Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 127




Lúc gần hoàng hôn, họ đã đến Tu Đề tự dưới chân Nam Sơn.

Lúc này chim mệt mỏi về tổ, tiếng chuông trong chùa vang ra, quanh quẩn giữa rừng cây.

Dưới ánh chiều tà, khói trắng trong chùa lượn lờ, không biết là hương khói từ tiền viện hay là khói lửa từ hậu viện.

Mai Trục Vũ xuống ngựa, lại bế tiểu cô nương xuống.

Trong tay tiểu cô nương vẫn còn nắm một quả dương mai to, tò mò nhìn chằm chằm vào một góc chùa lộ ra giữa rừng cây và cánh cổng chùa mờ ảo.

"Cha ta ở trong này sao?"

"Đúng vậy." Mai Trục Vũ cúi người nói chuyện với nàng,"Đợi một lát nữa khi ngươi gặp phụ thân thì đừng kích động nhé, hiểu chưa?"

Hắn chỉ dẫn Vũ Trinh đến thăm Dự quốc công, nhưng lại không định để Dự quốc công nhìn thấy bộ dạng này của Vũ Trinh, bằng không sự việc sẽ rất khó giải thích, sau khi Vũ Trinh khôi phục lại thì sẽ phải xử lý nhiều chuyện hơn nữa.

Đáng tiếc là hắn nghĩ vậy, nhưng sự tình lại không thể nào phát triển theo như dự liệu của hắn được.

Hắn dắt tiểu cô nương vào trong chùa, cầu kiến nhạc phụ Dự Quốc Công đang tu hành ở đây, trên đường đi tiểu cô nương quả thật ngoan ngoãn bị hắn dắt đi, các hòa thượng lớn nhỏ đi ngang qua cũng không nhìn thấy tiểu cô nương.

Nhưng vừa thấy Dự Quốc Công, tiểu cô nương liền trợn tròn đôi mắt, bắt đầu giãy giụa muốn nhào về phía Dự Quốc Công.

Dự Quốc Công Vũ Thuần Đạo rất lấy làm kỳ quái về vị con rể ít lời Mai Lang này của mình, không hiểu vì sao lại chọn vào thời điểm này một mình đột nhiên đến bái phỏng.

Điều khiến Dự Quốc Công cảm thấy kỳ quái hơn nữa, chính là con rể dường như đang dùng một tay nắm chặt lấy thứ gì đó, tay áo hơi lay động.

Hắn không khỏi nhìn vào bàn tay trống rỗng của con rể thêm hai lần, trong lòng thầm lẩm bẩm.

Không biết vì sao, hắn rất để ý đến nơi đó, luôn cảm thấy nơi ấy có điều gì bất thường.

Thu hồi ánh mắt dò xét, Võ Quốc Công hết sức hiền hòa hỏi thăm con rể đến có việc gì, hỏi Vũ Trinh gần đây ra sao, trên đường đến đây có dùng chút cơm chay hay không.

Mai Trục Vũ cung kính đáp, ngồi xuống trước mặt Vũ Quốc Công, thuận tiện dùng tay khéo léo, kéo tiểu cô nương đang giương nanh múa vuốt về phía Vũ Quốc Công trở về.

lúc này Vũ Trinh nhào qua, Vũ Quốc Công vô luận như thế nào cũng sẽ cảm giác được.

Vì tránh cho lão nhạc phụ bị tình huống đột ngột này dọa sợ, Mai Trục Vũ rất cố gắng khống chế tiểu cô nương.

Nhưng mà, chiến lực của tiểu cô nương siêu quần, ý chí kinh người, đột nhiên quay đầu hướng về mu bàn tay của Mai Trục Vũ cắn một cái.

Mai Trục Vũ giật mình, mu bàn tay bị hàm răng trắng nhỏ mềm mại cắn một cái, không đau, nhưng loại xúc cảm ướt át ngứa ngáy này làm cho tay hắn run lên, theo bản năng buông lỏng tay.

Sau một khắc, tiểu cô nương ở trên không trung hiển lộ ra thân hình.

Võ Quốc Công đang hỏi nữ nhi Vũ Trinh của mình gần đây có phải còn đang lưu luyến nhạc quán hay không, liền cảm giác trước mắt hoa lên, một tiểu cô nương bỗng dưng xuất hiện hướng về phía ngài vồ tới, ôm lấy cái đầu trọc của ngài, hi hi ha ha sờ đầu ngài cười hô: "Đầu trọc!"

Võ Quốc Công:... Ta hình như nhìn thấy dáng vẻ của tiểu nữ nhi khi còn bé, nàng còn gọi ta là đầu trọc.

Mai Trục Vũ nhanh chóng vươn tay kéo tiểu cô nương trở về, một lần nữa nắm chặt, lại ngồi trở lại chỗ cũ với vẻ mặt bình thường, thậm chí tay kia nâng chung trà lên điểm nhiên như không có việc gì uống một ngụm trà.

Võ Quốc Công:...

Hắn nhìn con rể chính trực mặt không chút cảm xúc, lại nhìn thoáng qua xung quanh trống rỗng, sau một lúc lâu mới nói: "Vừa rồi, hình như ta thấy được một tiểu nữ oa."

Mai Trục Vũ: "Không có."

Võ quốc công: "Ta hoa mắt rồi ư?"

Mai Trục Vũ trầm mặc giây lát, miễn cưỡng nói dối lương tâm: "Có lẽ vậy."

Vũ Quốc Công cúi đầu nhìn xuống, từ trong lòng ngực mình nhặt lên một quả dương mai to, yên lặng đặt lên án kỷ trước mặt hai người.

Đó chính là quả dương mai mà tiểu cô nương vẫn luôn cầm trên tay, vừa rồi khi hướng về phía hắn bổ nhào tới, vì muốn sờ đầu hắn nên đã ném đi.

Vũ Quốc Công đột nhiên thở dài một tiếng, nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không cần giấu ta nữa, có phải là yêu thị ở Trường An đã gặp chuyện không?"

Mai Trục Vũ nghe hắn nhắc tới yêu thị, lúc này mới hiểu được Vũ Quốc Công đã biết thân phận của phu nhân, cuối cùng cũng buông lỏng tay.

Vì vậy Vũ Quốc Công lại lần nữa nhìn thấy tiểu cô nương đang cười hì hì kia.

Tiểu cô nương quả thật có bộ dáng giống hệt con gái hắn khi còn nhỏ, cái chân hắn đang cuộn lại, đã bắt đầu lấy tay chân sờ soạng lên đầu hắn.