Mãi Ở Trong Lòng Anh

Chương 38: Nghiêm túc




Editor: Maruru

*****

Bàn tay Dịch Yên áp vào má anh.

Tô Ngạn cũng cúi đầu nhìn cô.

Ngoan ngoãn đến lạ thường.

Một lúc sau, Dịch Yên buông tay xuống, năm ngón tay xuyên qua bàn tay Tô Ngạn, nắm chặt.

Mắt vẫn gắt gao nhìn anh.

Tô Ngạn im lặng một lúc, mới siết chặt tay Dịch Yên, bị Dịch Yên dắt rời đi.

Thang máy không có ai, hai người cùng nhau đi thang máy xuống lầu.

Ra khỏi hội sở, Dịch Yên nói: "Em lái xe tới."

Tô Ngạn ừ một tiếng: "Anh không lái xe."

Một bên tay của Tô Ngạn vẫn đang bị quấn băng lộn xộn, Dịch Yên cúi đầu nhìn một cái, rồi lại ngước mắt lên nhìn anh.

"Anh lái xe của mình tới hội sở, làm xong nhiệm vụ thì thuê xe về sao? Xe của anh ném ở xó nào rồi?"

Ngược lại, Tô Ngạn không hề giấu giếm: "Để đội viên lái về rồi."

Dịch Yên cười: "Anh cố ý muốn ngồi ké xe em sao?"

Tô Ngạn liếc mắt nhìn cô một cái.

Dịch Yên: "Tay bị thương, tới nhà em đi, băng bó lại cho anh một chút."

Lần này anh gật đầu: "Ừ."

Hai người cùng nhau lái xe về nhà.

Xe dừng lại ở bãi đỗ xe, Dịch Yên đẩy cửa xe bước xuống.

Tô Ngạn cũng xuống xe, hai người đi về phía thang máy.

Bãi đỗ xe tĩnh mịch đến mức trống trải, Dịch Yên bỗng hỏi: "Chuyện của Thôi Hoàn Kiệt thế nào rồi."

Sau lần Thôi Hoàn Kiệt bị mang đi ở bệnh viện sau, Dịch Yên chưa từng hỏi qua.

"Ông ta buôn lậu ma tuý." Tô Ngạn quay đầu lại nhìn cô, "Nghiện thuốc thì không phạm tội, nhưng buôn lậu thì có."

"Tìm được chứng cứ không?" Dịch Yên hỏi.

"Ông ta không thừa nhận."

Dịch Yên cũng biết, Tô Ngạn nói như vậy nghĩa là vẫn chưa tìm được chứng cứ chứng minh Thôi Hoàn Kiệt buôn lậu thuốc, nhưng chắc là Tô Ngạn đã điều tra được những chuyện Thôi Hoàn Kiệt đã làm, chỉ là tìm không thấy chứng cứ.

Thang máy đến tầng hầm, Tô Ngạn và Dịch Yên cùng nhau bước vào.

Cửa thang máy đóng lại.

Không biết là Tô Ngạn đang kể lại, hay là đang an ủi Dịch Yên, sau khi im lặng hồi lâu, anh nói: "Kiểu gì cũng có chứng cứ, ông ta sẽ không còn có thể ung dung như thế nữa đâu."

Dịch Yên đứng bên cạnh Tô Ngạn, nghe anh nói những lời này, chợt sửng sốt.

Anh...... Đây là muốn cô bớt lo lắng?

Tô Ngạn không giỏi ăn nói, sẽ không an ủi người khác, lời phát ra từ miệng lúc nào cũng lạnh như băng.

Nhưng lại đúng là đang quan tâm cô, bỗng nhiên lại có sự tương phản.

Dịch Yên buồn cười: "Em không sợ ông ta, với em mà nói, ông ta ngồi tù hay không cũng chẳng có gì khác nhau."

Dường như cô vẫn luôn không quan tâm tới những mối đe doạ xung quanh, nhưng Tô Ngạn lại không nghĩ vậy.

Trước kia, khi mà Dịch Yên còn chưa biết Thôi Hoàn Kiệt sẽ trả thù cô, Tô Ngạn đã điều tra tận gốc mâu thuẫn giữa cô và Thôi Hoàn Kiệt, còn dùng Tramadol để khiến cô cảnh giác những nhân viên khả nghi bên cạnh.

Anh như có như không mà liếc nhìn cô một cái, không nói nữa.

————

Mở cửa vào nhà.

