Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 166




Liễu Thái Chân dừng động tác, buông bản thảo trong tay xuống: "Ngươi nói cái gì?"

Vũ Trinh nói sơ qua những gì Mai Tứ nói với mình, lắc đầu cười nói: "Tiểu Xà ngươi làm việc vẫn luôn ổn thỏa, lần trước Mai Tứ bị yêu linh phụ thân, lầm lạc vào Yêu thị, chẳng phải ngươi đã xử lý thỏa đáng rồi sao, sao lần này lại để lộ?"

Sắc mặt Liễu Thái Chân khó coi, đem quyển sách trong tay ném lên bàn, lạnh lùng nói: "Ta rõ ràng đã xóa đi ký ức của hắn."

Vũ Trinh đoán được, nếu Liễu Thái Chân không làm như vậy, nàng mới thật sự kỳ quái.

Nhưng mà, sự thật hiển nhiên trước mắt chính là Mai Tứ quả thật vẫn còn nhớ rõ.

Liễu Thái Chân ngồi đó trầm tư hồi lâu, hỏi: "Huyết mạch Mai gia có phải có vấn đề gì không?"

Vũ Trinh: "Sao ngươi lại hỏi như vậy"

Liễu Thái Chân hồi tưởng lại lần trước "Lần trước hắn bị yêu linh phụ thể vốn đã không tầm thường, nhiều người như vậy, vì sao lại chọn hắn? Hơn nữa sau khi yêu linh ly thể, thần trí của hắn khôi phục quá nhanh, nếu là người bình thường, chỉ sợ phải hôn mê một hai ngày."

"Lần này cũng vậy, tuy kết giới Trung Nguyên Tiết yếu ớt nhưng không phải thứ gì cũng có thể đi vào, nếu trên người hắn không mang theo vật gì kỳ quái, vậy nhất định là huyết mạch bất phàm." Giọng điệu của Liễu Thái Chân kiên định như đỉnh đóng cột, rất đáng tin.

Nói đến chuyện này, Vũ Trinh cũng vuốt cằm hồi tưởng lại, chuyện Mai quý phi biến thành mèo trong cung trước đây, nhìn thế nào cũng thấy có chút kỳ quặc.

Sau một lúc lâu nàng mới nói: "Lang quân nhà ta từ nhỏ đã có thể trông thấy vật phi nhân, nói vậy thật sự huyết mạch Mai gia bọn họ có vấn đề cũng không chừng."

"Chuyện này tạm gác lại, Mai Tứ ngươi định xử trí như thế nào?" Vũ Trinh lộ vẻ mặt xem kịch vui.

Liễu Thái Chân trừng mắt nhìn nàng một cái, nói: "Đương nhiên là phải tiêu trừ ký ức của hắn."

Vũ Trinh dội nước lạnh: "Nhưng lần trước ngươi tiêu trừ ký ức chẳng phải là vô dụng sao."

Liễu Thái Chân: "Vẫn nhải thử lai mê† nhen nữa" Vũ Trinh biết tính nết của nàng, cũng chẳng khuyên can, chỉ nói: "Được rồi, nếu ngươi nhất định phải đi giày vò Mai Tứ, vậy thì cứ đi đi.

Nhưng mà Tiểu Xà, ngươi cũng đừng giày vò người ta quá đáng, phải có chừng có mực đấy."

Tuy rằng nàng cười nói, nhưng Liễu Thái Chân làm sao nghe không ra sự nghiêm túc trong lời nàng, lập tức lại hừ một tiếng,"Ta biết rồi, sẽ không dọa chết hắn đâu."

Lúc này Vũ Trinh đột nhiên lại nói một câu như từ trên trời rơi xuống: "Mai Tứ vô cùng sùng bái tác giả của Yêu Quỷ Trát Ký là Bạch Xà Lang, hắn còn đang vì Bạch Xà Lang mà chuẩn bị một quyển họa quyển yêu quỷ trong Yêu Quỷ Trát Ký, một tấm lòng sùng kính có thể chiếu sáng cả nhật nguyệt."

Liễu Thái Chân có chút bất ngờ, nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt lạnh lùng, không hề lên tiếng.

Vũ Trinh nhịn cười: "Bạch Xà Lang, nể tình Mai Tứ thích ngươi như vậy, tốt xấu gì cũng ra tay nhẹ một chút được không?"

Liễu Thái Chân: "... Nể mặt ngươi."

Giải quyết xong việc này, đêm ấy Vũ Trinh trở về nhà, đem chuyện Mai Tứ lạc vào yêu thị kể lại cho lang quân của mình nghe.

"Chàng nói xem, hôm nào ta biến thành mèo ngay trước mặt Mai Tứ, hắn có phải sẽ càng bị kinh sợ hơn hay không?" Vũ Trinh khoanh chân, phe phẩy quạt tròn trong màn.

Mai Trục Vũ lắc đầu,"Không tốt."

Vũ Trinh: "Sao vậy, sợ ta dọa hắn thật à?"

Mai Trục Vũ lại lắc đầu,"Nếu thật sự cần thiết, ta gọi quỷ hồn cho hắn xem là được."

Ngụ ý không cần nàng biến mèo, Vũ Trinh đã hiểu lang quân đây là hàm súc biểu đạt ghen tuông.

Nàng nghĩ thông, lại cười rạng rỡ, một tay nắm chặt ngón tay lang quân, áp sát hắn thì thầm: "Chàng yên tâm, tiểu xà có chừng mực, ta cũng đã dặn dò rồi, thằng nhóc Mai Tứ kia sẽ không sao đâu." Nói xong, trên mặt nàng lại lộ vẻ thần bí,"Có lẽ với hắn mà nói, việc này là phúc chứ chẳng phải họa."

Chưa được hai ngày, Mai Tứ lại đến tìm Vũ Trinh.

So với lần trước ủ rũ khó giải, lần này Mai Tứ càng có vẻ khó mở lời.

Cuối cùng, dưới sự truy vấn của Vũ Trinh, hắn lắp bắp đỏ mặt nói: "Ta hoài nahi Liễu Thái Chân có thể_ eó thể eoitrona†a " Rượu trong miệng Vũ Trinh thoáng chốc phun đầy đất, Tiểu Mai Tứ quả thật nghĩ ra được, nàng đặt chén rượu xuống, ngạc nhiên nói: "Ngươi làm sao nhìn ra được?"

Mai Tứ tức giận nói: "Ta ngủ, nửa đêm phát hiện nàng xuất hiện bên giường ta, còn sờ lên trán ta, lúc ấy ta sợ đến choáng váng đầu, cũng không dám lên tiếng, chỉ có thể nhắm mắt giả bộ ngủ.

Nếu như nàng không có ý gì với ta, tại sao nửa đêm lại lẻn vào phòng ta, lại chẳng làm gì cả, chỉ sờ lên trán của ta."

Vũ Trinh nhìn vẻ mặt xấu hổ bực tức của hắn, nhất thời thật sự không biết nói gì cho phải, dù sao tiểu tử Mai Tứ này cũng không phải ngày đầu tiên nghĩ nhiều.