Mai Mối Cho Tôi Nếu Em Có Thể

Chương 9




Heath vô cùng tức giận. Trong bất kỳ tình huống nào anh cũng không muốn mình trông có vẻ ngớ ngẩn, đặc biệt là trước mắt Phoebe Calebow. Tuy nhiên, anh lại trở thành kẻ như thế ở nơi này, hoàn toàn bị tách rời khỏi môi trường của mình. Nếu bữa tiệc liên quan đến những đứa trẻ vị thành niên, anh hẳn không sao hết. Anh thích bọn nhóc mới lớn. Anh biết cách nói chuyện với chúng. Nhưng bọn trẻ con – bọn con gái nhỏ xíu – là một bí ẩn với anh.

Cơn giận dữ của anh với Annabelle mỗi lúc một lớn. Cô thấy buồn cười khi đặt anh vào hoàn cảnh không thuận lợi nhưng chẳng có điều gì liên quan tới Phoebe lại khiến anh thấy buồn cười. Anh không chơi đùa khi dính dáng tới công việc. Annabelle biết điều đó, nhưng cô vẫn quyết định thử anh, và anh phải ngăn cô lại ngay lập tức. Anh cũng sẽ không để chuyện đó làm phiền mình. Đa cảm và đoán mò chỉ dành cho những kẻ thua cuộc.

Anh tập trung sự chú ý vào sân sau nhà Calebow với bể bơi, những loại cây leo và khoảng sân thoáng đãng được tận dụng tốt, tất cả được thiết kế dành cho một gia đình lớn. Chiều nay, giấy bóng kính màu hồng dở hơi được treo khắp trên cây, quanh khu sân tròn lát đá, và cả ở phòng tập thể dục hỗn độn. Nó còn được dán cả lên những chiếc bàn bé xíu, bàn nào cũng có những chiếc ghế nhỏ buộc bóng bay màu hồn phấp phới trong làn gió nhẹ. Những chiếc váy lấp lánh giống như cái Pippi Tucker mặc tràn ra từ chồng hộp các tông hồng, và chiếc xe đẩy màu hồng mòn vẹt chứa một đống dép lê bằng nhựa. Đồ trang sức giả màu hồng trang trí chiếc ghế hình ngai vàng nằm ở giữa sân. Chỉ có vật trang trí hình rồng màu xanh đang đung đưa trên cành phong là thoát khỏi cơn dịch bệnh màu hồng.

Anh luôn có cảm giác thoải mái với cơ thể của mình, nhưng giờ anh lại thấy ngượng nghịu và lạc lõng. Anh liếc về phía bể bơi và thoáng thấy hi vọng. Trong bể bơi, anh sẽ thoải mái như ở nhà. Không may, cánh cổng sắt đã bị khóa. Rõ ràng Molly và Phoebe đã đi đến kết luận là sẽ nguy hiểm nếu phải trông chừng quá nhiều trẻ con xung quanh bể bơi, nhưng anh lại thích để mắt đến những đứa trẻ ranh này. Anh thích mạo hiểm. Nếu anh may mắn, sẽ có lúc một trong những đứa trẻ đáng ghét ấy rơi xuống nước, và anh sẽ cứu con bé khỏi chết đuối. Điều đó có thể thu hút sự chú ý của Phoebe.

Chủ nhân của Ngôi Sao đứng sau chiếc bàn nhỏ xa nhất, đang sắp xếp một loại bìa cứng nào đó. Giống như tất cả những người khác, cô đội chiếc vương miện màu hồng chết tiệt trên đầu và anh nhìn cô với cảm giác xúc phạm cá nhân sâu sắc. Chủ nhân của đội bóng nên đội mũ cao bồi hoặc để đầu trần. Không có sự lựa chọn nào khác.

Phoebe chọn đúng lúc đó để ngước lên. Mắt cô mở to ngạc nhiên, và cô làm rơi một tấm bìa cứng. “Heath?”

“Chào chị, Phoebe.”

“Chà. Điều này không đặc biệt sao?” Cô chộp lấy cái chết tiệt nào đó. “Cho dù rất thích cùng anh trèo vào rãnh đấu một trận vật bùn khác, nhưng lúc này tôi hơi bận.”

“Annabelle nghĩ có thể chị cần giúp đỡ.”

