Editor: Maruru
*****
Tô Ngạn tỉnh lại khi nắng đã chan hoà bên ngoài cửa sổ.
Xung quanh tấp nập người đến người đi.
Dòng xe hối hả chạy trên quốc lộ.
Tô Ngạn lấy điện thoại ra.
Hai cuộc gọi nhỡ, một tin nhắn, đều là của Dịch Yên.
[ Em đi ăn với Kỷ Đường, buổi sáng anh không cần tới đón em tan tầm. ]
Tô Ngạn nhìn đồng hồ, sáng sớm 6 giờ hơn.
Dịch Yên đã tan làm được vài phút.
Tô Ngạn nhìn vào cửa chính của khoa cấp, có lẽ cô đã đi rồi.
Tô Ngạn không đợi nữa, đặt điện thoại lên trên bảng điều khiển trung tâm*, lái xe rời đi.
*Đặt trên bảng điều khiển chắc là trên cái bục ý (bảng điều khiển đây)
————
Dịch Yên và Kỷ Đường ăn một bữa mất hơn hai tiếng.
Đến lúc Kỷ Đường muốn gọi điện thoại cho cô gái ở văn phòng kia, mới biết được mình bị cho vào sổ đen mất rồi.
Kỷ Đường thất vọng đến tột cùng.
Lúc hai người đi ra thì đã qua giờ cao điểm.
Hai người đều lái xe, tối hôm qua Kỷ Đường buồn phiền, cả đêm không ngủ, hơn nữa còn bị người ta chặn số, tâm trạng không tốt, bây giờ chỉ muốn về nhà ngủ.
Dịch Yên còn phải trực đêm, cũng đến lúc nên nghỉ ngơi rồi.
Hai người tạm biệt nhau ở trước khách sạn, mỗi người tự lái xe về nhà.
Nửa tiếng sau đã quay về tiểu khu Thủy Loan, Dịch Yên đang chuẩn bị đi vào, bỗng chiếc xe bên cạnh có một người bước ra từ ghế lái, khi chỉ cách xe cô một đoạn, giơ tay ngăn xe cô lại.
Người chặn lại là một người đàn ông trung niên mặc một bộ tây trang màu đen, gọn gàng cẩn thận.
Dịch Yên bình tĩnh dẫm phanh, xe chậm rãi dừng lại ở trước mặt người này.
Cô nhìn vào người đứng ngoài cửa kính chắn gió kia.
Chờ xe dừng lại, người nọ lập tức bước về phía trước.
Dịch Yên biết người kia có chuyện muốn nói, kéo cửa kính xuống.
Người đàn ông nói rõ ý đồ của mình: "Dịch tiểu thư, phu nhân nhà ta muốn gặp cô một lần."
Dịch Yên có chút kinh ngạc, đang muốn hỏi là ai.
Bên cạnh, cửa kính của ghế sau chiếc xe màu đen kia hạ xuống.
Dịch Yên để ý, đảo mắt nhìn qua.
Góc nghiêng xinh đẹp quý phái của mẹ Tô xuất hiện trong tầm mắt Dịch Yên.
Thuở niên thiếu, Dịch Yên có ấn tượng sâu sắc với mẹ Tô, sau khi trở về còn từng gặp một lần ở bệnh viện. Vả lại, bản thân mẹ Tô đã khí chất hơn người, Dịch Yên nhìn một cái đã nhận ra ngay.
Nguyên nhân mẹ Tô tìm đến cô.
Cũng chỉ có thể là vì Tô Ngạn.
Dịch Yên cứ ngồi im trên ghế không nhúc nhích, quay lại nhìn người đàn ông kia.
"Có việc gì?"
Người đàn ông mang theo giọng điệu đầy lễ phép: "Có chuyện muốn nói với cô."
Vốn là Dịch Yên muốn làm lơ, nhưng nghĩ lại, đó là mẹ của Tô Ngạn, vẫn phải nhịn.
"Nói chuyện như thế nào?"
Hẳn là mẹ Tô có chuẩn bị rồi mới đến: "Ở một quán cà phê, chúng tôi dẫn đường ở phía trước, cô đi theo là được rồi."
"Được," Dịch Yên lười nhác gật đầu, "Dẫn đường đi."
Nhận được câu trả lời của Dịch Yên, lúc này người đàn ông mới trở lại xe, đánh xe lại, lướt qua xe Dịch Yên.
Dịch Yên cũng quay đầu xe, theo sau đó.
Tiểu khu của Dịch Yên ở đoạn đường giao thông đông đúc, chẳng mấy chốc đã đến quán cà phê.
