Mai Mối Cho Tôi Nếu Em Có Thể

Chương 8




Bướm đêm nhung nhúc quanh những chiếc đèn lồng ngoài cửa. Được dựng trên nền một nhà kho cũ gần đại lộ Bắc, quán bar được ặt tên Suey, và tấm biển có hình con lợn màu đỏ khổng lồ đội chiếc mũ lưỡi trai của người lái xe tải. “Thật quyến rũ,” Portia kéo dài giọng.

Bodie tặng cô nụ cười vênh váo, ngớ ngẩn, phù hợp với cái đầu trọc đáng sợ, những hình xăm hăm dọa, và cơ bắp của anh chàng đâm thuê chém mướn. “Tôi biết cô sẽ thích.”

“Tôi đang bị chế nhạo đây.”

“Tại sao?”

“Vì đây là quán bar thể thao.”

“Cô không thích các quán bar thể thao? Thật kỳ cục.” Anh giữ cánh cửa mở cho cô.

Cô đảo mắt rồi theo anh vào trong. Quán bar rộng rãi và ồn ào, bốc lên mùi bia để lâu, khoai tây chiên, và mùi kem bôi sau khi cạo râu, tất cả tạo thành thứ mùi của phòng tập thể thao. Quán bar dẫn tới một căn phòng lớn hơn có bày bàn, đủ loại trò chơi và trên tường là những khối han gỉ treo logo của các đội bóng chày Chicago. Cô liếc thấy một khu vực ở phía sau thậm chí còn rộng hơn có những ngăn giữ đồ bằng kim loại và một sân bóng chuyền nền cát bao quanh bởi hàng rào nhựa màu cam. Những con búp bê tình dục được thổi phồng to, những nhãn hiệu bia và những thanh kiếm ánh sáng trong Star Wars được treo trên những thanh xà. Các anh chàng thì vẫn chỉ là những đứa trẻ. May mắn thay, đây không phải nơi bạn bè cô thích tụ tập.

Tối nay cô ăn mặc giản dị, chiếc quần cũ vải cotton màu đỏ thẫm, áo màu hải quân bó sát với chiếc đệm ngực bên trong, và đôi xăng đan bệt. Thậm chí cô còn đổi cả kim cương để đeo hoa tai bạc đơn giản. Cô theo Bodie ngang qua một nhóm các anh chàng tuổi hai mươi đang ầm ĩ, những kẻ phớt lờ đám ti vi trên đầu để uống rượu tequila tại quầy bar. Khi đám đông đã ở xa, cô nhận thấy những ánh mắt phụ nữ đổ dồn về phía Bodie. Một vài cô nàng gọi tên anh. Những anh chàng cơ bắp cuồn cuộn luôn có khuynh hướng trông lôi thôi và nhếch nhác, nhưng chiếc áo phông có cổ và chiếc quần màu nâu espresso hoàn toàn phù hợp với anh, và tất cả những người phụ nữ trong quán bar đều nhận thấy điều đó.

Cô đi theo anh – sải bước của anh đủ rộng để tránh cho mọi người khỏi ra vào – và để anh dẫn tới một chiếc bàn có thể nhìn thấy chú bò tót cơ học và sân chơi bóng chuyền trong phòng kế bên. Gọi rượu hoặc đồ uống hỗn hợp sẽ khiến cô có nguy cơ gặp rủi ro cao, vì thế cô gọi bia nhẹ, nhưng yêu cầu bia chai. Sẽ dễ dàng tránh những viên thuốc kích thích hơn.

Anh dốc ngược chai bia và công khai ngắm cô. “Cô bao nhiêu tuổi?”

“Đủ trưởng thành để biết đây là cuộc hẹn tồi tệ nhất trong đời tôi.”

“Phụ nữ như cô rất khó đoán. Làn da cô rất đẹp, nhưng cô có cặp mắt già nua.”

“Còn gì khác không?” cô lạnh lùng hỏi.

“Tôi đoán cô bốn ba hoặc bốn tư.”

“Tôi ba bảy,” cô độp lại.

“Không, tôi mới ba bảy. Cô bốn hai. Tôi có tìm hiểu một chút.”

“Thế tại sao anh lại còn hỏi?”

“Tôi chỉ muốn biết liệu cô có phản bội chính mình khi nói dối hay không,” Sự thích thú nhảy múa trong cặp mắt xanh xám của anh. “Giờ thì tôi biết rồi.”

Cô cố kiềm chế để không bị mắc câu. “Cuộc hẹn này kết thúc chưa?”