“Và anh làm điều đó à? Tôi không nghĩ vậy.”

Anh cố nở nụ cười vô tội nhất. “Tôi thừa nhận việc này có phần không thuộc sở trường của mình, nhưng nếu chị chỉ dẫn, tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Thay vì làm cho cô vui, anh lại khiến cô nghi ngờ, và khuôn mặt cô toát lên vẻ ngờ vực quen thuộc. Tuy nhiên, cô chưa kịp vặn vẹo thì một tiểu đội bé gái đã có mặt ở góc sân. Vài đứa nắm tay nhau, những đứa khác đi một mình. Bọn nhỏ mỗi đứa một vẻ, một màu sắc, và một đứa đang khóc.

“Những nơi mới mẻ có thể đáng sợ,” anh nghe Hannah nói, “nhưng mọi người ở đây rất, rất dễ thương. Nếu các em thấy thựcợ hãi, cứ đến nói với chị. Chị sẽ dắt các em đi dạo. À, nếu các em cần ngồi bô, chị sẽ chỉ chỗ cho các em. Chó nhà chị bị nhốt lại rồi, vì thế nó sẽ không chồm lên ai đâu. Còn nếu thấy ong, các em hãy nói cho người lớn biết.”

Đây hẳn là điều Molly ám chỉ khi nói rằng Hannah dễ bị cảm xúc chi phối.

Molly bước về phía đống hộp các tông màu hồng. “Mọi công chúa đều cần váy đẹp và đây là của các con.” Vài đứa bạo dạn hơn chạy ùa lên.

Phoebe nhét đống que bằng bìa cứng vào tay anh. “Để vào mỗi bàn một cái. Và tốt nhất là anh đừng có tính tiền tôi về chuyện này.” Cô nhanh chóng bỏ đi để hỗ trợ bọn nhóc.

Chẳng thấy bóng dáng Annabelle đâu. Anh đã quá nặng lời với cô, và anh không ngạc nhiên về chuyện cô cần có thời gian để lấy lại tinh thần. Tự cô chuốc lấy phiền muộn này khi vượt quá giới hạn. Anh nhìn bó que, nhìn những chiếc kẹo dẻo bằng bìa cứng màu hồng gắn phía cuối chốt gỗ. Anh càng thấy buồn bã hơn. Chúng hẳn là những cây đũa thần. Những cái que chết tiệt này làm thế nào mà giúp được các cô bé con học toán và khoa học chứ? Anh giỏi cả hai. Anh có thể giúp chúng học toán và khoa học. Chẳng phải những cô bé này cần rèn luyện kĩ năng hay sao? Những cây đũa thần chết tiệt. Nếu là anh thì anh sẽ phân phát những chiếc máy tính vô cùng hữu ích.

Anh ném đám que lên bàn và nhìn quanh tìm Annabelle, nhưng không thấy cô đâu, điều này bắt đầu làm cho anh khó chịu. Mặc dù cần sa thải cô, nhưng anh không muốn hủy hoại cô. Những tiếng hét cường độ cao vang lên từ đống hộp đựng váy đầm. Dù trông không khác gì cả một đoàn quân nhưng thực ra các cô bé chỉ có khoảng trên dưới mười lăm người. Có gì đó cọ vào chân anh, và anh nhìn xuống gương mặt của Pippi Tucker, câu chuyện trong Hàm cá mập thoáng hiện trong đầu anh.

Bộ váy của cô bé ba tuổi có màu hồng của thuốc tiêu hóa Pepto-Bismol, cặp mắt xanh to tròn ngây thơ. Chỉ có sự xiên xẹo ngang tàng của chiếc vương miện màu hồng giữa những lọn tóc vàng hoe của con bé cho thấy trái tim của một kẻ liều mạng tuyệt vọng. Con bé giơ cái vương miện đang cầm trong nắm tay bé xíu bẩn thỉu. “Chú phải đội vương miện.”

“Đợi đến kiếp sau đi.” Anh nhìn con bé bằng ánh mắt chằm chằm vừa đủ độ để đạt được mục đích mà không làm con bé hét lên với m

Cặp lông mày nhạt màu, nhỏ xíu của nó cau lại giống y chang bố nó khi anh ta phát hiện một cuộc chiến tranh an toàn.

