Nhưng mà, Vũ Trinh quả thực tò mò, lang quân vì sao thích mình như vậy.
Nàng cũng không phải kẻ ngu, làm sao không nhìn ra tâm ý của Mai Trục Vũ đối với mình, còn nhớ lại lúc trước, phụ thân nói hôn sự của hai người là do Mai Trục Vũ mở miệng cầu trước, điều này khiến người khó hiểu.
Vũ Trinh đoán, có lẽ trước đó lang quân đã gặp mình, nhưng vẫn không hỏi, hôm nay nàng tò mò lại trỗi dậy, vì thế quay đầu đến bên cạnh lang quân, kéo vạt áo của hắn hỏi: "Lang quân, nghe nói hôn sự của chúng ta là do chàng nhắc tới trước, vậy trước đó chàng đã quen biết ta?"
Mai Trục Vũ không ngờ nàng lại đột nhiên nhắc đến chuyện này, bộ dáng có chút không tự nhiên, thấp giọng đáp: "Phải."
Phải, rồi sao nữa? Không còn gì khác sao? Vũ Trinh dứt khoát dựa vào vai hắn, càng lúc càng hào hứng, liên tục gặng hỏi: "Là như thế nào, chàng nói thử xem."
Mai Trục Vũ lại ngậm miệng không đáp, Vũ Trinh đành bó tay, chỉ có thể đổi cách hỏi khác: "Lang quân đến Trường An đã hơn một năm, là ngày nào tới Trường An vậy?"
Lần này Mai Trục Vũ mới trả lời: "Hoa Triều tiết."
Vũ Trinh sửng sốt, hồi tưởng một phen bỗng nhiên chắp tay cười nói: "Ta biết rồi!" Nàng nghiêng đầu nhìn Mai Trục Vũ, hơi có chút trêu chọc hỏi: "Có phải ngươi vừa đến Trường An đã nhìn thấy ta, lần đầu tiên gặp ta, đã để ý đến ta rồi?" Vũ Trinh còn nhớ rõ, tết Hoa Triều năm ngoái, hình như nàng đã gây được một phen danh tiếng lớn.
Mai Trục Vũ không đáp, ngày hắn vào thành Trường An, quả nhiên gặp phải Hoa Triều tiết, cũng gặp Vũ Trinh, nhưng đó kỳ thực không phải lần đầu tiên hắn gặp Vũ Trinh, trước khi đến Trường An, hắn đã từng gặp nàng.
Mai Trục Vũ từ khi xuống núi, trên đường đi gặp rất nhiều ác yêu, một đường tiến về Trường An, không biết đã giết bao nhiêu, ngay khi còn cách Trường An một ngày đường, hắn lại bị một con ác yêu tập kích, ác yêu kia không địch lại hắn, trốn vào trong núi.
Mai Trục Vũ từ trước đến nay trừ ác tận gốc, lập tức đuổi vào trong núi, muốn đem ác yêu kia tiêu diệt hoàn toàn, để dứt hậu hoạn.
Ngay khi hắn tiến vào khu rừng thường có người đi săn kia, ở bên dưới một dòng suối trong vắt giữa núi, hắn nhìn thấy Vũ Trinh.
Lần đầu tiên, Mai Trục Vũ còn tưởng rằng mình nhìn thấy là sơn quỷ.
Bân hờ cỏ lan Thanh Khê nữ † tắm mình da thịt như tuyết mái tác đen xõa xuống, khuôn mặt xinh đẹp thanh khiết, hoàn toàn không giống phàm nhân.
Khi đó Mai Trục Vũ người đầy phong trần, vạt áo tung tóe bùn đất, trường kiếm trong tay còn vương vết máu, đang mang vẻ mặt lạnh lùng tìm kiếm ác yêu bị thương, lại bất chợt thấy cảnh tượng diễm lệ sinh động này, ngạc nhiên trong chớp mắt phát hiện đó là một nữ tử bình thường, hắn lập tức không chút do dự tránh mặt, rời xa Thanh Khê.
Chỉ là đề phòng ác yêu kia ngửi được khí tức của người mà đến hại người, hắn canh chừng ở cách đó không xa, chờ cho đến khi thấy nữ tử tắm trong suối mặc y phục chỉnh tề, dắt ngựa cùng con mồi rời khỏi chỗ đó, hắn mới lại lên đường đi tìm ác yêu.
Sau khi ác yêu bị hắn giết chết, hắn ở ngoài thành một đạo quan tạm trú hai ngày, dưỡng thương trên người, rồi mới tiến vào thành Trường An.
Mai Trục Vũ từ nhỏ ở Thường Hi quan, hằng năm phụ mẫu đều đến thăm hắn.
Đối với Trường An phồn hoa mà phụ mẫu thường nhắc đến, Mai Trục Vũ không có ấn tượng gì.
Có lẽ thuở nhỏ từng hướng về nơi Sanh Tiêu Quản Nhạc không ngừng, đèn đuốc sáng trưng suốt đêm ngày, nhưng sau khi đã quen với sự tĩnh lặng nơi sơn dã, niềm hướng về thuở ấu thơ ấy cũng tan biến như sương khói.
Dưới chân Tây Lĩnh sơn cũng có thị trấn, Mai Trục Vũ khi còn trẻ từng cùng các sư huynh sư điệt đến đó, đúng dịp lễ hội, trên đường người qua lại đông đúc, cũng rất náo nhiệt, nhưng cái náo nhiệt ấy, Mai Trục Vũ không thấy có gì đáng lưu luyến, chỉ xem như chuyện thường tình.
Và ngày ấy, hắn đến Trường An, đúng lúc gặp lễ Hoa Triều, dòng người qua lại, chen chúc nhộn nhịp.
Giữa đường lớn ngõ rộng tràn đầy du khách quần áo tươi sáng, có người cài hoa trên tóc, có người tay cầm đèn lồng, hai bên đường cũng treo đầy hoa đăng.
Có tiểu thương rao hàng inh ỏi, có xe ngựa lấp lánh chậm rãi đi, quý tộc đầu đội mạng che, người Hồ ăn mặc lòe loẹt rực rỡ, ngước mắt nhìn lại, chúng sinh chen chúc.
Giữa lòng đường có một đoàn rước Hoa thần dài, cao bằng hai người, có hơn chục pho tượng Hoa thần tỉnh xảo kết đầy hoa tươi lụa đỏ, hình dáng khác nhau, mà kỹ nữ rước Hoa thần thì trang điểm diêm dúa lộng lẫy, chân trần, eo buộc trống dài, tay cầm chuông vàng hòa theo tiếng trống nhảy múa bay lượn.
Trong tiếng kèn sáo, một con tuấn mã đỏ phi nhanh tới.
Cô gái trên ngựa mặc một bộ váy đỏ, khăn choàng tung bay trong gió, hoa hải đường rủ bên mái tóc, như một đám mây hồng uyển chuyển bay tới.
Nàng tiến sát đoàn rước Hoa thần này, nhưng không hề giảm tốc độ, giữa tiếng quát tháo kinh ngạc của mọi người xung quanh, cô gái trên ngựa khẽ mỉm cười, tay nắm dây cương, thúc ngựa tung mình nhảy vọt, nhẹ nhàng vượt qua đỉnh đầu nhiều người.