Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 201




Đó là một cái xác mèo, khiến hắn cảm thấy vô cùng quen thuộc, một con mèo mướp.

Sắc mặt Mai Trục Vũ trong nháy mắt tái nhợt, gân xanh nổi lên trên trán, khuôn mặt vốn bình tĩnh giờ trông có phần dữ tợn đáng sợ.

Hắn đột nhiên bước nhanh tới, đưa tay chộp lấy xác con mèo.

Con mèo mướp bị mổ bụng, đã tắt thở từ lâu, dưới gốc cây là một vũng máu đỏ tươi đáng sợ đông cứng lại.

Là nàng ư? Là Vũ Trinh ư? Mai Trục Vũ nhìn chằm chằm vào xác con mèo trong tay, trong lòng đau đớn tột cùng, gần như không thở nổi.

Hắn không ngờ sẽ chứng kiến cảnh tượng này, đây là kết cục khủng khiếp nhất mà hắn có thể tưởng tượng trên đường đến đây, không ngờ nó lại đột ngột xuất hiện trước mắt như vậy.

Không, không đúng.

Mai Trục Vũ hít sâu một hơi, cố gắng tìm chút tỉnh táo giữa tâm trạng hỗn loạn.

Hắn nhắm mắt thật chặt rồi mở bừng ra, miệng niệm vài câu, hai ngón tay trái khép lại nhanh chóng vẽ một đạo bùa ấn mạnh lên giữa trán.

Ngay khoảnh khắc đó, kèm theo cơn đau nhẹ trên trán, Mai Trục Vũ phát hiện xác mèo trong tay mình biến thành một con rắn đen lạnh lếo đang le lưỡi.

Gần như ngay lúc Mai Trục Vũ mở mắt ra nhìn rõ bản chất thật của vật trong tay, con rắn đen há miệng cắn về phía hắn, nhanh như tia chớp.

Phập một tiếng, tựa hồ có vật gì nổ tung, con hắc xà gần như chạm vào khuôn mặt Mai Trục Vũ nổ thành một chùm khói đen.

Tay trái Mai Trục Vũ còn mang theo chút lôi quang màu lam, y vung tay lên thu vào trong tay áo, thở ra một hơi, lúc nhìn quanh, thần tình trở nên càng thêm ngưng trọng mà cảnh giác.

Con hắc xà này cho y một lời cảnh cáo, ước chừng từ khi y bước vào nơi này, chủ nhân nơi đây đã chuẩn bị sẵn sàng giết chết y, chẳng hay nơi này còn có bao nhiêu vật đồng loại với con hắc xà kia.

Đang suy nghĩ, Mai Trục Vũ nghe thấy một tiếng bước chân lảo đảo.

Tay hắn khẽ động cầm một thanh kiếm gỗ đào nặng nề, nhíu mày quay đầu nhìn lại, vẻ cảnh giác đầy mặt khi nhìn thấy người xuất hiện biến thành kinh ngạc.

Người bước chân hỗn loạn kia xuất hiện sau một cánh cửa, khuôn mặt vốn mang theo sát khí sau khi nhìn thấy Mai Trục Vũ ngẩn ra, lập tức cũng biến thành vui sướng, nàng hô: "Lang quân!"

Người đột nhiên xuất hiện này là Vũ Trinh.

Nàng nhìn qua tình huống không tốt lắm, sắc mặt tái nhợt, y phục dính máu, chật vật khó có được, hơn nữa nàng còn dùng một tay ôm bụng, lông mày nhíu chặt cho thấy nàng đang chịu đựng thống khổ nào đó.

Mai Trục Vũ nhìn thấy vạt áo nàng không ngừng có máu tươi nhuộm đỏ, nàng không ngừng chảy máu, trong không khí cũng bắt đầu tràn ngập một mùi rỉ sắt nhàn nhạt.

Sắc mặt thay đổi, Mai Trục Vũ rốt cuộc bước nhanh về phía nàng, Vũ Trinh nhìn hắn đi về phía mình, thân thể đột nhiên nghiêng một cái, bỗng nhiên thả lỏng ngồi xuống đất,"Chàng rốt cuộc đã đến rồi." Nàng hữu khí vô lực rên rỉ, trên mặt có chút ưu sầu: "Con của chúng ta, ta không biết nó có chuyện gì hay không."

"Đau quá..."

Trong mắt Mai Trục Vũ có vẻ lo lắng thương xót, bước chân nhanh hơn đến bên cạnh Vũ Trinh, đưa tay muốn bắt mạch cho nàng.

Đúng lúc này, Vũ Trinh đang hấp hối bỗng nhiên cả cái đầu biến thành một cái miệng lớn cắn về phía hắn.

Chỉ là cái miệng kia còn chưa chạm tới đầu Mai Trục Vũ đã cứng đờ giữa không trung.

Mai Trục Vũ khẽ thở dài một tiếng, trở tay rút thanh kiếm gỗ đào của mình ra.

Ngay khi vật kia há miệng vừa rồi, Mai Trục Vũ đã nhận ra bất thường, thanh kiếm trong tay phản ứng còn nhanh hơn đầu óc, đâm thẳng vào ngực vật này.

Theo thanh kiếm gỗ đào được rút ra,"Vũ Trinh" này hét lên the thé rồi biến thành một đám khói đen tiêu tán.

Nơi này quả nhiên có rất nhiều "vật nhiễu loạn", e rằng về sau hắn còn có thể gặp phải những "Vũ Trinh" khác.

Mai Trục Vũ nghĩ không sai, theo bước chân hắn tiến vào trong trạch viện, quả nhiên lại lục tục nhìn thấy ba "Vũ Trinh".

Trong đó có một thi thể, trạng thái tử vong vô cùng thê thảm, đầu lìa khỏi thân, tứ chỉ đều đứt lìa, bị dùng những tảng đá nhọn cố định trên mặt đất.

Dù trong lòng đoán rằng những thứ này đều là giả, nhưng nhìn thấy thi thể có khuôn mặt giống hệt Vũ Trinh, Mai Trục Vũ vẫn tiến lên phía trước.

Mãi đến khi những mảnh thi thể kia biến thành vật tương tự công kích hắn, lại bị hắn đánh tan, Mai Trục Vũ lúc này mới hoàn toàn yên tâm, xác định đó không phải là Vũ Trinh thật sự.

Còn có một người bị treo trên cây không rõ sống chết, Mai Trục Vũ tiến lên đỡ nàng xuống, lần này thứ kia lại lợi hại hơn trước, lộ ra chân diện mục bị Mai Trục Vũ một kiếm chém thành hai đoạn, lại biến thành hai cái công kích hắn, tuy rằng cuối cùng vẫn bị hắn đánh tan, nhưng trên cánh tay của Mai Trục Vũ vẫn để lại một vết thương nhỏ.