Mãi Ở Trong Lòng Anh

Chương 11: Không có gì




Editor: Maruru

****

Tô Ngạn dừng lại trước mặt Dịch Yên.

Trên người Dịch Yên còn đang mặc đồng phục giải phẫu. Còn chưa kịp ngẩng đầu, Tô Ngạn đã cúi người, kề sát bên tai cô.

Cả người Dịch Yên bỗng cứng đờ.

Đây là lần đầu tiên từ khi gặp lại tới nay, hai người cách nhau gần như thế. Gần đến nỗi, cô có thể ngửi thấy mùi máu tươi trên áo sơmi của anh.

Tô Ngạn đang kề sát bên tai cô bỗng mở miệng: "Mắt đỏ lên rồi kìa."

Anh thức cả đêm, giọng nói trầm thấp mang theo chút khàn khàn.

Dịch Yên ngẩn ngơ, giác quan lập tức quay trở lại, lúc này mới phát hiện mũi mình đã hơi cay cay.

Trong lời nói Tô Ngạn có ý châm biếm, Dịch Yên vừa nghe đã biết, theo bản năng lùi ra sau một bước.

Tô Ngạn thấy cô ở trong tư thế phòng bị, đứng thẳng người, cúi đầu lạnh lùng chăm chú nhìn cô: "Lại muốn chơi tôi sao?"

Khóc cho anh nhìn, làm anh đau lòng, cho phép cô tới gần, sau đó lại bị cô vứt bỏ lần nữa.

Nhiều năm trôi qua, đây là Tô Ngạn lần đầu tiên nhắc tới chuyện cũ với cô.

Lòng Dịch Yên đau đớn: "Tô Ngạn... Em ở trong mắt anh, chính là như vậy sao?"

Mắt Tô Ngạn không hề dậy sóng, thứ cảm xúc mất khống chế vừa rồi đã bị kìm hãm.

Anh không nói chuyện, cứ như vậy nhìn cô.

Một lúc sau, Dịch Yên mới thấy anh mấp máy môi, phát ra một chữ cay nghiệt: "Đúng."

Hô hấp Dịch Yên ngưng trệ, chưa kịp hoàn hồn, Tô Ngạn trước mặt đã đứng thẳng dậy, ánh mắt như nhìn một người không quan trọng, xoay người rời đi.

Cổ họng Dịch Yên như bị bóp nghẹt, vị chua xót lập tức làm tê liệt nửa trái tim.

————

Tối nay toàn đội đang được nghỉ, hẹn ăn cơm. Nhận được điện thoại báo cáo nặc danh, lập tức vứt bát cơm, chạy đến hiểm hẹn.

May mà chạy nhanh, bắt được nhóm buôn lậu.

Trong đó một người thấy cảnh sát thì sợ quá, quơ lấy dao gọt hoa quả, cắt cổ tay muốn tự sát.

Lúc ấy, Thôi Đồng nhỏ tuổi nhất đang đứng ở bên cạnh, nhanh phản ứng lại, giật lấy con dao, lúc này mới tránh khỏi cảnh máu me văng khắp nơi.

Nhưng cho dù vết thương của phạm nhân không lớn, cuối cùng vẫn không thể giữ tính mạng.

Còn bởi vậy mà lòng bàn tay Thôi Đồng bị đâm một nhát, phải khâu mấy mũi.

Dịch Yên về phòng khám đúng lúc Thôi Đồng đang ở trong phòng, Hứa Sính cũng ở đó, đứng ở bên cạnh chờ cậu.

Một bác sĩ khoa ngoại khác để cho Thôi Đồng tự xử lý vết thương.

Lúc Dịch Yên đi vào đã không để ý đến người bên cạnh, Thôi Đồng ở bên cạnh lại đang nhìn Dịch Yên đến sáng mắt lên, nâng cánh tay không bị thương lên, lấy khuỷu tay chọc Hứa Sính một phát.

Một đêm không ngủ, Hứa Sính rất buồn ngủ, tựa vào trên cái tủ bên cạnh, nhắm mắt nghỉ ngơi.

Bị Thôi Đồng huých vào, chậm rãi trợn mắt, mắng: "Cậu mẹ nó bị thương thì yên phận chút không được sao, cả ngày cứ như bị tăng động ."