Dịch Yên tìm hộp thuốc trong nhà, để Tô Ngạn ngồi ở sô pha trong phòng khách.

"Đưa tay lại đây."

Dịch Yên ngồi xổm trên sàn nhà, kéo tay Tô Ngạn ra.

Tô Ngạn xoè tay ra, cách một lớp sơmi mỏng, ngón tay tinh tế của Dịch Yên nắm lấy cổ tay anh.

Cô tháo lớp băng gạc lộn xộn quấn lấy tay anh xuống.

Máu đỏ lập tức tràn ra từ miệng vết thương, còn có cả những mảnh thuỷ tinh vỡ.

Dịch Yên hít sâu một hơi.

Cho dù đã từng xử lý vết thương của biết bao nhiêu bệnh nhân, nhưng một khi người bên cạnh bị thương, mọi giác quan sẽ càng được phóng đại hơn.

"Người kia dùng bình thủy tinh đập vào tay anh?" Dịch Yên hỏi.

Tô Ngạn nhẹ lắc đầu: "Không phải."

"Cô ta muốn tự làm mình bị thương."

Cô gái kia là bởi vì sợ hãi, không thể thoát mạng trong lúc cấp bách, đã định tự sát.

Sau đó Tô Ngạn không cần nói nữa, Dịch Yên sẽ tự hiểu rằng đã xảy ra chuyện gì.

Vết thương của Tô Ngạn là do anh có cướp đi chai rượu từ trong tay người kia.

Dịch Yên không hỏi nữa, tháo băng gạc xuống ném hết sang bên cạnh, cô không nhìn Tô Ngạn, lấy thuốc từ hòm thuốc bên cạnh ra.

"Sau này nếu bị thương đừng băng bó tùy tiện như vậy, phải rửa sạch vết thương để giảm viêm trước."

Dịch Yên đưa lọ thuốc trong tay ra cho anh nhìn.

"Mua loại này, vừa giảm sưng vừa chống nhiễm trùng."

Từ sau khi hai người gặp lại nhau, đã biết bao nhiêu lần Dịch Yên thấy Tô Ngạn bị thương, lần đầu tiên gặp nhau còn là ở bệnh viện, lưng anh có vết thương.

Sau đó, số lần bị thương cũng không ít.

Cái nghề này vốn là nguy hiểm, Dịch Yên cũng không ngăn cản anh, chỉ bắt anh để ý hơn một chút.

Tô Ngạn nhìn thứ thuốc trong tay Dịch Yên: "Anh biết rồi."

Lúc này Dịch Yên mới đặt thuốc trong tay xuống, cúi đầu giúp anh xử lý vết thương.

Gắp hết những mảnh thuỷ tinh ra rồi rửa sạch khử trùng, bôi thuốc, băng bó.

Động tác thuần thục, không tới vài phút đã xong.

Sau khi xử lý vết thương cho Tô Ngạn xong, Dịch Yên dọn dẹp đồ đạc.

Đang dọn, bồng nhiên nói: "Muốn tự nấu cơm quá đi."

Cô vừa dứt lời, Tô Ngạn chắn chắn là không tin, nhàn nhạt liếc nhìn cô một cái: "Em nấu cơm hả?"

Dịch Yên rất thành thật: "Sẽ không."

Tô Ngạn: "......"

Dịch Yên đóng hộp thuốc lại, ngẩng đầu nhìn Tô Ngạn: "Anh sẽ làm chứ?"

Tô Ngạn không trả lời, chỉ hỏi: "Trong nhà có đồ ăn không?"

Hỏi xong mới cảm thấy đúng là thừa thãi.

Có vẻ như đã lâu lắm rồi Dịch Yên không nấu ăn ở nhà, trong phòng bếp, ngay cả những thứ tối thiểu nhất là củi gạo mắm muối cũng không có.

Anh đổi chủ đề: "Muốn ăn gì?"

Dịch Yên nói: "Ba mặn một canh, muốn ăn hai đĩa thịt."

"Nhưng tay anh bị thương," Dịch Yên nói, "Hôm nay ăn tạm đi, anh cũng chưa ăn gì đúng không, tối nay nấu mì ăn cái đã."

Ngược lại là Tô Ngạn không thấy chút vết thương này thì ảnh hưởng gì, nhưng Dịch Yên nói như vậy nghĩa là cô không đồng ý, anh cũng không ý kiến.

