Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 204




Không phát hiện ra huyền cơ khác trong hộp gỗ, Vũ Trinh ôm xác mèo lên, đưa cho Mai Trục Vũ xem: "Lang quân, chàng xem con mèo này có phải rất béo không?"

Mai Trục Vũ không ngờ trong hộp gỗ lại đựng thứ này, đang kinh ngạc, nhìn thấy Vũ Trinh giơ mèo nói béo, trong lòng hắn lại sinh ra cảm giác vi diệu không biết nên nói gì cho phải.

Mà lúc này, Tứ Bất Tượng hư thối so với lúc trước càng thêm lợi hại, đã chạy tới trước mặt Vũ Trinh và Mai Trục Vũ.

Hắn hẳn là trên đường đến đây đã hơi bình tĩnh lại một chút, nhưng lúc này vừa nhìn thấy vật trong tay Vũ Trinh, lập tức lại trở nên cuồng loạn, mở cái miệng rộng như hắc động, nước dãi đen kịt chảy ra, nhìn chằm chằm vào xác mèo mà thất thố kêu lên: "Đưa cho ta! Đưa nàng cho ta! Đây là của ta!"

Vũ Trinh nhìn Tứ Bất Tượng, lại nhìn con mèo đang ôm trong tay, giơ lên ra hiệu một chút, nói: "Ồ, chẳng lẽ đây là vị mà ngươi yêu thích sao?"

Nàng thuận miệng đoán, không nghĩ tới đoán đúng, Tứ Bất Tượng vẫn luôn mang chứng điên cuồng lại tìm về lý trí, mở miệng trả lời câu hỏi của nàng: "Đúng, ta từng rất thích nàng."

Từng rất thích.

Vũ Trinh nghe ra ý tứ khác từ trong mấy chữ này, nàng nói: "Nghe có vẻ bây giờ ngươi không thích, hao hết tâm tư muốn đem thi thể này nắm trong tay, chẳng lẽ là muốn giải nỗi khổ tương tư, hoặc là muốn để nàng an nghỉ dưới mồ? Bằng không ngươi nói cho ta biết ngươi muốn thi thể này làm gì, nói không chừng ta nghe mà cảm thấy lý do không tệ liền cho ngươi."

Đôi mắt của Tứ Bất Tượng từ trong hốc mắt thối rữa lạnh lùng nhìn về phía Vũ Trinh, nhưng Vũ Trinh mặc kệ ánh mắt đầy sức ép của hắn, vẫn sừng sững bất động.

Cuối cùng Tứ Bất Tượng khẽ cười một tiếng, giọng nói lần đầu tiên lộ ra sự mềm mại của người bình thường, chỉ có điều nội dung nói chuyện chẳng mềm mại chút nào.

"Chỉ cần ăn nàng, ta sẽ không còn là bộ dạng quỷ dị này nữa, còn có thể sống sót, sống thật tốt!" Nói tới đây, giọng điệu của Tứ Bất Tượng trở nên cuồng nhiệt, như không thể chờ đợi được, trong miệng chảy ra càng nhiều nước dãi,"Ta tìm nàng lâu như vậy, ta đã chịu cái thân thể này đủ rồi, mau, đưa nàng cho ta, chỉ cần đưa nàng cho ta, ta sẽ đáp ứng không giết các ngươi."

Vũ Trinh không hề cảm thấy bất ngờ, nhìn dáng vẻ hận không thể nhào tới cướp của hắn, bình tĩnh vuốt vuốt bộ lông của xác mèo, phát hiện cười nói: "Cho ngươi thứ này, ngươi sẽ không giết bọn ta sao? Thế nào, chẳng lẽ tướng mạo của ta trông giống như một kẻ ngốc, ngươi nói gì ta cũng tin hay sao?"

Nàng lộ ra nụ cười ác ý không giống người lương thiện: "Xem ra ngươi vẫn chưa rõ tình huống hiện tại, bây giờ không phải lúc ngươi uy hiếp bọn ta nữa, mà là ta đang nắm giữ thứ ngươi muốn đấy."

Sự kiên nhẫn của Tứ Bất Tượng cực kỳ ít ỏi, nghe vậy thân hình to lớn rục rịch muốn tiến lên, tràn ngập sát ý nói: "Vậy ta sẽ giết các ngươi rồi lấy nó về."

Mai Trục Vũ vẫn trầm mặc ở bên cạnh, theo thói quen và phong cách của hắn, tuyệt đối không thể nói nhiều với kẻ địch như vậy.

Trong tình huống bình thường gặp địch nhân, không nói hai lời là động thủ ngay, sống chết đánh nhau rồi tính sau.

Lúc này có Vũ Trinh ở bên, hắn đành phải theo hiệu lệnh của nàng, trước tiên đứng một bên canh chừng, yên lặng quan sát từng cử động của kẻ địch đối diện, toàn thân căng thẳng, ánh mắt tập trung cao độ.

Thấy Tứ Bất Tượng có vẻ muốn động thủ, Mai Trục Vũ lập tức cũng vận sức chờ phát động.

Nhưng Vũ Trinh lại mở miệng lần nữa phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, nàng cầm lấy xác mèo nói: "Khuyên ngươi bình tĩnh một chút, ngươi xem, thứ ngươi muốn đang ở trong tay ta, ngươi không tin rằng chỉ cần ngươi làm loạn, ta sẽ lập tức hủy thứ này, biến nó thành một nắm tro tàn rải ra ngoài, đến lúc đó chẳng lẽ ngươi muốn nuốt hết đất đai mấy dặm xung quanh đây?" Nói xong nàng như tìm được niềm vui thú trong lời nói của mình, liếc nhìn xác mèo hai mắt, có vẻ rất hứng thú muốn thử.

Tứ Bất Tượng rõ ràng không ngờ nàng lại nói như vậy, hiển nhiên sững sờ, giận dữ nói: "Ngươi dám uy hiếp ta!"

Vũ Trinh vô tư vung vẩy xác mèo,"Thông minh đấy, ta đang uy hiếp ngươi đó, không sai."

Tứ Bất Tượng bị chọc trúng điểm yếu, mắt tuy vẫn hung hăng trừng hai người bọn họ, nhưng khí thế trên người đã yếu đi.

Kẻ vốn nên uy hiếp các nàng lại trở thành người bị uy hiếp, Mai Trục Vũ cũng không ngờ tình thế lại thay đổi nhanh như vậy, đời này hắn chưa từng đóng vai trò uy hiếp người khác, chỉ có Vũ Trinh rất thích ứng với vai diễn hiện tại của mình, cái dáng vẻ ngữ điệu kia, không thể nghỉ ngờ chính là một tên ác bá.