Quán cà phê này khá nổi tiếng, nhưng hơn hẳn ở chỗ đồ uống, cách trang trí đầy tao nhã, thường những người có thu nhập cao mới có thể chọn nơi này làm chỗ tiêu khiển.
Xe mẹ Tô dừng ở phía trước, Dịch Yên cũng tìm chỗ để dừng xe.
Mẹ Tô xuống xe, đi vào trong tiệm trước.
Dịch Yên cũng xuống xe, hai người một trước một sau bước vào quán cà phê.
Đẩy cửa bước vào, bản nhạc chậm rãi của quán cà phê lập tức ập vào tai.
Dịch Yên theo mẹ Tô ngồi xuống một chiếc ghế dài.
Hai người ngồi đối diện nhau, tạm thời chưa ai mở miệng.
Giống như hơn tám năm về trước.
Vẫn là người phục vụ thấy vị khách tiến vào ở bên cạnh tới đánh vỡ cục diện bế tắc.
"Xin hỏi hai vị uống gì?"
Mẹ Tô và Dịch Yên đều gọi một ly cà phê.
Vốn đối phương là trưởng bối, đáng nhẽ ra Dịch Yên nên mở miệng trước, nhưng đối diện với người như mẹ Tô, hoàn toàn chẳng biết lúc nào một câu sẽ chạm vào chiếc vảy* của bà, một quả bom không hẹn giờ.
*Bản gốc là "逆鳞" (vảy rồng): Mỗi con rồng đều có điểm yếu là cái vảy ở trước yết hầu, kẻ nào dù vô tình hay cố tình chạm vào nó cũng sẽ bị rồng gϊếŧ chết.
Dịch Yên dứt khoát trầm mặc.
Chờ đến lúc từng bản nhạc trong quán cà phê kết thúc, mẹ Tô ngồi đối diện bỗng mở miệng.
"Vì sao lại trở về?"
Dịch Yên ngước mắt, mẹ Tô ở đối diện đang nhìn cô, đôi mắt như đọng lại một tầng nước.
Một người có phong thái rất sắc bén, nhưng cách làm việc lại đặc biệt dịu dàng, có vẻ ngoài rất đỗi ôn nhu.
Dịch Yên không để ý mà khuấy cà phê: "Cần có lý do sao? Về thì về mà không về thì về."
Mẹ Tô vẫn luôn không thích Dịch Yên, nhiều năm như vậy cũng chưa từng thay đổi.
Thái độ nói chuyện của Dịch Yên như thế, càng khiến bà không thích.
"Cô dám nói cô trở về, không phải vì Tô Ngạn sao?" Mẹ Tô không hề chạm vào ly cà phê trước mắt, nhìn thẳng về phía Dịch Yên.
Dịch Yên đối diện với ánh mắt cô, ngừng khuấy cà phê, bình thản nói: "Cháu nói dối thì dì không vừa lòng, nói thật dì lại tức giận, cho nên dì muốn nghe thế nào?"
Nhiều năm như vậy trôi qua, đối mặt với mẹ Tô, thái độ của Dịch Yên vẫn là hệt như trước kia, một chút cũng không thay đổi.
Từ nhỏ, mẹ Tô đã sống trong nhung lụa, gia cảnh tốt, đương nhiên việc đối nhân xử thế phải vô cùng lễ phép khéo léo.
Cái thái độ và việc làm này của Dịch Yên hoàn toàn trái ngược với quan niệm sống của bà.
"Tại sao nhiều năm như vậy rồi mà cô không thay đổi chút nào?" Câu tiếp theo mẹ Tô không nói ra.
Vẫn không có phép tắc, xử sự không lễ phép, không biết trên dưới như vậy.
Dịch Yên dửng dưng: "Vì sao cháu lại phải sửa?"
Cô nhìn mẹ Tô: "Cháu không thấy sai ở đâu, cũng không thấy như thế là không tốt."
Mẹ Tô cực kinh ngạc: "Cái gì cơ?"
Dịch Yên: "Tám năm trước dì tới tìm cháu, thái độ của cháu rất rõ ràng, đi có ngăn cản cháu và con trai dì như thế nào cũng chỉ là vô ích, cháu sẽ không nghe theo."
Mẹ Tô nhìn Dịch Yên bằng ánh mắt khó tin, giọng điệu cứng nhắc: "Rốt cuộc cô cố chấp vì cái gì, cô tin rằng nó thích cô sao?"