“Heath!” giọng Molly vang lên giữa một rừng vương miện, huy hiệu và những cô bé con. “Trông Pippi cho đến khi chúng tôi mặc xong đồ cho tất cả mọi người, được không?”

“Không có gì.” Anh nhìn xuống con bé.

Đứa bé ngước lên nhìn anh.

Anh nhìn cặp mắt tròn xoe và chiếc vương miện màu hồng của nó.

Con bé gãi cánh tay.

Anh lục tìm trong đầu và cuối cùng nghĩ ra chuyện để nói. “Đã có ai dạy cháu cách sử dụng máy tính chưa?”

Những tiếng kêu ré phát ra từ phía các hộp váy áo vang lên to hơn. Pippi ngẩng lên để nhìn anh cho rõ, và chiếc vương miện của con bé tụt xuống sâu hơn về phía sau đầu. “Chú có vài cái bong bóng không?”

“Cái gì?”

“Cháu thích bong bóng.”

“Ờ há.”

Mắt con bé dán vào túi của anh. “Điện thoại của chú đâu?”

“Chúng ta đi xem mẹ cháu thế nào nhé.”

“Cháu muốn xem điện thoại của chú.”

“Trả cho chú cái cũ trước đã, rồi chúng ta sẽ nói chuyện.”

Con bé cười toe, “Chấu thíííích điện thoại

“Kể với chú về chuyện đó đi.”

Tháng trước khi ghé qua nhà Tucker, anh bị để lại một mình với cô con gái nhỏ đáng yêu của họ trong vòng vài phút. Con bé đòi được xem điện thoại cầm tay của anh. Đó là chiếc Motorola hiện đại, mới tinh trị giá 500 đô có tai nghe không dây để về cơ bản anh có thể giải quyết công việc trên điện thoại, nhưng anh đã không nhận ra sự nguy hại. Tuy nhiên, ngay khi Heath vừa đưa nó cho con bé, Kevin từ phòng khác gọi sang rủ anh xem phim, và đó là lần cuối cùng anh nhìn thấy chiếc điện thoại.

Trước khi về, anh đã xoay ra cách để ở một mình với con bé và cố gắng tra hỏi nó, nhưng đột nhiên con bé chẳng thèm nói năng gì. Kết quả, anh mất cả tá thư điện tử quan trọng và bản ghi nhớ cuối cùng về một bản hợp đồng mới. Sau đó, Bodie bảo Heath chỉ việc kể lại mọi chuyện cho Kevin, nhưng Kevin và Molly thường không hề thực tế trong những vấn đề liên quan đến con cái họ, và Heath không thể tưởng tượng được việc nói bất kỳ điều gì khiến hai người họ có thể suy ra là sự phê bình cô con gái bé bỏng yêu dấu của họ.

Con bé giậm một chân trên cỏ. “Muốn xem điện thoại bây giờ.”

“Quên chuyện đó đi.”

Con bé cau mặt lại. Ôi, khỉ thật, nó sắp khóc rồi. Từ kinh nghiệm lần trước anh biết rằng mỗi âm thanh hốt hoảng dù nhỏ nhất phát ra từ miệng con bé cũng sẽ khiến đầu óc Molly quay cuồng. Annabelle ở chỗ quái quỷ nào không biết? Anh thọc tay vào trong túi và lôi chiếc điện thoại mới nhất ra. “Chú sẽ cầm cho cháu nhìn.” Anh quỳ xuống bên cạnh con bé.

Con bé giơ tay lên chộp. “Cháu muốn cầm nó.”

Heath còn lâu mới chịu buông tay – anh không ngốc thế - nhưng Annabelle lại chọn đúng lúc đó để xuất hiện, và anh quá ngạc nhiên bởi những gì nhìn thấy đến mức mất tập trung.

Chiếc vương miện cỡ của nữ hoàng Anh ôm chặt những lọn tóc lộn xộn hoang dã của cô, và cô mặc chiếc váy dài màu bạc. Những viên đá thạch anh khiến chiếc váy bồng bềnh thêm lấp lánh, và tấm khăn bạc quàng quanh đôi vai trần của cô. Khi cô bước trên thảm cỏ, mặt trời chiếu sáng cô từ mọi hướng, khiến óc cô lộng lẫy và tạo thành những đốm sáng lấp lánh trong những viên thạch anh. Chẳng có gì ngạc nhiên khi những cô bé đang la hét bỗng trở nên yên lặng. Chính anh cũng ngạc nhiên không ít.