Thôi Đồng và Hứa Sính đã cãi nhau thành thói quen, cũng chẳng ngại, thò đầu lại gần, nhỏ giọng nói: "Mẹ, bạn gái cũ của đội phó Tô đó à?"

Nghe vậy, Hứa Sính lúc này mới ngước mắt, nhìn người đang tiến vào.

Tuy rằng đeo khẩu trang, nhưng đôi mắt rất đặc biệt, dưới mắt trái còn có một nốt ruồi nhỏ.

Hứa Sính gật đầu: "Khoảng tám, chín phần mười là đúng."

Bởi vì gia cảnh, từ nhỏ tính cảnh giác của Dịch Yên luôn cao, vào phòng khám đã cảm nhận được ánh mắt của hai người này, cô ngồi xuống bàn, nhàn nhạt quét mắt qua.

Da đầu Thôi Đồng tê rần: "Hình như chúng ta bị phát hiện rồi...."

Hứa Sính đập một phát vào gáy hắn: "Cậu nhìn chằm chằm người ta như vậy, sao có thể không bị phát hiện. Hơn nữa bây giờ cũng không phải đang làm nhiệm vụ, cậu khẩn trương cái rắm."

Thôi Đồng: "Con mẹ anh, sao lại đánh em!"

Dịch Yên nhìn một cái rồi thu mắt.

Trí nhớ của cô không kém, tuy chỉ mới gặp một lần, nhưng cô nhận ra hai người này. Lần trước, cô đánh nhau ở con hẻm kia đã từng gặp, người của Tô Ngạn.

Vài phút trước thì gặp được Tô Ngạn, bây giờ người ở trong phòng khám lại liên quan đến anh. Dường như Dịch Yên có chút ảo tưởng rằng, Tô Ngạn đang ở rất gần với cô.

Nhưng tất cả chỉ là ảo tưởng.

Vừa nãy ở phòng cấp cứu, anh lạnh nhạt nói lời như thế, sao bọn họ có thể rút ngắn khoảng cách được chứ.

Cho dù tâm tư rối loạn, nhưng thần sắc của Dịch Yên lại rất bình tĩnh. Có bệnh nhân bước vào, tay bị phỏng. Dịch Yên đứng dậy giúp bệnh nhân xử lý vết thương.

Sau một lúc, Thôi Đồng đã xử lý xong vết thương, lúc này lại có người bước vào phòng khám.

Tay Trần Trụ xách theo mấy hộp cơm, bước vào : "Đã ổn chưa?"

Thôi Đồng đứng dậy: "Ổn rồi."

Hứa Sính hỏi: "Có giữ được mạng không?"

Trần Trụ lắc đầu: "Không cứu được, đã cắt cổ tay sao có thể sống được nữa. Nếu không phải Thôi Đồng đánh bay dao của hắn, hắn có lẽ đã phun máu mà chết ngay tại chỗ, tốt xấu gì Thôi Đồng cũng cho hắn chết một cách có thể diện."

Đúng lúc này, bệnh nhân ngồi bên cạnh hỏi Dịch Yên một số chuyện. Dịch Yên đang mang bao tay cao su, nghe vậy liền nghiêng đầu, trả lời bệnh nhân.

Dịch Yên đang nói nhưng lại chú ý đến Thôi Đồng, cậu ta thò đầu lại gần, nhỏ giọng hỏi Trần Trụ: "Đội phó Tô sao còn chưa tới?"

Bọn họ ngồi ở gần Dịch Yên. Tuy đã thấp giọng, nhưng Dịch Yên đang giúp bệnh nhân xử lý vết thương vẫn có thể nghe thấy bọn họ nói gì.

Không phải cố ý nghe, mà thật sự là nghe được, muốn tránh cũng không tránh được.

Thôi Đồng biết Dịch Yên đang ở phòng khám, nhưng Trần Trụ không như thế, cậu ta không biết, dùng giọng bình thường mà nói: "Đội phó? Đội phó mới đi rồi, Trần tiểu thư lần trước tới cục ấy, gọi điện thoại nói vừa xuống máy bay, để đội phó đi đón cô ấy."

Trần Trụ vừa dứt mồm, Thôi Đồng liền nghĩ thôi hỏng rồi, muốn bịt mồm cũng không kịp.

Làm Hứa Sính cũng thấy xấu hổ.

Thôi Đồng đá chân Trần Trụ một phát. Theo bản năng liếc mắt nhìn người bên cạnh.

