Cô gái trên lưng ngựa cười lớn, vẫy tay với đoàn rước Hoa thần kia: "Ta đang vội, làm chư vị kinh hãi, xin thứ lỗi!" Tiếng nói còn vang, người đã đi xa.
Màu đỏ rực rỡ chói mắt người, mang theo hương gió trong lành, lướt sát qua người Mai Trục Vũ đang đứng bên đường.
Ngay khi lướt qua, một nhánh hoa hải đường trên đầu nữ tử kia rốt cuộc không chịu nổi sự lao nhanh, bay rơi xuống, bị gió đưa đến trước mặt Mai Trục Vũ, lại bị hắn theo bản năng đưa tay đón lấy.
Hải đường kiều diễm rơi vào trong lòng bàn tay hắn, mà bóng lưng nữ tử kia, dưới sự nổi bật của một mảnh phồn hoa, càng lúc càng xa.
Mai Trục Vũ đứng tại chỗ, đột nhiên nhận ra, nữ tử này chính là người mà ngày hôm trước hắn gặp được ở trong khe suối trên núi.
Không biết vì sao, Mai Trục Vũ không vứt bỏ đóa hải đường ngoài ý muốn tiếp được, vẫn luôn nắm trong tay.
Mà khi hắn đi tới Song Nhạn kiều, ngoài dự đoán lại lần nữa nhìn thấy nữ tử kia.
Mùa xuân năm nay đến sớm hơn thường lệ, là một mùa xuân ấm áp.
Hoa đào, hoa mai, hoa lê trồng khắp ven sông, đã nở rực rỡ như lửa, tựa như mây hồng sương trắng bao phủ trên đỉnh đầu.
Mai Trục Vũ vừa bước lên Song Nhạn kiều, đã thấy nữ tử kia đứng trên một chiếc thuyền có vẽ tranh màu sắc rực rỡ, bị một đám thiếu niên nam nữ vây quanh.
Tay nàng cầm trường cung, trên đỉnh trường tiễn bọc lụa đỏ tròn căng, nhắm vào trống nhỏ đặt dưới tàng cây bên bờ.
Một mũi tên bắn ra, chỉ nghe một tiếng "thùng", trống nhỏ bỗng nổ tung, bắn ra vô số cánh hoa, hình như còn có cả tiền đồng.
Cứ thế mỗi một cái trống nhỏ vỡ tan, trong thuyền hoa cùng trên bờ đều vang lên một tràng hoan hô trầm trồ khen ngợi.
Trong sông không chỉ có một chiếc thuyền hoa, cũng không phải chỉ mình nàng đứng cầm cung, nhưng duy chỉ có nàng là tâm điểm của mọi ánh nhìn, bởi vì nụ cười của nàng tự tin và phóng khoáng, trường cung trong tay nhanh chóng bắn ra, tiếng "thùng" liên tiếp vang lên, tiễn tiễn bất lạc, bỏ xa những người khác phía sau, tựa như so với bùn đất.
Trên thuyền, trên cầu bờ, không biết bao nhiêu người đang nhìn chằm chằm vào nữ tử kia, nhưng nàng ở giữa sự chú mục ấy, chẳng thèm để ai vào mắt, chỉ chuyên chú nhìn chằm chằm vào những chiếc trống nhỏ, ý khí phấn chấn, kiêu ngạo đến mức khiến người ta kinh hãi.
Đột nhiên, ấn tượng đầu tiên của Mai Trục Vũ đứng trên cầu về Thấy nàng, liền biết Trường An.
Quả thật là cực kỳ náo nhiệt tốt đẹp, từ trước tới nay không thể lay động hết thảy của hắn, dường như đều sống lại, mượn cơn gió ấm áp ngày ấy, thổi vào trong lòng hắn.
Sau này, hắn định cư ở Trường An, nghe nói đến tên của nữ tử, Vũ Trinh.
Nhị nương tử Vũ Trinh của phủ Dự Quốc Công, tỷ tỷ duy nhất chính là đương triều Hoàng hậu, thân phận tôn quý, tính tình phóng khoáng.
Về sau, hắn nhập Hình bộ, cũng thường xuyên nghe người ta nhắc tới nàng, thỉnh thoảng còn có thể thấy nàng từ xa, mỗi lần nàng đều cưỡi ngựa đi lại vội vàng, tựa như cơn gió chẳng bao giờ dừng lại.
"Lang quân, chàng đang nghĩ gì vậy?" Vũ Trinh gãi cằm Mai Trục Vũ, khiến hắn tỉnh hồn lại.
Đôi mắt sáng ngời kia, từng không chiếu rọi được vào mắt bất cứ ai, giờ đây rõ ràng phản chiếu bóng dáng của Mai Trục Vũ.
Mai Trục Vũ đột nhiên nắm lấy tay nàng, bất chợt nói: "Lần cầu hôn đó, ta nghĩ nàng sẽ không đồng ý." Nhưng có lẽ đó là lần đầu tiên trong đời hắn muốn cưỡng cầu điều gì đó, bất kể có đạt được hay không, vì ý niệm ma chướng trong lòng, hắn vẫn chủ động đi cầu xin.
Hắn nghĩ, nếu không được, tức là vô duyên, sau này cũng chẳng cần nghĩ tới nữa.
Nhưng hắn không ngờ rằng, nàng lại thật sự ưng thuận, tựa như một đóa hoa hải đường vô tình rơi vào tay hắn, rơi xuống bên cạnh hắn.
Vũ Trinh tựa vào vai hắn cười nói: "Có lẽ là do chàng đến quá đúng lúc, mà ta cũng ưa thích chàng."
"Lần đầu tiên gặp chàng, ý ta là khi ta hóa thành mèo đến gặp chàng, chàng rửa sạch vết mực dính trên móng vuốt cho ta, vén tay áo cho ta lau lau, khi ấy ta đã nghĩ, vị lang quân này quả thật có vài phần thú vị."
"Sau đó ta lẻn vào nhà chàng tìm kiếm Bất Hóa Cốt, bị chàng phát hiện, nắm lấy cổ tay lôi ra từ dưới gầm giường, lúc đó ta nghĩ, quả là một lang quân tỉnh mắt." Vũ Trinh cười khẽ hai tiếng: "Ta cũng là lần đầu tiên phải chật vật như vậy."
Mai Trục Vũ: "..." Nhìn không ra vẻ chật vật, ngược lại vẫn luôn thập phần thong dong.
Vũ Trinh ôm cổ hắn cười khúc khích: "Kết quả chàng còn chật vật hơn cả ta, chủ nhân so với "tiểu tặc" còn khẩn trương hơn, suýt chút nữa ngã sấp mặt." Nàng khi ấy đã nghĩ, ôi chao, chẳng lẽ lang quân này có ý với ta?
Nghĩ một hồi, Vũ Trinh cười một hồi, càng nghĩ càng vui sướng khôn xiết, ngã vào trong lòng Mai Trục Vũ.
Mai Trục Vũ ôm lấy nàng, ngước nhìn vầng trăng sáng không biết từ khi nào đã lên cao trên đỉnh đầu.