Trong một thoáng, anh quên sạch nỗi giận dữ dành cho cô. Mặc dù bộ váy chỉ là thường phục còn vương miện là đồ giả, cô vẫn như có ma thuật, và tự trong thâm tâm, anh không muốn dời mắt sang chỗ khác. Tới lúc này hầu hết các cô bé đã phục trang đầy đủ, những chiếc váy màu hồng xinh xắn trùm lên quần soóc và áo phông. Lúc Annabelle đến gần bọn trẻ, anh nhận thấy đôi dép tông của cô thấp thoáng dưới chân váy. Vì lý do kỳ cục nào đó, chúng có vẻ hoàn toàn phù hợp.

“Chào mừng những nàng công chúa bé nhỏ của tôi,” cô véo von, nghe cô phù thủy thiện trong phim Phù thủy xứ Oz. “Cô là Annabelle, bà tiên đỡ đầu của các cháu. Cô sẽ hỏi tên các cháu, rồi sẽ đọc câu thần chú biến các cháu thành công chúa chính thức. Các cháu sẵn sàng chưa?”

Những tiếng kêu ré của lũ trẻ có vẻ như thể hiện rằng chúng đã sẵn sàng.

“Sau khi cô làm điều đó,” cô tiếp tục, “cô sẽ giúp các cháu làm chiếc đũa phép thuật để mang về nhà.”

Heath chộp bó que anh đã dồn thành đống và bắt đầu đặt chúng giữa những lọ đồ trang sức bằng nhựa lấp lánh màu hồng trên bàn. Annabelle di chuyển dọc theo hàng các cô gái nhỏ, cúi xuống để hỏi tên mỗi đứa, rồi vẫy chiếc đũa thần của cô trên đầu đứa bé. “Ta tấn phong Công chúa Kee-sha... Ta tấn phong Công chúa Rose... Ta tấn phong công chúa Dominga... Ta tấn phong công chúa Victoria Phoebe.”

Chết tiệt! Heath quay ngoắt lại, nhớ ra quá muộn rằng đứa bé đã có chiếc điện thoại của anh. Anh tìm kiếm bãi cỏ nơi họ đã đứng và kiểm tra hai túi quần, nhưng không thấy điện thoại ở đâu. Anh quay về phía những đứa bé gái, và con bé, kẻ lấy chiếc điện thoại to ngang cốc bia, đang đứng đó với hai bàn tay trống không và chiếc vương miện màu hồng xiên xẹo trên đầu.

Con bé mới chỉ ba tuổi, và thời gian chưa trôi qua bao nhiêu. Con bé có thể đi bao xa với chiếc điện thoại chứ? Anh đang nghĩ xem nên làm gì tiếp theo thì Phoebe bất ngờ xuất hiện bên cạnh với một chiếc máy ảnh Polaroid. “Chúng tôi muốn mỗi cô gái có một bức ảnh ngồi trên ngai vàng trong phụcình. Anh sẽ giúp chụp ảnh miễn phí chứ,” cô thủ thỉ, “Hay anh sẽ siết nợ vào số tiền tiên răng[11] trả cho chúng?”

[11] Theo truyền thống phương Tây, khi bị rụng răng sữa, các bé sẽ không vứt chiếc răng đó đi mà để ở dưới gốc, và đến khi bé ngủ, tiên răng sẽ đến đem theo một đồng xu hay một món quà để đổi lây chiếc răng sữa đó.

“Phoebe, tôi bị tổn thương đấy.”

“Đừng lo. Tôi nghi ngờ chuyện anh chảy máu đấy.” Cô thả chiếc máy ảnh vào tay anh rồi bước đi, chiếc mũ miện hồng lấp lánh, sự ác ý rỉ ra từ mọi lỗ chân lông. Tuyệt. Cho đến lúc này, anh đã thành công trong việc sa thải bà mối của mình và mất thêm chiếc di động nữa mà không tiến thêm được bước nào trên con đường cải thiện mối quan hệ giữa anh với bà chủ đội Ngôi Sao. Và bữa tiệc chỉ mới bắt đầu.