Dịch Yên đứng dậy đi vào phòng bếp, mở tủ gỗ ở trên ra, lấy hai gói mì ăn liền.

Tô Ngạn ở phía sau lên tiếng: "Nhìn xem đã hết hạn chưa kìa."

Dịch Yên lật lại nhìn: "Chưa hết."

Tay Tô Ngạn vươn ra từ phía sau cô, lấy gói mì.

Dịch Yên nói: "Em nấu nước."

Tô Ngạn ngước mắt: "Để anh tự làm."

Dịch Yên: "Cảnh sát Tô, ánh mắt anh là sao thế hả, sợ em làm phiền anh đấy à."

Tô Ngạn xoay người lấy nồi đun nước: "Ừ." =))))))))

Dịch Yên: "......"

Dịch Yên không đứng ở bếp nữa sợ lại lÀm PhiỀn Tô Ngạn.

Phòng khách hơi yên tĩnh, Dịch Yên bật TV lê .

Cô ngồi trên sô pha, nhìn bóng dáng Tô Ngạn bên kia bàn.

Những năm nay, đúng là Tô Ngạn đã thay đổi rất nhiều.

Vai càng rộng chân càng dài, còn cao hơn rồi.

Tính cách chỉ có thể lạnh lùng hơn trước kia.

Vẫn đẹp như trước, chẳng qua mất đi nét ngây ngô của thời niên thiếu, trở nên sắc bén hơn.

Dịch Yên vẫn nhớ rõ lời Lâm Hi Dụ nói với cô ở hội sở.

Bọn họ đều nói, mấy năm nay Tô Ngạn vẫn luôn tìm cô.

TV đang chạy, lại chẳng ai xem.

Dịch Yên nhìn bên kia phòng bếp, rồi đứng dậy khỏi sô pha, bước chân trần về phía bên kia.

Cảm giác lạnh lẽo của sàn nhà tràn vào lòng bàn chân Dịch Yên.

Tô Ngạn đang cắm cúi, bỗng nhiên từ phía sau, có một đôi tay vòng qua ôm lấy eo anh.

Bàn tay đang cầm đũa của Tô Ngạn bỗng cứng đờ.

Dịch Yên ôm anh, chậm rãi áp mặt lên lưng anh.

Ấm nước trên bếp đang sôi sùng sục, khói toả nghi ngút.

Tay Tô Ngạn dừng lại trên ấm, ngón tay thon dài bị nóng đến đỏ bừng, nhưng dường như chưa nhận ra.

Dịch Yên không buông tay.

Mặt cảm nhận nhiệt độ ấm áp của cơ thể người đang ông dưới lớp áo sơmi mỏng, lưng phập phồng theo từng nhịp thở khe khẽ.

Cả phòng chỉ có tiếng nước sôi ùng ục, bọt nước nổi lên từng đợt.

Sau phút im lặng, giọng Dịch Yên vang lên.

"Tô Ngạn."

Trong phút chốc, Tô Ngạn không trả lời.

Dịch Yên lại gọi anh từng chữ : "Tô Ngạn."

Sườn mặt cô nhẹ nhàng vuốt ve lưng anh: "Anh có nhớ em không?"

Dịch Yên biết mình thật là xấu xa, cho dù rất nhiều người nói mấy năm nay, Tô Ngạn vẫn luôn nhớ cô, nhưng cô vẫn muốn Tô Ngạn tự mình thừa nhận.

Người khác nói như thế nào đi chăng nữa sao có thể bằng một câu đối phương chính miệng nói ra.

Dịch Yên như mê mang, bàn tay ôm eo Tô Ngạn dần không an phận, ngón tay khẽ vuốt ve thắt lưng lạnh lẽo của người đàn ông.

"Những năm nay, ngoại trừ hận, anh có nhớ em không?"

Cô không chờ được nữa.

Tiến vào lớp áo sau thắt lưng, không thể ngăn nổi du͙ƈ vọиɠ.

Là hết lần này tới lần khác, Dịch Yên cố tình châm lửa, kéo anh ngã vào tục tình.

Ngón tay linh hoạt của cô chui vào giữa thắt lưng và áo sơmi của người đàn ông, vén vạt áo của anh lên.

"Lạch cạch" một tiếng, chiếc đũa đã nằm trên bàn đá cẩm thạch, bếp bị ngắt đi.

Ngay sau đó tay Dịch Yên bị Tô Ngạn tóm lấy.

"Đừng nghịch."