Nhưng lại không ngờ mà phát hiện, Dịch Yên như là một người không liên quan, mắt cũng không thèm nhìn bọn họ, bình tĩnh giúp bệnh nhân sát trùng vết thương.

Trần Trụ bị đá như vậy, lập tức nhận ra người mặc áo blouse trắng bên cạnh mình là ai, nháy mắt nghẹn họng.

Ở lồng cầu thang ngày đó, Trần Trụ là người duy nhất nghe được chuyện về Tô Ngạn, coi như biết sương sương về gốc gác tình sử thời niên thiếu của đội trưởng, cũng biết rõ hai người này trước kia đã xảy ra chuyện gì.

Trần Trụ khó nén được vẻ mất tự nhiên, còn xấu hổ hơn cả Thôi Đồng và Hứa Sính.

Cậu ta gãi gãi đầu, nói sang chuyện khác: "Ổn rồi đúng không? Đi thôi đi thôi, cơm hộp nhanh nguội lắm."

Bọn họ vừa đi, phòng khám lại yên tĩnh như trước.

Động tác trên tay Dịch Yên không ngừng, nói với bệnh nhân bị phỏng: "Lát nữa đến hiệu thuốc bệnh viện lấy thuốc phỏng, năm ngày sau quay lại kiểm tra."

Bệnh nhân chỉ mải mê nhìn đôi mắt đang hạ thấp, cùng cái khẩu trang khẽ nhúc nhích khi nói chuyện của cô, gật đầu nói được.

Sáng sớm, tới ít hơn ban ngày, xử lý xong vết thương của bệnh nhân này, phòng khám lại trở nên vắng vẻ.

Dịch Yên rửa tay xong, trở lại bàn, ngồi xuống, cũng không nhúc nhích, chỉ ngồi yên lặng, dường như không còn cảm giác.

Không ai vào phòng khám, cô không cần nhịn nữa. Tuy từ lúc bước vào cửa tới giờ, vẻ mặt luôn bình tĩnh. Nhưng cánh môi sau lớp khẩu trang kia, đã sớm rướm máu.

Cuối cùng Dịch Yên cũng buông lỏng môi, vết máu trên môi đã sớm khô.

Đã nhiều năm như vậy, Tô Ngạn vẫn luôn trách cứ cô.

Không biết qua bao lâu, Dịch Yên kiên quyết nhắm hai mắt lại.

————

Thoắt cái đã qua mấy giờ.

Trước lúc tan làm, Dịch Yên bị chủ nhiệm gọi lên giúp chút việc, cô tan làm khi đã gần 7 giờ sáng.

Trời vừa sáng, hành lang cấp cứu dần có nhiều bệnh nhân.

Trên những chiếc giường di động ven tường, có lác đác vài bệnh nhân nằm nghỉ.

Cả ngày hôm qua Dịch Yên ngủ không ngon, từ lúc trực đêm đến giờ đã mệt rã rời, mí mắt trĩu nặng.

Giữa đường đi qua khoa nội cấp cứu, cửa một phòng khám mở ra, bác sĩ và một phu nhân ăn mặc trang trọng đi ra.

Dịch Yên định trực tiếp vượt qua, nhưng lúc nhìn thấy khuôn mặt của  người phụ nữ kia, bước chân dừng lại.

Mặt bác sĩ tràn ngập ý cười: "Tô phu nhân, bà cần cải thiện giấc ngủ một chút, thuốc có tác dụng điều hoà cơ thể, nhưng không phải vạn năng, chú ý bình thường không nên quá áp lực."

"Vâng, cảm ơn bác sĩ Hứa."

Nghe được giọng nói này, Dịch Yên đã chắc chắn.

Cho dù đã nhiều năm trôi qua, Dịch Yên vẫn nhớ rõ bà như trước, khắc sâu ấn tượng.

Người phụ nữ với vẻ mặt dịu dàng này chính là mẹ Tô, mẹ của Tô Ngạn.

Quả nhiên, Dịch Yên còn chưa kịp thắc mắc vì sao Tô Ngạn không ở đây, đã thấy Tô Ngạn ở cách đó không xa vòng qua chỗ rẽ, tay xách theo một túi thuốc đi lại đây.

Anh đã thay quần áo, hiếm lắm mới có một lần không mặc áo sơmi quần tây. Trên người là áo hoodie màu đen thoải mái.