Annabelle kết thúc lễ tấn phong, rồi cô và Molly hướng dẫn vài cô bé tới bàn để trang trí đũa phép trong khi Phoebe và Hannah dẫn những đứa còn lại đi về phía khay son môi và đồ trang hàng chụp ảnh của mình, đủ thời gian để xác định chỗ cô bé ba tuổi có thể giấu chiếc điện thoại.

Tràng cười rộn rã của cô phù thủy thiện Glinda dạt về phía anh, nhưng anh không để mình bị xao lãng. Không may, Pippi đã ngồi xuống với mẹ con bé. Cả hai tay con bé đều bận rộn, một tay cầm lọ keo dính, ngón tay cái của tay còn lại đút vào trong miệng, vì thế con bé hẳn đã giấu chiếc điện thoại ở chỗ nào đó. Có lẽ con bé cho vào trong túi quần soóc dưới váy. Anh nhớ đã để điện thoại ở chế độ rung, và anh bỏ chiếc máy ảnh xuống, vòng quanh ngôi nhà để đi lấy chiếc BlackBerry đang để trong xe. Lúc quay trở lại, anh nhập số chiếc điện thoại bị mất và đứng sang một bên xem liệu con bé có phản ứng gì không?

Không hề. Vậy là nó không ở trong túi con bé.

Khỉ thật. Anh cần Annabelle. Chỉ có điều anh đã loại cô ra khỏi cuộc sống của mình.

Tất cả các cô bé đều gào lên để thu hút sự chú ý của cô, nhưng thay vì bối rối, cô có vẻ thích điều đó. Anh buộc mình quay đi chỗ khác. Cô trông có vẻ ngây thơ như nhân vật hoạt hình của Disney thì có sao chứ? Anh không tha thứ và không hề quên.

Anh tiến sâu vào trong bóng râm trên sân. Chưa có cô bé nào sẵn sàng chụp ảnh, và anh có thời gian để gọi vài cú điện thoại, nhưng chắc chắn con bé đã nhìn thấy và làm vẻ mặt coi thường. Lại một lần nữa, anh thoáng nghĩ đến bộ phim Hàm cá mập. Anh nhìn xuống.

Pippi đánh mắt màu xanh sáng và tô điểm chiếc miệng nụ hồng bằng son đỏ. Anh vội bỏ chiếc BlackBerry vào trong túi.

“Có muốn xem đũa thần của cháu không?”

“Chà, đó là một cây đũa thần, được rồi.” Anh ngồi xuống giả vờ xem tác phẩm nghệ thuật của con bé, nhưng thực sự đang bắt tay vào việc. “Pippi, chỉ cho chú Heath biết nơi cháu để điện thoại của chú nào.”

Con bé tặng anh nụ cười của kẻ giết người, những chiếc răng cửa không thẳng lắm, có lẽ là do bàn tay cái đó. “Muốn điện thoại,” con bé nói.

“Rất tốt. Chú cũng vậy. Chú cháu mình cùng đi tìm nào.”

Con bé chỉ vào túi của anh. “Muốn chiếc điện thoại đó.”

“Ồ, không, cháu không muốn đâu.” Anh nhìn xuống dưới chân mình và sải bước ra xa, phòng khi Pippi có khóc thì anh sẽ không ở quanh đó. “Ai sẽ sẵn sàng chụp ảnh nào?” Anh gọi to, thành thật phát gớm.

“Công chúa Rosa, sẵn sàng rồi.” Molly nói. “Hãy tới ngồi trên ngai và để hoàng tử Heath chụp ảnh cho nào.”

Một tiếng khịt mũi từ hướng cô phù thủy thiện Glinda.

“Cháu sợ lắm,” cô bé thì thầm với Molly.

“Cháu cũng nên sợ đi.” Glinda lẩm bẩm.

Lời bình luận của cô làm anh bực mình, nhưng anh không muốn làm cô mất tinh thần, chỉ muốn dạy cho cô một bài học kinh doanh nhằm muốn tốt cho cô. “Cháu có muốn đi cùng không?” Molly bỏi đứa bé. Nhưng con bé đang chăm chú nhìn Annabelle trìu mến.

