Mại Nhục

Chương 37




Bảo Cầm dần dần lấy lại ý thức. Ngón tay hắn giật giật, sau ót còn đang âm ỉ đau nhức, đã bị ăn một đạp vào người, “Tiểu tử dậy mau!”

Bảo Cầm lập tức mở to mắt, cảnh tượng trước khi mê man ùa về như nước lũ. Thấy mấy người vây quanh mình, Bảo Cầm liền nhận thức rõ tình cảnh hiện tại. Hắn nằm trên mặt đất, bị nhốt trong một gian phòng, có kẻ tiến tới sờ cằm hắn, “Ê, tỉnh hẳn rồi!” Bảo Cầm sợ hãi, vội vã rụt lui về phía sau. Tên thứ hai cười nói: “Đây là tiểu nương tử của Lý Duy?” Tên thứ ba trách móc: “Đừng có đụng vào hắn! Lão đại dặn đem hắn ra uy hiếp Lý Duy đổi lấy thái tử.”

Hai tên lúc nãy cười ha hả, trong lòng Bảo Cầm khẩn trương. Không được! Hắn từng thề với Lý Duy, cho dù bị kẻ khác đem tính mạng ra uy hiếp, hắn cũng nhất định không để liên lụy đến y. Bảo Cầm cúi đầu, con ngươi đảo quanh một vòng, trưng ra bộ mặt đáng thương khổ sở nói: “Chư vị đại nhân, các ngài đang nói gì vậy? Nô tài không phải là nương tử của Lý Duy.” Đám người kia đồng loạt quay ra nhìn hắn, một tên nhíu mày hỏi: “Không phải? Vậy ngươi là ai?” Bảo Cầm cũng không biết liệu Ngọc Trúc đã khai ra thân phận của mình hay chưa, chuyện tới nước này chỉ có thể đánh cuộc một phen, “Nô tài tên Tiểu Cổ, là tôi tớ theo hầu thái tử điện hạ.”

“Cái gì!” Tên nọ giận dữ, “Ngươi là thái giám?” Bảo Cầm gật đầu lia lịa, cả người nhanh chóng co quắp thành hình con tôm. Việc này quả thực vô cùng mạo hiểm, ngộ nhỡ bị phát hiện ra e rằng chỉ còn đường chết. Đột nhiên một giọng nói khàn khàn từ phía góc phòng vang lên: “Hắn nói không sai đâu, các ngươi bắt nhầm người rồi.” Bảo Cầm sửng sốt, quay đầu lại mới trông thấy đang nằm trên đống rơm rạ nơi xó tường kia chính là Triệu phò mã. May mà Lý Duy và thái tử đã đề phòng sao chép lại một bản, quả nhiên Triệu phò mã bị bắt.

Đám hán tử bắt đầu chửi bới, tuôn ra toàn những lời lẽ tục tằn. Một tên chồm đến định tụt quần Bảo Cầm xuống. Bảo Cầm liều mạng giữ lấy đai lưng, khóc lóc kêu: “Đại nhân, nô tài không muốn bị bẽ mặt a!” Công phu giả khóc của hắn là số một, nước mắt cứ thế lã chã rơi đầy mặt. Lông tóc Bảo Cầm vốn không dày, trước kia ở thanh lâu lại dùng dược nên trên mặt hầu như không thấy cọng râu nào, nhưng giờ cởi quần ra chẳng phải lòi đuôi sao! Khổ nỗi tên kia nhất quyết không chịu buông tha, Bảo Cầm gấp đến nỗi suýt nữa thì khóc thật, bất chợt một người bước vào phòng: “Nhốn nháo cái gì! Sao lại ầm ĩ như vậy?”

Đó chính là hắc y nhân nói chuyện với Ngọc Trúc lúc trước. Tên thủ hạ vội vã bẩm báo: “Lão đại, tiểu tử này nói hắn là thái giám theo hầu thái tử, không phải người của Lý Duy!” Hắc y nhân thong thả bước đến, âm trầm nhìn chằm chằm Bảo Cầm. Bảo Cầm quả thực sợ chết khiếp, hắc y nhân lạnh lùng lên tiếng: “Nếu đã là một tiểu thái giám vô dụng, giết.”

