Một đám lang quân có thân phận và dung mạo không tầm thường như vậy, trên bàn không ăn được hai miếng, chỉ uống rượu, ngươi nói ta than thở một phen, cuối cùng nâng chén với nhau mà uống cạn.
Còn Vũ Trinh, nàng là một nữ tử, bị kẹp giữa một đám lang quân này, không ngờ cũng chẳng thấy chút nào đột ngột, ngược lại còn có cảm giác lẽ đương nhiên.
Chỉ có điều, trên mặt nàng không có vẻ oán trách thở than giống như những lang quân này, nàng nhướng mày lắng nghe bọn họ nói, có lang quân kéo nàng kể lể, nàng liền nghe, nghe xong hoặc khuyên vài câu hoặc trào phúng vài lời, nếu đối phương nói đến mức làm nàng phiền lòng, nàng liền rót một chén rượu lớn đưa qua, dứt khoát nói: "Uống đi!"
Vì vậy vị lang quân bụng đầy khổ sở kia liền uống cạn sạch chén rượu, sau đó mặt đỏ bừng, tiếp tục than vãn.
Khi bọn họ an ủi lẫn nhau, cùng nhau than thở, khi thì đồng thanh mắng chửi, thì lại có thêm hai người lục tục kéo đến, cũng là hai lang quân hiên ngang tuấn tú.
Hai người vừa tới, rất nhanh đã hòa vào biển người kể lể, còn có một người vừa gặp Vũ Trinh liền bắt đầu khóc lóc, một hán tử cao chín thước, lau nước mắt kể lể chuyện thê thiếp trong phủ đánh nhau, hai ngày nay hắn là kẻ hai đầu chịu tức, ngày tháng khó khăn.
Vũ Trinh có phần hả hê nói đùa: "Ngươi có thể lấy thêm một người nữa, như vậy trong ba người nhiều lắm chỉ có hai người cãi nhau, ngươi có thể đến bên người còn lại, cũng không đến nỗi không có chỗ nghỉ ngơi."
Vũ Trinh rõ ràng chỉ nói đùa, nhưng vị lang quân kia suy nghĩ giây lát rồi vỗ tay khen ngợi: "Quả nhiên danh bất hư truyền! Kế sách hay như vậy mà cũng nghĩ ra được, đáng để thử một phen!"
Vị lang quân cuối cùng đến khá muộn, rượu trên bàn đã được thay một lượt, hắn mới thong thả xuất hiện.
Hắn ngồi xuống chỗ trống bên cạnh Vũ Trinh, Vũ Trinh vỗ vai hắn, đột nhiên dùng sức vỗ mạnh lên cái bụng mỡ phệ của hắn, khiến vị lang quân ôm bụng cười khổ: "Ôi ôi, đừng đánh mà, đừng đánh nữa."
Vũ Trinh không để bụng, trong mắt lộ ra vẻ ghét bỏ, mở miệng liền không khách khí nói: "Nhị huynh, trước kia huynh cũng là một phong lưu công tử, sao lại phái ngoại đến Khánh An hai năm, thành ra bộ dạng này."
Lang quân được nàng gọi là nhị huynh lại cười khổ lắc đầu, cảm thán: "Lớn tuổi rồi, không so được với người trẻ tuổi nữa."
"Đúng vậy, Trinh nhi, các huynh trưởng tuổi này, không thể so với lúc tuổi trẻ." Một lang quân trông cũng hơn ba mươi tuổi nói, hắn cũng cười khổ vỗ vỗ bụng mình hơi nhô ra.
Vũ Trinh bĩu môi, chỉ vào bụng bọn họ mà tức giận nói: "Nói không ra làm sao, có thời gian thì tìm ta cùng đi cưỡi ngựa, chạy vòng quanh Nam Sơn một vòng lớn, chắc chắn cái bụng không lớn nổi được như vậy."
"Ôi, không không không, chịu không nổi, mỗi ngày làm việc đã đủ mệt mỏi, không có tinh lực." Lang quân lúc trước nói chuyện liên tục khoát tay.
Mọi người bởi vậy, lại nói chút ít tinh lực không tốt dẫn đến chuyện phòng the không hài hòa lại dẫn đến vấn đề vợ chồng không hài hòa, một đám thở ngắn than dài.
Vũ Trinh xen lẫn trong đó cùng cảm thán với bọn họ, không có bất kỳ người nào cảm thấy không đúng.
Rượu qua ba tuần, đã có lang quân say rượu dựa vào bàn khóc lớn, điên cuồng hô đọc thơ, cái gì "Lương tài bất đắc trúc, nê cẩu tận đôi tường." Cái gì "Hoài tài nại hà minh chủ khí!"
Mai Trục Vũ cứ như vậy từ trên cao nhìn xuống đám lang quân lúc trước còn ăn mặc chỉnh tề phong độ, giờ phút này hoàn toàn không còn hình tượng, quỷ khóc sói tru.
Trong số mấy vị lang quân ấy, khiến Mai Trục Vũ cảm thấy vô cùng quen mắt, nếu hắn không nhìn lầm, vị lang quân khóc lóc muốn ly dị với thê tử kia, chính là nhi tử của Hình bộ Thượng thư nhà bọn họ; Vị lang quân mắng nhiếc Thượng quan kia, chính là Binh bộ Thị lang, mấy ngày trước hắn cùng Binh bộ Thượng thư đánh nhau ngay trên đường phố, dẫn đến một trận nghị luận sôi nổi, hai ngày trước Mai Trục Vũ còn nghe đồng liêu nhắc đến vị Binh bộ Thị lang gan to bằng trời này.
Còn có vị lang quân tuổi đã cao bị Vũ Trinh vỗ bụng, hình như là Tuyên Châu Tư Mã vừa mới được triệu hồi về Trường An, còn được phong làm Linh Ủy tướng quân.
Vị lang quân uống quá nhiều đã chui xuống gầm bàn kia, là Quốc Tử Giám bác sĩ, trước đây Mai Trục Vũ từng gặp hắn ở phủ bá phụ, là một lang quân ôn văn nho nhã vô cùng phong độ, rất được mọi người yêu mến, nhưng giờ phút này hắn như một cây dưa muối héo úa, mất hết ý nghĩa cuộc đời, miệng lẩm bẩm những lời không rõ nghĩa.
Những người khác Mai Trục Vũ không quen biết, nhưng rõ ràng cũng không phải hạng tầm thường.
Nhìn Vũ Trinh đập bàn trừng mắt, sốt ruột rót rượu cho mọi người, Mai Trục Vũ chợt hiểu ra.
Xem ra, đám lang quân này chính là bằng hữu trước kia đã từng cùng Vũ Trinh chơi đùa.
Nghĩ lại thời thiếu niên của Thôi Cửu Mai Tứ, lại nhìn những huynh trưởng này, Mai Trục Vũ bỗng nhiên cảm nhận được sự tàn khốc của thời gian.