“Chỉ mới bắt đầu thôi. Tôi nghĩ chúng ta nên đợi sau khi chúng ta chơi xong mới ăn, đúng không?”

“Chơi ư?”

Anh gật đầu hướng về sân bóng chuyền. “Bốn mươi phút nữa, chúng ta có một trận bóng.”

“À, được. Và sẽ chỉ khi tôi đi khỏi rồi, đúng không?”

“Tôi cũng đã đăng ký cho chúng ta rồi. Cô phải chơi.”

“Nhầm rồi.”

“Lẽ ra tôi nên bảo cô mang theo quần soóc.”

“Có lẽ anh đang phải suy nghĩ đến quá nhiều vấn đề nặng nề.”

Anh mỉm cười. “Cô là một mụ tác ta xinh đẹp.”

“Cám ơn.”

Nụ cười của anh trở nên rộng hơn, và da cô nổi gai ốc. Một lần nữa, cô nghĩ đến khả năng anh không ngu ngốc như vẻ bề ngoài.

“Chắc chắn là một cô nàng nhanh chóng hạ gục đối thủ,” anh nói. “Hôm nay là ngày may mắn của tôi.” Cô lùi lại khi anh với tay về phía cô, nhưng khi đầu ngón tay của anh chạm vào phần dưới cổ họng cô, một luồng điện nhỏ chạy dọc da cô. “Cô và tôi sẽ có khoảng thời gian tuyệt vời bên nhau... miễn là tôi giữ chiếc dây xích đó ngon lành và đủ chặt quanh cổ cô.”

Một cơn choáng khác hạ gục những đầu dây thần kinh của cô, và cô vùng người ra. May mắn thay, ba người đàn ông đang tụ tập ở quầy bar chọn đúng lúc đó để tiến lại. Họ đều trẻ và đáng kính trọng. Bodie giới thiệu cô, nhưng họ chỉ chú ý đến anh. Cô biết anh từng chơi bóng bầu dục chuyên nghiệp, và khi cánh đàn ông nói về thể thao, cô trải nghiệm cảm giác lạ thường và không phải không được chào mừng khi là một người không bị chú ý. Cô cho phép bản thân thư giãn một chút. Tuy nhiên, khi những anh chàng trẻ hơn kia đi chỗ khác, cô biết đã đến lúc giành lấy sự kiểm soát. “Bodie, kể cho tôi biết về anh đi. Anh là người ở đâu?”

Anh nhìn cô, gần như đang quyết định xem anh muốn tiết lộ bao nhiêu. “Một chấm nhỏ trên bản đồ phía Nam Illinois.”

“Anh chàng tỉnh lẻ.”

“Cô có thể nói thế. Tôi lớn lên ở bãi đậu xe moóc, đứa trẻ duy nhất trong khu vực.” Anh uống một ngụm bia. “Cửa sổ phòng ngủ của tôi nhìn ra bãi phế liệu.”

Lai lịch gian khó được viết khắp người anh, vì thế cô chẳng hề ngạc nhiên. “Còn bố mẹ anh

“Mẹ mất khi tôi bốn tuổi, và bố tôi là tay bợm rượu đẹp trai luôn biết cách xử sự với các quý bà. Tin tôi đi, có rất nhiều phụ nữ xung quanh khi tôi lớn lên.”

Điều đó dơ dáy tới mức Portia ước gì cô đã không hỏi. Cô nghĩ đến người chồng cũ cùng dòng dõi hoàn hảo của anh ta, và hàng tá những người đàn ông khác cô từng hẹn hò trong nhiều năm, vài người trong số họ tự lập thân, nhưng tất cả đều lịch lãm và có giáo dục. Tuy nhiên giờ đây cô ở trong quán bar thể thao với người đàn ông trông giống như người kiếm sống bằng cách nhồi xác chết vào trong những thùng xe ô tô vậy. Thêm một dấu hiệu nữa cho thấy cuộc sống của cô đang thay đổi.

Bodie đi vào nhà vệ sinh, và cô kiểm tra điện thoại di động. Tin nhắn của Juanita Brooks, giám đốc Hiệp hội Doanh nghiệp Nhỏ Thành phố. Portia gọi lại ngay lập tức. Làm tình nguyện cho Hiệp hội Doanh nghiệp Nhỏ Thành phố giúp cô lấp đầy khoảng trống cuộc đời do vụ ly hôn để lại. Mặc dù chưa bao giờ thú nhận điều này với bất kỳ ai, nhưng cô muốn được ghi nhận – ghi nhận cô là người giỏi nhất – và việc tư vấn những nữ doanh nhân trẻ mới vào nghề mang lại cho cô điều đó. Cô có quá nhiều sự thông thái phải cực khổ mới giành được để trao tặng. Nhưng chỉ khi họ lắng nghe cô.