Mặt Bảo Cầm biến sắc, toi rồi, thế nào lại chữa lợn lành thành lợn què. Lập tức có kẻ rút đao xông đến, Bảo Cầm hoảng hốt không biết trốn đi đâu, trong chớp mắt thấy Triệu phò mã đang nhìn thẳng về phía mình, con mắt lộ vẻ kinh hoàng. Bản năng sinh tồn của Bảo Cầm vượt lên hết thảy, nhìn Triệu phò mã cầu xin. Triệu phò mã ho khan một tiếng, tiếp tục khàn khàn cất giọng: “Hắn đã là kẻ vô dụng, các ngươi cũng đừng lạm sát người vô tội làm gì, thả hắn đi đi.” Một tên hán tử tiến đến đạp Triệu phò mã một cước, “Mạng mình còn chưa giữ nổi, vẫn thừa hơi lo lắng hộ kẻ khác ư!” Cả người Bảo Cầm mềm nhũn nằm trên mặt đất, không ngừng van nài: “Đại nhân, ngài tha nô tài đi! Nô tài thề sẽ không nói cái gì hết! Nô tài sẽ không bao giờ trở về nữa!” Hắc y nhân nhíu mày, giục: “Còn không mau hạ thủ!”

Bảo Cầm tuyệt vọng nhắm chặt hai mắt, chờ đợi khoảnh khắc đầu lìa khỏi cổ. Trong bóng tối, hình ảnh Lý Duy mỉm cười hiện ra trước mặt. Đại đao quét gió tạt xuống, không biết dũng khí từ đâu sinh ra, Bảo Cầm lăn mình sang bên cạnh né thoát một đao, sau đó đứng lên chạy trối chết về phía cửa. Đám hán tử vừa hoảng vừa giận dữ, tên nào cũng võ công đầy mình, Bảo Cầm trốn thoát sao được? Một tên nắm tóc Bảo Cầm như diều hâu bắt gà con, kéo giật hắn lại. Bảo Cầm đau đớn kêu to, giữa tiếng la hét loáng thoáng nghe được tiếng còi hiệu từ phía ngoài phòng vọng lại. Mặt mày ai cũng biến sắc, hắc y nhân dẫn đầu bịt kín miệng Bảo Cầm, tập trung nghe ngóng một lát, “Không xong, mau rời vị trí!” Các hán tử ba chân bốn cẳng trói hai tay Triệu phò mã ra sau lưng, một tên chỉ vào Bảo Cầm hỏi: “Lão đại, tên này tính sao?” Hắc y nhân cắp Bảo Cầm đi ra ngoài, “Không thể để bọn chúng phát hiện ra hành tung, không kịp nữa rồi! Mau, ngươi trói chặt hắn với gã họ Triệu lại rồi ném vào xe ngựa!”

Vì thế Bảo Cầm thoát chết trong gang tấc, may mắn giữ lại được cái mạng nhỏ. Thùng xe phía sau mã xa tối thui, Bảo Cầm bị trói bằng dây thừng vô pháp cựa quậy. Triệu phò nằm nghiêng bên cạnh hắn, thấp giọng hỏi: “Sao ngươi lại bị chúng bắt được?” Bảo Cầm cũng hạ giọng thì thầm, “Hóa ra Ngọc Trúc là đồng bọn với bọn chúng, không cẩn thận bị ta bắt quả tang.” Triệu phò mã im lặng một lúc, “Thảo nào ta vẫn luôn cảm thấy y quen quen. Lần trước tới Giang phủ tìm Giang lão gia, chạy tới chạy lui nên cũng gặp qua y mấy lần. Nghĩ lại có khi y đã theo dõi chúng ta từ lúc đó.” Bảo Cầm hỏi: “Còn ngươi? Sao bị tóm vậy?” Triệu phò mã cười khổ một tiếng, “Rời Khúc thành chưa được bao lâu thì rơi vào tay địch. Hiện giờ ở đâu, sắp bị khiêng đến chỗ nào, tất cả đều không biết. Kì thực trước khi lên đường ta hiểu rõ, chuyến này đi lành ít dữ nhiều, chẳng qua không thể kháng lệnh mà thôi.”