Giọng nói vì thấp giọng kìm nén mà mang theo chút khàn khàn.

"Em không nghịch mà, cảnh sát Tô, em rất nghiêm túc đấy chứ." giọng Dịch Yên pha lẫn nét tình, hơi có ý đùa giỡn.

Cô hơi nhón chân lên, ngửa đầu lướt qua cổ Tô Ngạn, tới gần lỗ tai anh.

Hơi nóng tràn ngập trên vành tai Tô Ngạn.

"Rất nghiêm túc muốn lên giường với anh." =))))))))))))))))))

Dịch Yên vừa dứt lời đã phải hét lên một tiếng, giây tiếp theo đã bị Tô Ngạn đè lên bàn sứ bên cạnh.

Không để cho Dịch Yên kịp phản ứng, cúi đầu khóa chặt môi cô.

Anh quen thói lẻn vào giữa môi cô.

Dịch Yên dây dưa cùng anh.

Tô Ngạn vẫn như trước, không nhắm mắt mà lại lẳng lặng quan sát vẻ mặt cô.

Dịch Yên hoàn toàn không có cách nào chống cự lại Tô Ngạn, chỉ mấy chốc, cả người đã nhũn ra, đôi mắt hé mở.

Chân Dịch Yên như nhũn ra, đứng không vững.

Cô ôm chặt cổ Tô Ngạn.

Tô Ngạn lại giơ tay ra nâng mông cô lên.

Dịch Yên lập tức bay lên, bị Tô Ngạn bế lên đặt ở trên mặt bàn cẩm thạch.

Đá cẩm thạch vừa lạnh lẽo lại rắn chắc.

Nhưng cô không để tâm, buông cánh tay đang vòng qua cổ Tô Ngạn ra, ôm mặt anh mà hôn.

Đầu hoàn toàn trống rỗng, Dịch Yên nghĩ.

Sao anh lại hư hòng như vậy.

Dù là tám năm trước, hay là tám năm sau, trong chuyện này, anh vẫn là vô lại như thế.

Nhưng cô lại cứ trầm mê không dứt.

Chân cô vòng lấy eo anh, càng trói chặt hai người.

Hôn đến đoạn cao trào, bỗng ngiên, Tô Ngạn cắn lên môi Dịch Yên một cái.

Dịch Yên kêu lên một tiếng, nhíu mày lại.

Tô Ngạn buông môi cô ra, Dịch Yên lại muốn hôn lần nữa.

Nhưng chỉ vài giây sau, Tô Ngạn lại cắn một phát lên môi cô.

Dịch Yên hơi đau, bị quấy rầy nên có chút nóng nảy, cô duỗi tay muốn đẩy Tô Ngạn ra.

Tô Ngạn lại giữ chặt lấy tay cô.

Tách khỏi môi cô.

Ánh mắt anh trầm lắng, nhìn chằm chằm vào đôi mắt cô.

"Lần sau không được để ý tới người đàn ông khác."

Dịch Yên nghĩ, đến rồi đấy.

Cô vốn đang hơi tiếc, tại sao Tô Ngạn không tính sổ với cô.

Lúc nãy vẫn đang gió yên biển lặng, bẫy được cô rồi, bây giờ mới bắt đầu dạy dỗ.

Cô rất hài lòng, lại cảm thấy Tô Ngạn như vậy thật thú vị.

Dịch Yên cố ý chọc điên anh: "Tại sao chứ."

"Tại sao lại không được để ý tới người khác."

Dứt lời, môi lại bị Tô Ngạn cắn thêm lần nữa.

Dịch Yên khẽ nhíu mày, nhưng lại không né tránh.

Giọng Tô Ngạn trầm đến đáng sợ: "Anh nói không được."

Bất cứ người đàn ông nào có ý với em đều không được.

"Một câu cũng không cho."

Từng chữ từng chữ đều tràn ngập m du͙ƈ vọиɠ chiếm hữu, trong đôi mắt là những tia đỏ như ẩn như hiện.

Dịch Yên nhìn vào mắt anh.

Một lúc sau mới giơ tay, mười ngón xuyên qua tóc anh, khẽ động tay, xoa xoa tóc ngắn của anh.

"Được rồi."

Dịch Yên nhích lại gần, chóp mũi cọ cọ lên chóp mũi anh.

"Không để ý đến ai."

"Đều nghe anh, được không?"

Dịch Yên vốn không dễ đồng ý như vậy.