“Cháu muốn chụp ảnh với cô tiên,” con bé nói.

Molly cười toe với Annabelle. “Mẹ tiên đỡ đầu, cô dường như có một lời mời chụp ảnh kìa.”

“Chắc chắn rồi.” Annabelle cầm tay đứa trẻ và đi về phía chiếc ngai. Khi cô lại gần anh, cô cứ thế vênh mặt lên lướt qua anh. Anh không thể không nhận thấy chóp mũi của cô có một vệt hồng lấp lánh mờ mờ.

Sau đó, dường như mọi cô công chúa trên trái đất này đều muốn chụp ảnh cùng mẹ tiên đỡ đầu tốt bụng, người, không hề ngẫu nhiên, hành động như thể người chụp ảnh hoàng tộc không hề tồn tại. Anh biết cách chơi trò đó, và anh hạn chế bình luận của mình về các bé gái nhỏ. “Cười lên nào, công chúa. Tốt lắm.”

Annabelle phớt lờ anh, nhưng lại cười khúc khích với bọn trẻ, ban ra những câu thần chú, phân xử các cuộc tranh cãi, và để công chúa Pilar thấy mẹ tiên đỡ đầu mặc gì dưới áo choàng. Ngay anh cũng cảm thấy rất tò mò. Không may, mẹ tiên đỡ đầu đặc biệt này mặc quần soóc dải nút màu xám thay vì chiếc quần lọt khe màu đỏ sáng mà nếu là cô, anh sẽ lựa chọn. Nhưng, chà, đó là anh thôi.

Chẳng mấy chốc, anh đã quên béng những cuộc điện thoại cần gọi mà tập trung chụp ảnh đẹp cho bọn trẻ. Anh phải thừa nhận bọn chúng thật đáng yêu. Một vài đứa xấu hổ và cần được khuyến khích. Những đứa khác lại bạo mồm bạo miệng. Hai đứa chừng bốn tuổi muốn Annabelle ngồi trong ngai để chúng có thể ngồi trong đùi cô. Một vài đứa muốn cô ngồi bên cạnh chúng. Cô khiến chúng cười giòn tan – khiến anh mỉm cười – và đến cuối buổi chụp hình, anh quyết định tha thứ cho cô. Chết tiệt. Tất cả mọi người đều xứng đáng có cơ hội thứ hai. Đầu tiên anh sẽ cho cô một bài học nhớ đời, rồi sẽ đưa cô trở lại thời gian thử thách.

Chụp ảnh xong xuôi, cô quay sang giúp đỡ Hannah, lúc này đang giám sát trò hôn hoàng tử ếch. Vì Hannah không bắt ai bịt mắt, nên với anh nó chẳng giống trò chơi lắm, nhưng có thể anh đã bỏ lỡ điều gì đó. Cùng lúc đó Phoebe và Molly đã bắt đầu trò săn tìm kho báu.

Pippi bất ngờ xuất hiện bên cạnh anh và cố gắng lần tìm chiếc điện thoại dự phòng của anh, nhưng anh đánh lạc hướng con bé bằng lọ đánh mắt màu xanh lá cây để mở.

“Pippi! Làm sao con có cái đó hả?” Molly hét lên vài phút sau.

Anh ra vẻ bận rộn với chiếc máy ảnh và giả vờ không trông thấy cái nhìn đầy nghi ngờ của Phoebe đang nhắm vào anh.

Molly tập hợp các cô gái dưới bóng cây và làm chúng vui bằng câu chuyện hình như được cô ứng tác ngay lúc đó có tên là Cây thụy hương và bữa tiệc công chúa. Cô kết hợp tên của tất cả các bé gái và thậm chí thêm vào một chú ếch tên là hoàng tử Heath, người chuyên chụp các bức ảnh kỳ diệu. Giờ thì anh quyết định tha thứ cho Annabelle, anh thư giãn đủ để thích thú ngắm nhìn cô. Cô ngồi khoanh chân trên cỏ, chiếc váy to xù bao bọc những đứa trẻ ngồi xung quanh. Cô cười lớn khi chúng cười, vỗ tay, và nói chung, bản thân cô hành động rất giống một đứa bé.