Nhìn mẹ Tô có vẻ nhu nhược, nhưng thực tế lại chọt ngoáy vào tim chuẩn hơn bất kì ai.
Vấn đề giữa Tô Ngạn và Dịch Yên, mẹ Tô còn hiểu rõ hơn bọn họ.
Điều Dịch Yên kiêng kị nhất, không gì khác ngoài việc Tô Ngạn không thích cô.
Im lặng vài giây, Dịch Yên bình tĩnh khẳng định, nhìn thẳng vào mắt mẹ Tô : "Sao dì biết anh ấy không thích cháu?"
Nói đoạn, Dịch Yên bỗng nhiên khẽ cười: "Dì biết cháu cùng anh ấy nhận giấy chứng nhận rồi đúng không? Nếu không dì cũng sẽ không tới tìm cháu đây."
Mẹ Tô bị Dịch Yên nhìn thấu.
Đúng là nếu không phải bởi vì hai người đã lĩnh chứng, mẹ Tô cũng sẽ không đến đây mà phí lời.
Điều càng khiến bà tức giận chính là, Tô Ngạn cần lấy sổ hộ khẩu, vẫn là nhân lúc chồng và bà không ở nhà đã lấy đi.
Mẹ Tô nghĩ vậy, lửa giận trong lòng càng tăng lên.
Dịch Yên không hề uống một ngụm cà phê: "Gần đây chắc dì theo dõi anh ấy, cũng biết chúng cháu đều ở bên nhau chứ."
Việc làm của mẹ Tô bị Dịch Yên đoán trúng, bởi vì tính cách từ nhỏ, khiến cho bà hoàn toàn không thể nói dối.
Chỉ có thể mặc cho Dịch Yên nói, không có cách nào phản bác lại.
Dịch Yên không muốn nói quá nhiều, những điều nên nói đều đã gắng hết sức nói ra. Huống chi, những lời này tám năm trước mẹ Tô đã nghe đủ nhiều.
Dịch Yên đứng lên: "Cháu còn có việc, đi trước."
Mẹ Tô không nhìn cô, nhìn chằm chằm vào chỗ cô ngồi ở đối diện.
Dịch Yên không nói gì nữa, xoay người rời đi.
Vừa đi được vài bước, giọng mẹ Tô bỗng vang lên từ phía sau.
"Cô buông tha nó đi, được không?" Giọng nói của mẹ Tô tràn đầy sự réo rắt thảm thương, "Coi như tôi cầu xin cô."
"Năm đó cô làm nó như chết đi một lần, đừng tới tra tấn nó nữa, được không?"
Dịch Yên ngừng bước.
Cô quay đầu lại: "Dì có ý gì?"
"Dịch Yên," mắt mẹ Tô rưng rưng nước mắt, "Dì cầu xin con, con đừng thích nó nữa. Không thích nó, nó sẽ quên con, cái gì cũng tốt, con đừng để ý đến nó, coi như dì cầu xin con."
Dịch Yên cảm thấy, năm đó đã xảy ra chuyện gì, mẹ Tô chắc chắn không muốn nói cho cô.
Trong lời của mẹ Tô chỉ toàn là khổ đau, nhưng Dịch Yên không quan tâm nữa, tính tiền rồi quay người bước ra khỏi quán cà phê.
Hôm nay thời tiết rất đẹp, nền trời điểm vài sợi mây, khắp nơi.
Mặt trời phả vào lớp nhựa trên đường có hơi chói mắt.
Dịch Yên một chần chờ nữa mà bước lên xe, lẳng lặng ngồi trong xe trong giây lát.
Thật ra tất thảy những biểu hiện vừa rồi ở trước mặt mẹ Tô, cũng chỉ là đang cố làm ra vẻ.
Chẳng qua, cô tự mình hiểu được,
là phải cứng rắn hơn cả đối phương.
Không biết đã bao lâu, Dịch Yên lấy điện thoại ra.
Tin nhắn cuối cùng ở trên màn hình, là Tô Ngạn trả lời cái tin nhắn cô nói anh không cần tới đón mình.
Nhìn nhìn, ma xui quỷ khiến thế nào mà cô đã gửi tin nhắn qua.
[Anh đang ở đâu?]
Rất nhanh, Tô Ngạn bên kia đã đáp lại.
[Ở cục thành phố.]
Dịch Yên nhấc ngón tay lên vài giây, ấn xuống màn hình.
[Em muốn gặp anh.]
Vài giây sau, có tin nhắn gửi đến, một chữ ngắn gọn:
[Được.]
*****
Thật ra là "oke em tới đây đi em iu" đó =))))))