Nàng bỗng nhiên ngoan ngoãn thế kia, trái lại là khiến Tô Ngạn ngơ ngẩn.

Anh nhìn Dịch Yên, ánh mắt dần hiện ra tia mê muội.

Dịch Yên bỗng thấy buồn cười, lại xoa xoa tóc anh.

Cô đã sớm phát hiện nửa người bên dưới của Tô Ngạn đang không yên, nhưng giờ phút này, dường như anh vẫn chưa nhận ra.

Dịch Yên thấy Tô Ngạn như vậy, càng muốn bắt nạt. =))))))

Bàn chân ở trên eo Tô Ngạn nhẹ nhàng đong đưa, "vô ý" chạm phải Tô Ngạn.

Trong phút chốc, Tô Ngạn hơi nhíu mày, dồn hết chú ý vào cô.

Dịch Yên nhìn thẳng vào anh, không hề sợ hãi, động tác vẫn chưa dừng lại. Cũng giống như trước kia, chỉ muốn lừa anh lên giường.

Tô Ngạn hết sức nhẫn nại.

Dịch Yên có thể ngửi thấy mùi gay gay của thuốc trên bàn tay bị thương của anh bên kia.

Nhưng dù sao Tô Ngạn cũng không phải ăn chay gì.

Vài giây sau, cả người Dịch Yên run lên, bàn tay bị thương kia của Tô Ngạn chui vào vạt áo cô, băng gạc thô ráp sượt qua tấm lưng mềm nhẵn của cô.

Dịch Yên bỗng chốc run lên.

Những ngón tay của Tô Ngạn dừng lại trên xương sống của cô, ngón tay khẽ động một cái.

Dịch Yên chỉ cảm thấy áo ngực lập tức bị nới lỏng.

Cô sửng sốt, mặt đầy kinh ngạc.

Hồi cao trung, là Dịch Yên bày Tô Ngạn cách mở áo ngực.

Dịch Yên đi rồi, những đêm ái muội triền miên thưở niên thiếu đó trở thành số ít những lần Tô Ngạn nhớ về cô.

Hơn ba ngàn ngày đêm, năm đó hai người quấn quýt triền miên, lúc cô mềm mại rêи ɾỉ, lúc cô động tình, mỗi lần là một biểu cảm.

Cô dạy anh tất cả mọi thứ.

Anh nhớ nhớ rõ tất cả.

Nhưng cô cứ như vậy mà đi rồi.

Dịch Yên nhìn Tô Ngạn, hỏi: "Sao anh lại thuần thục như vậy?"

Tô Ngạn tựa như không muốn trả lời vấn đề này.

Không biết có phải ảo giác của Dịch Yên hay không , cô cảm thấy dường như Tô Ngạn đang không vui.

Anh không trả lời Dịch Yên, mà chỉ cúi người, lại lần nữa hôn lấy môi cô.

Bàn tay đặt sau lưng cô lại không nhúc nhích.

Ngay lúc Dịch Yên cho rằng đã lừa được Tô Ngạn lên giường, Tô Ngạn bất ngờ buông cô ra.

Dịch Yên ngẩn người.

Anh nắm chặt eo cô, ôm cô từ trên bàn xuống.

"Anh vào phòng tắm." Nói xong, không thèm nhìn cô, Tô Ngạn đã xoay người.

Dịch Yên hoá đá tại chỗ.

Cô đứng im một lát, rồi quay lại phòng ngủ.

Tiếng nước trong phòng tắm mơ hồ truyền đến.

Dịch Yên nhắm mắt nghỉ ngơi, lại ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Hơn nửa tiếng sau, Tô Ngạn từ phòng tắm đi ra.

Anh nhìn Dịch Yên đang trên giường, bước tới.

Hô hấp của Dịch Yên rất ổn định, nhỏ đến nỗi dường như không nghe thấy gì.

Một lúc sau, Tô Ngạn cúi người, bàn tay ấm áp giữ chặt gáy cô.

Anh cúi đầu, khẽ cọ mũi lên chóp mũi cô.

Rồi hôn trán cô.

......

Anh đứng dậy rời đi, cửa phòng nhẹ nhàng khép lại.

Vài giây sau, Dịch Yên ở trên giường chợt mở mắt.

****

đây có lẽ là chap cuối cùng rồi, tạm biệt mọi người, và hẹn gặp lại vào tháng 7-8 năm nay nha, em cảm ơn 😊