Trong lúc đồ ăn thức uống được bày trên bàn, anh phải chịu trách nhiệm về trò đập hình nộm rồng. “Đừng bắt bọn trẻ bịt mắt,” Hannah thì thầm. “Chúng sẽ sợ đấy.”

Vậy là anh không bắt bọn trẻ bịt mắt. Anh để chúng đánh cật lực, và khi con rồng hình nộm không chịu vỡ, anh tự mình vung tay vào chỗ bơm hơi và kết thúc trò chơi. Bánh kẹo bay tứ tung. Anh giám sát việc phân chia và làm việc đó tương đối tốt. Không đứa nào bị đau, không ai khóc, vì thế có lẽ không phải anh hoàn toàn không biết gì về bọn trẻ.

Đồ ăn thức uống đến trong một biển màu hồng. Sức mạnh màu hồng. Sandwich được làm với bánh mì màu hồng, bánh ngọt hình tòa lâu đài với các tháp kem hình nón màu hồng và một khoanh bị mất lồ lộ chỗ chiếc cầu kéo màu hồng, hiển nhiên đó là tác phẩm của thằng bé Andrew Calebow. Molly đưa cho anh cốc bia.

“Cô là thiên thần tốt bụng,” anh nói.

“Tôi không biết chúng tôi phải xoay xở thế nào nếu không có anh.”

“Vui mà.” Chà, dù sao thì cũng vui trong hai mươi phút vừa qua, khi có vài pha hành động với hình nộm con rồng và ít nhất là một tiềm năng đổ máu mờ nhạt.

“Các công chúa!” Phoebe gọi từ chiếc bàn đặt bánh. “Cô biết tất cả đều muốn cảm ơn mẹ tiên đỡ đầu vì đã dành thì giờ trong thời gian biểu bận rộn của cô để ở đây với chúng ta hôm nay. Công chúa Molly, chúng tôi rất yêu câu chuyện của cô, và công chúa Hannah, tất cả mọi người đều đánh giá cao những cái ôm mà công chúa dành tặng.” Giọng cô bỗng trở nên thủ thỉ khiến anh kinh hãi. “Đối với hoàng tử Heath... Chúng tôi thật vui khi anh có thể giúp chúng tôi với vai trò hình nộm. Ai mà biết được tài năng đập vỡ mọi thứ của anh lại có thể trở nên hữu ích như vậy?”

“Ông anh...” Molly thì thầm. “Chị ấy thực sự ghét anh.”

Nửa tiếng sau, một nhóm công chúa mệt mỏi lên đường về nhà với túi kẹo bánh khổng lồ nhồi đầy quà tặng dành cho chúng cũng như cho anh chị em của chúng.

“Bữa tiệc thật vui,” Hannah nói từ bậc lên xuống phía trước nhà trong khi chiếc xe buýt mất hút. “Con đã rất lo.”

Phoebe choàng tay quanh vai con gái và hôn lên đầu con bé, ngay phía sau chiếc mũ miện. “Con đã khiến tất cả mọi người cảm thấy như đang ở nhà vậy.”

“Thế còn tôi thì sao? Heath muốn nói. Anh không thấy anh rút ngắn được một phân khoảng cách nào với Phoebe, mặc dù anh đã dọn bàn, chụp ảnh và chơi trò đập hình nộm, làm tất cả mà không gọi lấy một cú điện thoại cũng như không dành lấy một giây để theo dõi màn thi đấu tồi tệ của đội Bít Tất.

Annabelle chống tay lên hàng rào sắt của hiên nhà và đung đưa chiếc váy mẹ tiên đỡ đầu. “Mình e nó dính vài vết cỏ và một vết rượu pân, vì vậy mình không biết liệu cậu có thể sử dụng nó được nữa không.”

“Một Halloween là đủ rồi,” Molly trả lời.

“Cảm ơn cô nhiều, Annabelle.” Phoebe tặng cô nụ cười thành thật mà cô chưa từng dành cho anh. “ Cô là mẹ tiên đỡ đầu hoàn hảo.”

“Em yêu từng giây phút đó. Hai đứa sinh đôi sao rồi?”

“Tệ lắm. Nửa tiếng trước tôi đã kiểm tra. Hai đứa buồn vì lỡ mất bữa tiệc.”

