Mai Phu Nhân Sủng Phu Hàng Ngày

Chương 109




Phía sau hắn là một mảnh trời đêm âm trầm, không có chút dị thường nào, nhưng vị đạo sĩ này dường như nhìn thấy một nguy hiểm to lớn đang ở ngay trước mắt, sắc mặt khó coi đến cực điểm, tay hắn cầm một cái Âm Dương Song Ngư đạo bàn, kim châm trên mặt bàn rung động, chỉ đúng hướng thành Trường An.

"Sao lại có kiếp số như vậy!" Đạo sĩ trẻ tuổi tuấn tú nghiến răng, tốc độ dưới chân lại nhanh hơn vài phần.

Sắc trời vừa sáng, Vũ Trinh tỉnh lại, thường ngày nàng phải ngủ đến rất khuya mới tỉnh dậy, đặc biệt là những ngày Mai Trục Vũ không cần phải đi trực, nàng càng phải ngủ đến khi Mai Trục Vũ tới gọi nàng dậy mới được.

Nhưng ngày hôm nay, đêm qua nàng ngủ không yên giấc, tỉnh dậy cũng sớm.

"Hôm nay e rằng vẫn sẽ có mưa, sắc trời cứ âm u mãi." Mai Trục Vũ nói một câu, hắn cũng mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không biểu lộ ra ngoài.

Vũ Trinh nhìn sắc trời bên ngoài, mãi đến tận giữa trưa vẫn âm u, thỉnh thoảng lại nổi lên vài tiếng sấm, chỉ là không có mưa.

Ăn xong bữa trưa do lão bộc trong phủ chuẩn bị, Vũ Trinh nói với Mai Trục Vũ một tiếng rồi ra ngoài.

Nàng biểu hiện không khác gì bình thường, Mai Trục Vũ cũng không phát hiện điều gì, chỉ đưa mắt tiễn nàng rời di.

Vũ Trinh cưỡi ngựa chạy như bay trên đường cái, một trận cuồng phong thổi tung áo bào của nàng.

Nàng ngước mắt nhìn mây đen cuồn cuộn nơi chân trời, chân mày cau lại, tăng tốc độ tiến vào chợ Đông, đi thẳng tới Yêu thị.

Yêu thị ban ngày vốn đã yên tĩnh, hơn nữa trời lại đang giông tố, nơi này càng thêm vắng lặng.

Vũ Trinh đi thằng đến Nhạn lâu, bất ngờ nhìn thấy Thần Côn ở bên trong.

Thần Côn tuy cũng là một trong những phó thủ của nàng, nhưng hắn rất ít khi ở Nhạn Lâu, muốn tìm hắn thì phải lục tìm ở các ngóc ngách hẻo lánh.

Hôm nay hắn lại đang ở Nhạn Lâu, hơn nữa thần sắc có vẻ bất thường.

Vũ Trinh khựng lại, rồi bước nhanh tới trước mặt Thần Côn ngồi xuống: "Ngươi có phải đã phát hiện ra điều gì không?"

Thần Côn toan mở lời rồi lại thôi, cuối cùng lấy ra quyển Vô Tự Thư của hắn, lật giở ào ào một hồi, mới nói với Vũ Trinh: "Tình hình không ổn lắm."

Vũ Trinh: "Có điều gì bất ổn, nói thằng đi." Thần Côn đáp thẳng: "Ta cũng không nhìn rõ lắm, nhưng dường như có vật gì chẳng lành đang tiến về Trường An."

Vũ Trinh cau mày: "Vật chẳng lành..."

Thần Côn ngước nhìn nàng, thở dài một tiếng: "Là thứ mà trước nay ngươi chưa từng gặp qua." Tuy rằng Vũ Trinh lợi hại, nhưng rốt cuộc tuổi tác của nàng quá nhỏ, giờ phút này ánh mắt Thần Côn nhìn nàng tựa như bậc trưởng bối nhìn một hậu bối sắp lâm vào hiểm cảnh, tràn ngập vẻ lo âu.

Bị hắn nhìn như vậy, Vũ Trinh ngược lại cũng trở nên trầm tĩnh, nàng nở nụ cười, hiện ra một vẻ ổn trọng khác hẳn với tính tình tùy ý bình thường,"Không sao, ngươi đi gọi Hộc Châu tới, giúp ta cùng kết thành Nhạn Lâu đại trận, sau đó đi tìm đôi vợ chồng Chu Oanh và Lăng Tiêu kia, bảo họ đừng mở cửa hàng nữa, đều ở lại đây canh giữ cho ta, ta muốn xem có vật gì bất hảo sẽ tới."

Khi trống đóng cửa thành sắp gõ vang, cửa thành Trường An có một đạo sĩ áo trắng tiến vào, khiến người chung quanh đều liếc nhìn về phía hắn.

Trong ngoài thành có rất nhiều đạo quán, chùa chiền, đạo sĩ và hòa thượng cũng thường thấy, nhưng ít thấy đạo sĩ trẻ tuổi tuấn tú như vậy.

Nhưng vị đạo sĩ áo trắng kia dường như không để ý tới tất cả những ánh mắt đó, một lòng lên đường, phong trần mệt mỏi chạy tới chợ phía đông.

Chợ yêu đột nhiên xuất hiện một đạo sĩ xông vào, dẫn tới một chút náo loạn nhỏ, Vũ Trinh cảm nhận được khí thế trên người kẻ tới, rất nhanh đã xuất hiện, dẹp yên trận náo loạn này.

Nàng nhìn về phía đạo sĩ áo bào trắng, giọng điệu thân quen,"Sương Hàng đạo trưởng, một năm chẳng gặp, vội vàng xông vào Yêu thị của chúng ta như vậy là để làm gì, lại đến bắt yêu sao?"

Vị đạo sĩ áo bào trắng được nàng gọi là Sương Hàng đạo trưởng hít một hơi thật sâu, trịnh trọng nói: "Đã xảy ra chuyện, ta đặc biệt đến báo tin cho ngươi hay."

Nụ cười trên mặt Vũ Trinh thoáng chốc biến mất,"Sao vậy?"

Sương Hàng vội vàng đáp: "Có "Ôn Thần" đang trên đường đến Trường An, quy mô không hề nhỏ."

Vũ Trinh nghe xong, cho dù nàng lá gan lớn đã quen, lúc này cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng, xác nhận nói: "Ôn thần, ngươi không nhìn lầm chứ?"

Sương Hàng gật đầu: "Không thể nhầm được, chẳng mấy chốc nữa sẽ đến, ta ở ngay trước nó."

Vũ Trinh không nói nhảm nữa, quát lớn một tiếng: "Lăng Tiêu!" Một nam tử khí chất ôn hòa xuất hiện ở bên cạnh nàng, Vũ Trinh nói: "Ngươi ra ngoài thành tìm Xà công các ngươi, nói có "Ôn thần" muốn đi qua, bảo nàng mau trở về."

"Tuân lệnh, Miêu công nhất định phải kiên trì."

Lăng Tiêu nói xong lại biến mất tại chỗ.