Tóc ngắn mềm mại rối tung, lọn tóc trên trán còn chưa khô hẳn, mang theo chút ấm ướt mơ hồ. Cả người sạch sẽ đến kỳ cục.

Mẹ Tô thấy con trai từ xa, vẫy tay: "Mẹ lấy thuốc đây rồi."

Có lẽ vì không phải làm việc, Tô Ngạn buông lỏng hơn bình thường, thờ ơ đến gần: "Vâng."

Lúc này, Dịch Yên mới chú ý tới quầng thâm nơi đáy mắt của Tô Ngạn rất nghiêm trọng. Anh vốn dĩ đã trắng, quầng thâm đáy mắt càng trở nên rõ ràng, nhưng lại sinh ra một loại bệnh đẹp đến quỷ dị.

Nỗi buồn ngủ tràn lên trên mặt anh, đuôi mắt hơi ướt, môi mỏng hơi mím, con mắt buồn ngủ nhưng lãnh đạm. Lạnh nhạt mà xa cách, nhưng lại mang theo cái cảm giác chán nản từ trong xương cốt.

Dịch Yên đứng ở vị trí này không dễ bị phát hiện, cũng có tốp năm tốp ba người đi qua, Tô Ngạn còn chưa phát hiện ra cô.

Dịch Yên bất giác nhìn Tô Ngạn mấy lần, cẩn thận lại tham lam.

Có lẽ không nên nói anh đã thay đổi rất nhiều, mà phải nói anh đã xé lớp vỏ bọc của bản thân cho thế gian nhắm nhìn. Trước kia, một Tô Ngạn chân thực đến như vậy, chỉ có Dịch Yên mới phát hiện ra.

Dịch Yên không biết, rốt cuộc là vì sao, Tô Ngạn lại chẳng còn muốn giả vờ nữa.

Bỗng một giọng nói đưa Dịch Yên ra khỏi vỏ bọc an toàn.

"Dịch Yên." Bác sĩ Hứa khám bệnh cho mẹ Tô kêu cô một tiếng.

Dịch Yên bỗng bừng tỉnh, thấy sắc mặt mẹ Tô cách đó không xa dần biến đổi.

Bác sĩ Hứa hơi béo, đeo kính, mặt tươi cười tiến lại gần: "Giúp chú đưa cái này cho chủ nhiệm Trần của mấy người chút, bây giờ chú còn có bệnh nhân không đi được, phiền cháu."

Dịch Yên chưa kịp phản ứng lại, bác sĩ Hứa đã nhét văn kiện vào tay cô.

Dịch Yên cũng không thấy phiền, dạ một tiếng.

Bác sĩ Hứa nói cảm ơn, trở về phòng khám.

Ánh mắt Dịch Yên xuyên qua dòng người, đối diện với ánh mắt hốt hoảng, ghét hận mà phức tạp của mẹ Tô.

Dịch Yên thầm thấy ngạc nhiên, trước kia mẹ Tô đương nhiên không thích cô, nhưng cũng không ghét đến mức này. Ánh mắt này làm đáy lòng Dịch Yên thật lạnh lẽo.

Tầm mắt bỗng nhiên bị chặn lại. Bởi vì Tô Ngạn đứng ngay phía sau đã che mắt Dịch Yên.

Tựa như đang bảo vệ, lại tựa như đang dấu diếm.

Quả nhiên, động tác này thật sự chọc giận mẹ Tô, mẹ Tô lập tức muốn đẩy Tô Ngạn ra.

Tô Ngạn đã sớm đề phòng, cản mẹ Tô lại.

Cũng chỉ vài giây mà thôi, hốc mắt mẹ Tô đã đỏ bừng: "Là con bé đúng không, con bé quay lại rồi đúng không?"

Cho dù tức giận, mẹ Tô vẫn đúng mực như cũ, nhưng lại khó nén nổi mà muốn thất thố: "Con bé sao lại ở đây? Con bé có phải lại muốn ——"

Tô Ngạn nhíu chặt mày, giọng nói bình tĩnh, cắt ngang lời bà nói.

"Cô ấy không phải," anh ngừng lại, cuối cùng là nói, "Con và cô ấy không có gì."

Cách đó không xa, bọn họ nói gì, Dịch Yên đều nghe được rõ, trái tim lập tức đau xót.

Biết và nghe được, hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.