Bảo Cầm gật đầu, nhưng lại phát hiện ra cổ mình cứng ngắc, “Ngươi đừng lo lắng, vẫn còn một bản sao.” Bỗng nhiên Triệu phò mã cười khẩy, “E rằng trong tay thái tử không chỉ có một bản thôi đâu.” Bảo Cầm sửng sốt, Triệu phò mã nói tiếp: “Ta đi đường gấp gáp, chỉ chăm chăm giấu sổ sách cho thật kĩ, còn chưa kịp mở ra xem lần nào. Về sau bị tóm được, sổ sách cũng bị lục soát lấy mất, lúc đó ta mới biết cuốn sổ thái tử đưa cho ta chỉ là một cuốn sổ trắng mà thôi!” Bảo Cầm cả kinh, “Sổ trắng ư? Vì sao thái tử phải làm vậy?” Triệu phò mã hừ một tiếng, “Ngươi nghĩ bọn người đang đuổi theo chúng ta là ai? Đều là người của thái tử hết! Thái tử vốn không có ý định để ta mang sổ sách về kinh đô, chỉ tung ta ra làm mồi nhử dụ đám thủ hạ của Tam vương gia lộ mặt, sau đó một lưới tóm gọn.” Bảo Cầm nghe xong đần cả người, “Thế, nói như vậy, thì ra thái tử vốn chẳng lo mình gặp nguy hiểm ư?” Triệu phò mã đáp: “Lần trước ăn một vố đau, sao thái tử lại không phòng bị? Có thể phái cả người truy lùng dấu vết bên này, ắt hẳn xung quanh Lý gia cũng đã cài sẵn thủ hạ âm thầm bảo vệ.”

Phản ứng đầu tiên của Bảo Cầm chỉ là thở dài một hơi. Thật tốt quá, nếu như Lý gia an toàn, vậy Lý Duy cũng không gặp việc gì. Nhưng mà Ngọc Trúc…ngộ nhỡ Ngọc Trúc hạ dược xuống giếng, liệu có ai phát hiện ra không? Mới yên tâm được một lúc lòng Bảo Cầm đã ngập tràn lo âu, bất giác thở dài mấy tiếng. Triệu phò mã biết hắn đang nghĩ cái gì, liền cười ra tiếng, “Việc này đến ta cũng bị giấu, cái gì cũng không biết. Thái tử quả là thủ đoạn, tính toán hi sinh ta làm mồi câu, một chữ cũng nhất quyết không để lộ! Bất quá, Lý Duy đã biết được bao nhiêu, ta cũng không rõ.” Bảo Cầm nghe xong liền mất hứng, “Lý Duy cũng bị lừa,  y sẽ không thông đồng với thái tử.” Triệu phò mã cười mà như không cười, “Cái thứ ngốc nghếch như ngươi, dựa vào đâu mà đòi tranh với thái tử?”

Bảo Cầm buồn bực, dù sao cũng không thể cãi lại rằng Lý Duy thích chính là cái thứ ngốc nghếch như hắn đấy. Ban nãy tình cảnh cấp bách, hắn cùng Triệu phò mã nói chuyện hòa thuận không vấn đề gì, nhưng khi bầu không khí trầm mặc phủ xuống, lại có cảm giác không được tự nhiên. Bảo Cầm thầm nghĩ bây giờ không phải là lúc tính toán ân oán ngày xưa, hắn bình tĩnh lại đôi chút, mở miệng nói: “Chuyện vừa rồi, cảm ơn ngươi đã nói dối giùm ta.” Triệu phò mã hừ nhẹ, bóng tối bao trùm khiến hắn theo bản năng nói ra sự thật: “Đừng cám ơn ta quá sớm, còn chưa biết chúng ta có thể sống được bao lâu. Hiện bọn chúng giữ lại mạng của ta, chắc là để uy hiếp công chúa và hoàng thượng. Nếu có cơ hội đổi mạng ngươi lấy mạng ta, ta sẽ bán ngươi thêm lần nữa không biết chừng.”