Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 122




Mai Trục Vũ lắc đầu: "Không được, bộ dạng của ngươi bây giờ không thể để Dự Quốc Công nhìn thấy."

Mai Trục Vũ vừa dứt lời, chỉ thấy tiểu cô nương đang cười hì hì kia đột nhiên khóc òa lên - khóc khan không rơi lệ, tiếng khóc có thể xuyên thủng tầng mây.

Mai Trục Vũ chưa từng chứng kiến tuyệt kỹ biến sắc mặt như vậy, khẽ há miệng không nói nên lời, nhưng bọn gia nhân bên ngoài đã bị đánh thức, vội vàng cầm đèn chạy tới hỏi han xảy ra chuyện gì.

"A Lang, trong phòng sao lại có tiếng trẻ con khóc vậy?"

Mai Trục Vũ còn biết làm sao, hắn chỉ đành nói: "Không có gì đâu, ngươi lui xuống đi."

Chủ nhân rõ ràng không muốn nói, bọn gia nhân bên dưới cũng không tiện hỏi nhiều, chỉ đành mang vẻ mặt tràn đầy kỳ quái mà lui xuống.

Mà tiểu cô nương trong phòng mở một mắt nhìn Mai Trục Vũ, tiếng khóc trong nháy mắt ngừng lại: "Nếu ngươi không đáp ứng, ta sẽ tiếp tục khóc đấy."

Mai Trục Vũ thở dài, sợ nàng khóc hỏng cổ họng, bèn thỏa hiệp nói: "Được rồi, ngày mai ta dẫn ngươi đi gặp Dự quốc công."

Tiểu cô nương lại cười rộ lên, lăn một vòng đến mép giường,"Tốt thôi, xét vì ngươi nghe lời như vậy, ta sẽ không làm phiền ngươi nữa.

Đến ngủ đi, ta nhường cho ngươi một nửa giường."

Mai Trục Vũ có chút kỳ quái, thử hỏi nàng: "Vừa rồi chẳng phải ngươi cảm thấy ta là kẻ xấu sao?"

Tiểu cô nương nâng khuôn mặt tươi cười vô cùng đáng yêu,"Ta chưa từng nói qua ngươi là kẻ xấu, đồng ý đưa ta về nhà, ngươi là người tốt lắm mà-"

Mai Trục Vũ nhìn cô bé, đôi mắt to tròn chẳng biết đang ấp ủ điều gì, không hiểu sao lại cảm thấy dở khóc dở cười.

Hắn ngồi bên mép giường, nói: "Ngươi ngủ đi, ta sẽ ngồi ở đây canh chừng ngươi." Miễn cho lại phát sinh chuyện gì ngoài ý muốn.

Tiểu cô nương quấn chăn, dùng chân đạp giường lạch cạch, phát ra tiếng vang nhẹ.

Nàng chẳng có chút ý định ngủ, đột nhiên bò dậy đẩy gối xuống đất.

"Cứng quá, ta chẳng cần cái gối này."

Mai Trục Vũ nhặt cái gối lên đặt sang một bên.

Vũ Trinh hừ hừ một hồi, hò dây †ìm kiếm khắn aiườna.

Mai Trục Vũ hỏi: "Làm sao vậy?"

Tiểu cô nương bĩu môi hít mũi, nói: "Muội muội của ta không thấy đâu nữa rồi."

Mai Trục Vũ: "Muội muội?"

Tiểu cô nương dùng ánh mắt "Ngươi thật ngốc, đến mức này cũng cần ta giải thích sao" nhìn hắn: "Chính là con búp bê mà nương ta làm cho ta, tỷ tỷ của ta có muội muội, ta cũng muốn có muội muội, nương ta liền may cho ta một muội muội."

Mai Trục Vũ chưa từng thấy cái gọi là muội muội búp bê này, chỉ có thể nói: "Ta chưa từng thấy."

Ánh mắt tiểu cô nương chuyển qua cái tủ trong phòng, chỉ vào cánh cửa tủ, nói: "Biết đâu lại để trong tủ ấy chứ, ngươi không tin thì đi tìm xem."

Mai Trục Vũ nghĩ, trước đó Vũ Trinh đã chuyển tới không ít đồ đạc, nói không chừng thật sự mang theo những thứ mình thích từ thuở nhỏ tới đây, vì vậy hắn nhìn ánh mắt mong chờ của tiểu cô nương đứng dậy, đi tìm trong hai cái tủ của Vũ Trinh.

Hắn vốn không động vào tủ của Vũ Trinh, chỉ thỉnh thoảng Vũ Trinh sẽ lười biếng nhờ hắn giúp lấy mấy bộ quần áo trong tủ.

Lúc này hắn muốn tìm đồ, liền mở từng ngăn ra tìm kỹ, sau đó cẩn thận đặt lại chỗ cũ.

Trong lúc hắn tìm kiếm, tiểu cô nương nhảy xuống giường tiến lại gần tủ, nàng nhìn thấy bên trong có đủ loại quần áo của nữ tử, còn có chút trang sức cùng một ít đồ lặt vặt.

Híp mắt lại, tiểu cô nương đột nhiên lại hào phóng nói: "Tìm không thấy thì thôi, ta không cần muội muội nữa."

Kỳ thực căn bản không hề có cái gọi là búp bê muội muội.

Nàng trở lại trên giường, tóm lại vẫn chưa yên ổn được một lúc, lại bắt đầu giày vò.

Mai Trục Vũ nghe nàng lẩm bẩm trên giường, cọ tới ủi lui, hỏi lần nữa: "Làm sao vậy?"

Tiểu cô nương lại ngồi dậy, nói: "Ta khát nước."

Mai Trục Vũ đứng dậy chuẩn bị rót nước cho nàng uống, nhưng tiểu cô nương lớn tiếng nói: "Ta không uống nước lã, ta muốn uống trà Tam Bảo!"

Trà Tam Bảo là trà pha từ vỏ quýt khô, hoa quế khô và sơn tra khô, cuối cùng còn thêm đường và lá bạc hà vào, là loại trà mà bách tính Trường An thường uống vào mùa hè.

Mai Trục Vũ vẫn im lặng không lên tiếng, đáp ứng yêu cầu của tiểu cô nương, ra cửa đi pha cho nàng Tam Bảo trà.

Một lát sau, hắn bưng trà trở về, đặt trước mặt tiểu cô nương.

Tiểu cô nương ngồi ở bên giường, bưng trà lên nai nai.

không thấy lá bac hà trana chén.

Nàng chuyển mắt, nhìn Mai Trục Vũ cười hắc hắc: "Ngươi không bỏ lá bạc hà."

Mai Trục Vũ ngẩn người: "Ngươi không phải không thích mùi vị bạc hà sao? Tam Bảo trà vốn chưa từng bỏ lá bạc hà."

Tiểu cô nương ừng ực ừng ực uống cạn chén Tam Bảo trà kia, lau miệng, nói: "Ngươi nói đúng." Rồi lại lăn trở về trên giường.

Mai Trục Vũ đột nhiên nhận ra, nàng cố ý thăm dò hắn như vậy, xem hắn có biết thói quen này hay không? Tuổi còn nhỏ như vậy, mà đã có tâm tư như thế sao?