Vũ Trinh nhìn thấy chút lo lắng và an ủi trong mắt lang quân, bật cười khanh khách, lắc đầu thở dài: "Chàng cho rằng ta là tiểu hài tử sao? Ta cũng không có loại cảm thán phiền muộn như đám người Mai Tứ đâu.
Nói thật, ta ước gì những gia hỏa kia thành thân rồi đừng tìm ta nữa, chàng không biết đâu, bọn họ thật sự rất phiền."
Mai Trục Vũ lúc này nghe nàng nói vậy, còn tưởng nàng nói đùa, nào ngờ ngày hôm sau đã tận mắt chứng kiến, cái gọi là "rất phiền" mà Vũ Trinh nói là chuyện gì xảy ra.
Ngày thứ hai sau khi tham dự hôn lễ của Thôi Cửu và Tôn nương tử, Mai Trục Vũ vẫn thức dậy sớm như mọi khi, còn Vũ Trinh, khi tiếng chuông trống vang lên ba lần, được Mai Trục Vũ gọi dậy ăn điểm tâm, lại nằm xuống ngủ tiếp như hồn lìa khỏi xác.
Theo thói quen thường ngày, nàng phải ngủ đến mặt trời lên cao, nhưng hôm nay, có người đến đưa một phong thiếp mời.
Vũ Trinh quen biết nhiều người, không chỉ là bên phàm nhân, còn có đủ loại yêu quái bên kia, luôn có kẻ tìm đến nàng, vì thế bình thường kẻ giữ lễ nghi sẽ phái người tới cửa giao một phong thiếp cho nàng, biểu thị bái phỏng hoặc mời mọc.
Để tiện liên lạc, Vũ Trinh sẽ tặng bằng hữu thân cận một ít ấn chương đặc biệt, đóng lên mấy phong thiếp này, Vũ Trinh sẽ ưu tiên xử lý.
Mà hôm nay một phong thiếp này chính là như vậy, chỉ một phong thiếp mời, trên đó lại đóng đến năm sáu ấn chương, người gác cổng bên kia đã được dặn dò, thấy thiếp mời này, lo lắng có việc gấp, trực tiếp đưa đến trong tay Mai Trục Vũ.
Mai Trục Vũ cầm thiếp mời kia cũng không có ý mở ra xem, quay đầu vào phòng tìm Vũ Trinh.
Vũ Trinh bị lang quân dựng dậy khỏi giường, trước tiên là duỗi một cái eo thật dài, nằm dài trên giường một lúc lâu, mới vươn hai ngón tay nhón lấy tấm thiếp từ trong tay Mai Trục Vũ, tiện tay vung lên mở ra xem.
Nàng vừa vô cảm nhìn, vừa đưa tay xoa xoa eo hơi đau.
Mai Trục Vũ đứng bên cạnh nhìn động tác của nàng, trong lòng muốn giúp nàng xoa bóp, nhưng nhìn lại đôi tay của mình, lại hơi thiếu tự tin mà rụt tay về.
Vũ Trinh xem xong tờ giấy, tiện tay ném tờ giấy xuống đất, lộ ra vẻ mặt có chút buồn bực lại có chút bất đắc dĩ.
Đó là một loại biểu cảm vi diệu khi nàng không muốn làm chuyện gì đó, nhưng lại không thể không làm, cho nên tâm tình không được tốt.
Mai Trục Vũ chưa từng thấy nàng có biểu cảm như vậy, lập tức hỏi: "Có chuyện gì vậy, cần ta giúp đỡ không?"
Vũ Trinh nằm sấp trên giường, mái tóc đen xõa xuống vai, nàng đấm chùy lên giường, giọng căm hận nói: "Một đám bạn bè mời ta đi tụ hội!"
Mai Trục Vũ không hiểu, một buổi tụ hội sao nàng lại lộ ra biểu cảm như vậy, bình thường chẳng phải nàng cũng thường xuyên đi du ngoạn với các bằng hữu sao?
Vũ Trinh nhìn ra ý nghĩ của hắn, nghiến răng nói lầm bầm: "Loại tụ hội này, mỗi năm đều có hai lần, quá đáng ghét, buổi chiều lang quân chàng nếu không có việc gì, đi cùng ta như thế nào?"
Mai Trục Vũ gật đầu, cũng không cảm thấy có gì, ngược lại, nhìn dáng vẻ không cam lòng không nguyện ý lại ngoan ngoãn đi của Vũ Trinh, hắn rất hiếu kỳ rốt cuộc tụ hội kia là chuyện gì xảy ra.
Thời gian viết chính là buổi chiều ngày hôm đó, địa điểm là Mai Viên.
Mai Viên này tên như ý nghĩa, chính là một chốn vườn đầy hoa mai, là một nơi tốt để chư thân quý thưởng tuyết khai yến trong mùa đông, nhưng thời gian là mùa hạ, Mai Viên không hoa không tuyết, chỉ là một mảnh xanh biếc, không có ai lúc này chạy đến Mai Viên, cho nên giờ phút này Mai Viên, thập phần thanh tĩnh thưa thớt.
Lúc hai người đến, Mai Viên còn chưa có ai, Vũ Trinh chỉ những cây cối dọc theo đường đi, nói rằng: "Mùa đông năm nay chúng ta có thể tới đây ngắm hoa, một mảnh hoa mai này nở rất tươi tốt, chỉ là không có hương mai xanh bên tiểu viên kia."
"Đến bên này." Vũ Trinh cúi người chui vào rừng cây bên cạnh, xuyên qua những tán lá sum suê, dẫn Mai Trục Vũ đi đường tắt tới một cái hồ nhỏ, chỉ vào mười mấy cây mai bên hồ nói: "Những cây này là Hương Tuyết mai, sắc hoa nhạt màu, khi nở rộ thì ở trên lầu bên kia cũng có thể ngửi thấy hương hoa bên này."
Mai Trục Vũ nhìn theo hướng tay nàng chỉ, thấy được một góc lầu nhỏ ẩn hiện trong màu xanh bên kia hồ.
Lúc này tâm trạng Vũ Trinh đã tốt hơn nhiều, trên mặt cũng nở nụ cười, cùng Mai Trục Vũ đi về phía tiểu lâu đó, vừa đi vừa nói: "Bây giờ ta nói cũng chỉ là lời nói suông, chàng phải tự mình trải nghiệm mới biết được tư vị trong đó.
Đợi tới khi tuyết rơi năm nay, chọn một ngày bao trọn vườn này, chúng ta sẽ tới đây thưởng mai."
Tuy rằng hoa mai chưa nở, nhưng cây xanh nước biếc, hai người sánh bước bên hồ gió nhẹ từng cơn, an tĩnh trò chuyện như vậy, Mai Trục Vũ tự nhiên mà bắt đầu mong đợi tuyết rơi năm nay.