“Em không trách chúng. Đó là một bữa tiệc rất vu

Tiếng di động đổ chuông. Anh bất giác thò tay vào túi quần, trong chốc lát quên mất anh đã tắt điện thoại của mình. Anh thấy trống không. Cái gì...?

“Chào cưng...” Molly nói trên điện thoại của cô. “Vâng, chúng em đã sống sót, không có lời cảm ơn nào dành cho anh và Dan đâu. Thật may mắn, người đại diện anh hùng của anh đã tới để cứu nguy... Vâng, đúng là thế.”

Anh vỗ hai túi. Chiếc BlackBerry của anh ở chỗ quái quỷ nào cơ chứ?

“Muốn nói chuyện với bố!” Pippi hét lên, với chiếc điện thoại của Molly.

“Chờ một lát, Pip muốn chào bố.”

Molly hạ thấp chiếc di động vào tai cô con gái. Heath đi về phía sân sau. Chết tiệt! Con bé không thể đánh cắp cả hai chiếc điện thoại trong một buổi chiều được. Nó hẳn rơi ra khỏi túi khi anh chạy quanh với trò đập hình nộm.

Anh xem xét dưới gốc cây, trong lớp cỏ, tất cả mọi nơi anh có thể nghĩ đến, và trở về tay không. Con bé đã thò vào trong túi khi anh ngồi xuống để trò chuyện với nó.

“Anh mất cái gì à?” Phoebe nói khẽ, đi đến từ phía sau anh. “Một trái tim chăng?”

“Chiếc BlackBerry của tôi.”

“Tôi không thấy nó. Nhưng nếu tìm thấy, chắc chắn tôi sẽ cho anh biết ngay.” Cô nói với vẻ hết sức chân thành, nhưng anh ngờ rằng nếu tìm thấy, cô hẳn sẽ quẳng ngay xuống hồ bơi của cô.

“Vô cùng cảm kích,” anh nói.

Annabelle và Molly quay trở lại sân sau, nhưng Pippi dường như đã đi với Hannah. “Mình kiệt sức rồi,” Molly nói, “vậy mà mình quen ở cùng với lũ trẻ rồi đấy. Tội nghiệp Annabelle.”

“Có đổi cả thế giới mình cũng không bỏ lỡ nó đâu,” cố ý phớt lờ aAnnabelle bắt đầu thu dọn những chiếc đĩa giấy.

Phoebe vẫy tay. “Cứ để mọi thứ đó. Dịch vụ dọn dẹp sẽ tới liền. Trong khi họ làm việc, tôi sẽ nghỉ ngơi cho khuây khỏa đầu óc. Tôi vẫn chưa bắt đầu đọc cuốn sách mới cho câu lạc bộ sách, và tôi phải làm bù vì không hoàn thành cuốn sách trước.”

“Cuốn sách đó thật vớ vẩn,” Annabelle nói. “Em không biết Krystal nghĩ sao mà lại chọn nó.”

Tai Heath dỏng lên. Annabelle và Phoebe cùng tham gia câu lạc bộ sách? Cô còn giấu anh những bí mật thú vị nào nữa?

Molly ngáp dài và vưỡn vai. “Tôi thích ý tưởng của Sharon về việc dành cho cánh đàn ông một cuốn sách riêng khi chúng ta đi nghỉ. Năm ngoái, bất cứ khi nào không có mặt tại hồ hoặc ở cạnh chúng ta, họ đều xào xáo lại các trò cũ rích. Tôi không quan tâm tới những gì họ nói. Chỉ một lúc là nó trở nên tẻ nhạt ngay.”

Mỗi tế bào trong cơ thể Heath đều trở nên cảnh giác.

“Đừng để Darnell chọn,” Phoebe nói. “Dạo này anh ấy đang dính lấy Márquez, và tôi không thể chứng kiến các anh chàng còn lại trở nên hứng thú với Trăm năm cô đơn được.”

Họ chỉ có thể đang nói về một Darnell duy nhất, và đó là Darnell Pruit, hậu vệ chuyên nghiệp của đội Ngôi Sao. Đầu óc Heath quay cuồng. Kiểu câu lạc bộ đọc sách gì mà Annabelle lại liên quan đến thế này?

Điều quan trọng hơn nữa... Chính xác làm thế nào anh tận dụng được điều này theo chiều hướng có lợi cho anh?