợ sao.
"Năm đó ngươi có thể đánh trọng thương ta, là bởi vì ngươi đã đoạt được linh lực trước khi lâm chung của phụ thân ngươi, nhưng hiện giờ, ngươi còn làm được chăng?" Âm thanh của Anh thấp và chậm rãi, quanh quẩn bên tai Mai Trục Vũ lớp này đến lớp khác.
Mai Trục Vũ mắt điếc tai ngơ, động tác dưới tay không hề thấy mảy may ngưng trệ, dường như đối với lời của hắn hoàn toàn không để vào trong lòng.
Anh lại nói: "Vì có được sức mạnh còn sót lại của phụ thân, cảm giác tự tay bóp nát trái tim của người ấy như thế nào? Có lẽ lần này ngươi có thể thử lại một lần nữa."
Giọng nói của hắn tràn ngập ác ý, mang theo vài phần châm chọc,"Ngươi rất muốn giết ta để báo thù cho cha mẹ ngươi đúng không, chỉ bằng giống như lần trước, đi bóp nát trái tim của nữ nhân ở bên kia, đoạt lấy lực lượng của nàng, biết đâu như vậy ngươi sẽ có thể giết được ta."
Mai Trục Vũ vẫn luôn mặt không biểu tình hơi căng hàm, động tác tay càng thêm lăng lệ.
Phát hiện hắn tức giận, Anh có mấy phần sảng khoái cười lên "Bất quá chỉ là một nữ nhân mà thôi, cho dù ngươi hiện tại lại yêu thích, sớm muộn gì cũng sẽ thay đổi, cái gì cũng so không được với lực "Năm đó ngươi có thể không chút do dự bóp nát trái tim của thân phụ ruột thịt, lạnh lùng vô tình như thế, thật khiến cho ta cũng cảm thấy kinh ngạc, sao hiện tại lại nhi nữ tình trường, không động thủ được..."
Anh đang nói, một sợi trường tiên đỏ thắm đột ngột kèm theo lôi đình quất về phía mặt hắn, cắt ngang lời nói của hắn.
Vũ Trinh tay vung trường tiên, sắc mặt lạnh như băng, một tay chỉ vào mũi Anh mắng: "Ngươi mẹ nó thật coi ta không tồn tại, miệng toàn lời nhảm nhí! Mù mắt chó rồi, không nhìn ra chàng chính trực hơn ngươi tên yêu quái bùn nhão này ngàn vạn lần, loại thi thể thối rữa chôn trong đất không biết bao nhiêu năm như ngươi đáng lẽ phải ở dưới đất cả đời, miệng chỉ còn một lỗ mà nói nhiều lời như vậy, lần này lão tử sẽ đưa ngươi trở lại lòng đất!"
Mai Trục Vũ cũng bị Vũ Trinh dùng một roi quất bay ra khỏi chiến trường, nghe nàng nói như vậy, giơ kiếm lộ vẻ hơi bất đắc dĩ.
Kỳ thực hắn biết rõ, khi phu nhân ở cùng người khác, sẽ nói ra những lời thô tục, nhưng khi ở bên hắn, nàng sẽ cố gắng tránh những lời này, tỏ ra phong nhã hơn nhiều, nhưng hiện giờ nàng hẳn là thật sự tức giận, cũng chẳng màng đến những điều đó nữa.
Mai Trục Vũ không phải lần đầu tiên giao tiếp với Anh.
Lần trước đánh nhau với hắn, cũng bị hắn dùng lời lẽ ép buộc, chỉ là do mồm mép của Mai Trục Vũ vụng về không giỏi ăn nói, hơn nữa cũng không muốn đấu khẩu với Anh, cho nên chỉ có thể âm thầm chịu đựng những lời này.
Nhưng bây giờ, Vũ Trinh đang ở đây, nàng làm gì có phải là người sẽ ngoan ngoãn nghe người khác mắng chứ, dù là người khác không mắng nàng, nàng nhìn không vừa mắt cũng muốn châm chọc vài câu, huống chỉ là Anh, thật sự là chọc giận nàng.
Tuy không biết thói quen xấu đánh nhau còn chọc vào vết thương của người khác này là từ đâu mà ra, nhưng luân phiên cãi nhau, Vũ Trinh còn chưa từng sợ qua ai.
Nàng vừa hung hăng quất roi trong tay lên thân hình to lớn của Anh, vừa cười lạnh nói: "Nhìn bộ dạng oán hận tích tụ đầy lòng của ngươi, sao hả, vị Miêu Công đệ nhất của yêu thị chúng ta đã ruồng bỏ ngươi? Cũng không có gì lạ, với cái tính khí đó của ngươi, đổi lại là ta, ta cũng sẽ vứt bỏ ngươi."*
Anh rốt cuộc cảm nhận được cảm giác của Mai Trục Vũ trước đây, hắn chỉ cảm thấy mỗi một chữ như cười như không của Vũ Trinh đều đâm vào tim, khiến hắn nhớ lại chuyện năm xưa, đau đớn cùng cực, cực kỳ căm hận, thế mà không quan tâm xé toang hơn phân nửa thân thể, hóa xương cốt bên trong thành gai nhọn đâm về phía Vũ Trinh.