Cô biết rõ, bản thân chẳng có quan hệ gì với Tô Ngạn. Nhưng khi chính miệng Tô Ngạn nói như vậy, Dịch Yên mới biết, lực sát thương lớn thế nào.

Bên kia, những lời này của Tô Ngạn rõ ràng đã an ủi mẹ Tô, mẹ Tô đã bình tĩnh hơn. Bác sĩ Hứa đứng ở bên cạnh, thấy tình hình không ổn, vốn định để cho mẹ Tô vào trong nghỉ ngơi. Nhưng dường như là ngay lập tức, mẹ Tô kéo tay Tô Ngạn, muốn rời khỏi. Tựa như là một con thú, liều mạng bảo vệ con mình khi gặp phải hiểm nguy.

"Chúng ta đi, đi nhanh lên."

Dịch Yên giật mình tại chỗ, chân bất động, tựa như cô không biết chuyện gì đã xảy ra.

Lúc Tô Ngạn xoay người, ánh mắt như có như không lướt qua cô.

Ngay lúc Dịch Yên muốn xông lên, bắt lấy Tô Ngạn hỏi rõ ràng mọi chuyện, hành lang bên kia đột nhiên có một bóng người chạy tới.

"Dì Tô, Tô Ngạn!"

Giọng cô gái tươi vui lại non nớt.

Dịch Yên dừng chân lại, nhìn về người đang đi tới.

Khuôn mặt cô gái nhỏ toát ra một vẻ thanh tú đáng yêu, lúc cười lộ ra hai lúm đồng tiền xinh xinh, chạy tới Tô Ngạn và mẹ Tô.

Có lẽ thấy sắc mặt mẹ Tô không ổn, nét cười của cô gái biến mất: "Sao vậy dì Tô?"

Có lẽ mẹ Tô không muốn cho cô gái biết, lập tức tươi cười: "Không có gì, chỉ là cơ thể không thoải mái thôi."

Cô gái nhỏ nghe vậy, giả vờ trợn mắt, liếc Tô Ngạn: "Có phải anh lại không chăm sóc tốt cho dì Tô đúng không? Không phải em chỉ đi công tác mấy ngày sao, về nhà tâm trạng dì Tô liền không ổn."

Tô Ngạn không nói gì.

Mẹ Tô kéo tay cô gái: "Tân Ngôn của chúng ta vừa trở về sao?"

"Không ạ, rạng sáng đã xuống máy bay, là Tô Ngạn đi đón con về," Giọng Trần Tân Ngôn ngọt ngào, "Con tỉnh ngủ rồi lập tức tới đây, lúc nãy còn gặp được chú Tô ở cửa bệnh viện."

Giáo sư Tô biết mẹ Tô ở bệnh viện. Làm việc xong liền tạt qua bệnh viện, đậu xe ở dưới lầu chờ vợ và con trai đi xuống. Nhưng chờ mãi hai người vẫn chưa ra, liền đi vào cùng Trần Tân Ngôn.

Cha Tô bước tới, hỏi: "Ổn cả chứ? Có thể về nhà chưa?"

Mẹ Tô nhìn thấy giáo sư Tô, lập tức đi qua, như muốn tạo cơ hội hai đứa nhỏ, lại như nóng lòng muốn chạy khỏi cái nơi này.

"Đi thôi, về nhà nấu cơm cho hai đứa nhỏ."

Mà lúc này, Trần Tân Ngôn bước lên, sóng vai với Tô Ngạn, oán giận nói: "Lần này đi công tác mệt chết em."

Giọng điệu đáng yêu pha chút hờn dỗi, cực kỳ giống làm nũng với bạn trai.

Cả trái tim Dịch Yên như bị bóp chặt, ngón tay rũ xuống, khẽ run rẩy.

Không còn bình tĩnh, không còn lý trí.

Dịch Yên không muốn đối diện nữa, hốt hoảng xoay người bỏ đi.

Phía sau, Tô Ngạn quét mắt qua, ấn đường nhíu lại.

————

Tác giả có lời muốn nói:

Nam chính sẽ có lúc chủ động, về nữ chính, ngược lại không nhiều lắm.

Lại căng thẳng rồi.

Về sau ngọt chết các chuỵ nha.

****

Editor: yo rô bưn 🥰 Vì chủ nhà hơi bận một xíu nên lịch đăng sẽ là 4 ngày/ 1 chap nha 🥰