“Portia, tôi vừa nói chuyện với Mary Churso,” Juanita nói. “Tôi biết chị hào hứng với việc tư vấn cho cô ấy, nhưng... cô ấy đã yêu cầu người khác.”

“Người khác? Nhưng điều đó là không thể. Tôi đã dành bao nhiêu thời gian cho cô ấy như vậy. Tôi đã làm việc rất chăm chỉ. Sao cô ấy có thể làm thế?”

“Tôi nghĩ cô ấy hơi cảm thấy bị dọa dẫm,” Juanita nói. “Cũng giống như những người khác.” Cô ngần ngừ giây lát. “Tôi trân trọng sự tận tâm của chị, Portia. Tôi thực sự trân trọng. Nhưng phần lớn phụ nữ đến với chúng tôi cần được khích lệ nhẹ nhàng hơn.” Portia lắng nghe một cách hoài nghi khi Juanita giải thích hiện tại cô không nghĩ ra bất cứ ai khác để Portia có thể làm việc cùng, nhưng sẽ cho cô biết nếu có ai đó “đặc biệt” tìm đến. Rồi cô ấy cúp máy.

Portia không thể tin được chuyện này. Cô có cảm giác như thể một nắm đấm khổng lồ đã nén chặt tất cả không khí trong phổi mình vậy. Làm sao Juanita có thể tước đoạt điều này của cô cơ chứ? Cô chống lại cảm giác hoang mang bằng sự tức giận. Người hụ nữ đó là một quản lý kinh khủng. Chắc chắn là kém cỏi nhất. Cô ta sa thải Portia vì đã trông chờ điều tốt đẹp nhất từ những người phụ nữ này thay vì bao bọc họ.

Đúng lúc đó Bodie quay trở lại. Anh ta chính là trò tiêu khiển cô cần, và cô bỏ điện thoại di động vào trong ví để quan sát anh lại gần. Chiếc áo phông trắng làm nổi rõ vòng ngực anh, còn cái quần soóc thể thao đen phô bày các cơ bắp mạnh mẽ của đôi chân, một chân có vết sẹo dài nhăn nheo. Cô bị sốc khi cảm thấy các giác quan của mình đều bị kích thích.

“Đến giờ trình diễn rồi.” Anh kéo chân cô.

Juanita làm cô xao lãng đến mức quên béng mất trò chơi. “Tôi sẽ không làm chuyện này đâu.”

“Chắc chắn là có.” Anh tảng lờ sự phản đối của cô mà cứ thế kéo cô về phía sân bóng chuyền. “Mọi người, đây là Portia. Cô ấy là vận động viên bóng chuyền chuyên nghiệp của Bờ Đông.”

“Chào Portia.”

Tất cả người chơi đều là nam giới, ngoại trừ hai người. Một trong hai phụ nữ đó mặc quần soóc và trông có vẻ là dân kinh doanh. Người còn lại mặc quần áo đi dạo và có vẻ bị lôi kéo vào trò chơi. Portia ghét làm những việc cô không giỏi. Cô đã không chơi bóng chuyền kể từ năm đầu tiên đại học, và vị trí duy nhất cô chơi được là giao bóng.

Bodie trượt ngón tay quanh gáy cô và bóp nhẹ nhưng đủ chắc để nhắc nhở cô lời bình luận lúc trước của anh về dây xích. “Bỏ xăng đan ra và cho chúng tôi thấy cô là ai đi.”

Anh không tin cô sẽ làm được. Đây chỉ là phép thử, và anh hy vọng cô sẽ thất bại. Chà, cô sẽ không chịu thua. Không lần nào nữa. Sau những gì vừa xảy ra với Juanita thì không. Cô bỏ dép ra và bước vào trong sân cát. Anh nghiêng đầu – dấu hiệu của sự tôn trọng chăng? – và quay đi để nhằm vào một người chơi khác.

Bóng không đến gần cô cho đến tận khi trận đấu đã diễn ra được một lúc, và nó nhằm trúng ngay vào ngực cô. Không thể núp tránh được, cô bèn đẩy bóng vào trong lưới. Khi bóng bật ra, Bodie lao lên, làm cát bắn tung tóe và bằng cách nào đó đỡ được quả bóng rồi chuyền qua lưới. Anh là một vận động viên ngạc nhiên, dữ dội, nhanh nhẹn và đáng sợ. Anh cũng là người chơi đồng đội, thường tạo cơ hội cho người khác đánh thay vì bo bo giữ bóng. Portia chơi rất hăng hái, nhưng ngoài một điểm ghi được từ vị trí giao bóng, cô là một cục nợ. Tuy nhiên, với Bodie đảm nhiệm điểm yếu cạnh cô, đội của họ chiến thắng cả hai hiệp, và khi ăn mừng với họ, cô cảm thấy vui vẻ kỳ lạ. Cô muốn Juanita Brooks – tất cả mọi người ở Hiệp hội Doanh nghiệp Nhỏ Thành phố – nhìn thấy cô lúc này.

Cô rửa ráy sạch sẽ hết mức trong nhà vệ sinh, nhưng chỉ trận tắm dưới vòi hoa sen mới có thể giúp cô tẩy sạch cát trong tóc và giữa kẽ chân. Cô quay trở lại bàn ngay khi Bodie xuất hiện trở lại trong bộ đồ dạo phố. Quán bar không có phòng tắm, vì thế anh hẳn không được thơm tho cho lắm, chỉ toát ra sự cố gắng dễ thương của đàn ông, xà phòng mùi nhựa thông và quần áo sạch sẽ. Lúc anh ngồi xuống, tay áo sơ mi vải sợi xắn trên bắp tay, để lộ nhiều hơn những hình xăm bộ lạc khó hiểu. Anh cười toe. “Cô chơi tệ quá.”

Tối nay không ai thắng được cô nữa. “Anh đã bỏ đi và làm tổn thương cảm xúc của tôi rồi còn gì,” cô thủ thỉ.

“Chúa ơi, tôi không thể đợi được đến lúc đưa cô lên giường.”

Lại một cơn choáng thất kinh hồn vía xuyên qua người cô. Cô chộp lấy chai bia anh gọi và tu một ngụm, nhưng nó quá ấm để có thể xoa dịu cô. “Anh đang tưởng tượng khá nhiều đấy.”

“Không quá nhiều đâu.” Anh ta dựa người vào ghế. “Làm sao cô có thể đảm bảo tôi sẽ giữ mồm giữ miệng với Heath được chứ? Thật đáng ghét, nhưng tôi có vẻ không thể quên được vụ mật thám nho nhỏ đó.”

“Anh đang dọa dẫm tôi bằng tình dục đấy à?”

“Tại sao không chứ?” Anh ngồi thẳng lại trên ghế với nụ cười gian giảo. “Dù sao, điều đó sẽ cho cô lý do hay ho để làm những gì cô muốn.”

Nếu một người đàn ông khác nói những lời như thế, cô hẳn đã cười vào mặt anh ta, nhưng lõm thượng vị của cô chùng xuống. Cô có cảm giác kỳ cục chưa từng thấy rằng Bodie biết điều gì đó về cô mà những người khác không hiểu, có thể là điều gì đó bản thân cô đã để lỡ. “Anh đang hoang

Anh day khớp ngón tay. “Tôi chẳng thích gì hơn là thống trị một phụ nữ mạnh mẽ trong chuyện tình dục.”

Cô bám chặt ngón tay quanh chai bia, không phải vì cảm thấy bị đe dọa – anh đang quá thích thú với bản thân – mà bởi những lời lẽ của anh đã đánh thức cô. “Có lẽ anh nên nói chuyện với bác sĩ tâm thần.”

“Và hủy hoại tất cả niềm vui của chúng ta sao? Tôi không nghĩ vậy.”

Chưa từng có ai chơi trò tình dục với cô. Cô bắt tréo chân và tặng anh nụ cười khinh bỉ. “Anh đúng là kẻ hoang tưởng.”

Anh ngả người về phía trước và thì thầm vào tai cô. “Với một đêm như thế này tôi sẽ bắt cô phải trả tiền đấy.” Và rồi anh cắn.

Cô gần như rên lên, không phải vì đau đớn – anh không làm cô đau – mà vì sự kích thích đáng lo. Thật may, một trong những anh chàng tham gia chơi bóng chuyền đã đến bên bàn nên Bodie rút lui, cho cô cơ hội để lấy lại thăng bằng.

Thức ăn được mang đến ngay sau đó. Bodie đã gọi món mà không hỏi ý kiến cô, lại còn cả gan trừng phạt cô vì không ăn. “Cô thực sự không cắn bất cứ thứ gì. Cô chỉ liếm thôi. Chẳng trách cô gầy giơ xương như vậy.”

“Anh là kẻ xảo quyệt ngoa ngôn.”

“Miễn là miệng cô mở...” Anh đút nhanh một miếng khoai tây chiên. Cô nhấm nháp cú sốc của dầu mỡ và muối nhưng quay mặt đi khi anh đưa thêm miếng khác. Một số người chơi bóng chuyền nữa ghé qua bàn. Trong lúc Bodie tán dóc với họ, cô tự động quan sát các phụ nữ trong quán bar. Nhiều người khá xinh đẹp, và cô rất muốn đưa cho họ danh thiếp của mình, nhưng cô không thể tự đứng dậy. Sự hiện diện của Bodie chiếm hết khí ô xy ở trong phòng, chỉ chừa lại một phần quá nhỏ bé cho cô thở.

Lúc họ rời quán bar và bước vào sảnh tòa nhà của cô, cô gần như choáng váng vì khao khát. Cô hình dung trong đầu cô sẽ xử sự với anh như thế nào. Anh biết rõ ảnh hưởng của mình đối với cô, vì thế tất nhiên anh hy vọng cô sẽ mời anh lên nhà. Cô sẽ không làm thế, nhưng anh vẫn đi vào thang máy, và cô sẽ đáp lại với sự thích thú lạnh nhạt. Hoàn hảo.

Nhưng Bodie Gray còn giấu thêm một sự ngạc nhiên nữa. “Ngủ ngon, võ sĩ nhà nghề.” Không có gì ngoài một nụ hôn trên trán, anh bỏ đi.

Sáng thứ Bảy, Annabelle dậy sớm đi về phía làng Roscoe, thiên đường xưa của những tay buôn bán ma túy đã được nâng cấp vào những năm 1990. Giờ đây nó là khu đô thị xinh xắn với những ngôi nhà được tân trang và những cửa hiệu quyến rũ toát lên không khí của một thị trấn nhỏ. Cô đi gặp cháu gái một người hàng xóm của bà ngoại tại văn phòng kiến trúc nằm ở mặt đường trên phố Roscoe. Cô nghe nói người phụ nữ này xinh đẹp tuyệt vời, và cô muốn trực tiếp gặp để xem liệu cô ấy có hợp với Heath hay không.

Hóa ra, người phụ nữ này đáng yêu nhưng hiếu động thái quá không kém gì anh, công thức chắc chắn thành công cho một thảm họa. Dù sao, Annabelle cũng xem cô ấy là đối tượng tốt để mai mối, và cô quyết định sẽ để ý.

Cơn đói nhắc cô nhớ lại cô đã không có thời gian ăn sáng. Vì tới tận trưa Heath mới tới đón nên cô băng qua đường tới Ngọn Cờ Chiến Thắng, quán ăn chay nhỏ, vui nhộn được điều hành bởi những tín đồ của một trong những vị lãnh tụ Ấn Độ. Thay vì không gian đậm đặc mùi hương, mùi mốc, Ngọn Cờ Chiến Thắng có tường màu xanh nước biển, ghế màu vàng nắng, và bàn màu phấn trắng phù hợp với rèm cửa sổ có tua. Cô ngồi xuống chiếc bàn trống và gọi một trong những món yêu thích, bánh mì nướng kiểu Pháp với bơ đào và xi xô lá phong xịn, rồi lại bị làm xao nhãng bởi một đĩa bánh quế Bỉ màu vàng nâu đi ngang qua. Cuối cùng cô chọn bánh kếp hồ đào nhân táo.

Đúng lúc cô nhấp ngụm cà phê đầu tiên, cửa nhà vệ sinh ở phía cuối bật mở và một hình dáng quen thuộc hiện ra. Tim Annabelle thắt lại. Người phụ nữ đó dáng rất cao, ngay cả khi không tính đến đôi dép cao gót. Cô ta có đôi vai rộng, ăn mặc đẹp với quần trắng diêm dúa và chiếc áo cánh ngắn tay màu đỏ làm tôn mái tóc nâu nhạt dài ngang vai. Cô ta trang điểm khá phù hợp với lớp phấn mắt tinh tế làm nổi bật cặp mắt đen quen thuộc.

Quán cà phê quá nhỏ để có thể tránh mặt, và Rosemary Kimble trông thấy Annabelle ngay lập tức. Cô ta nắm chiếc ví màu vàng nhạt của mình chặt hơn. Đôi bàn tay rộng và to lớn với những chiếc móng sơn màu kẹo bứng và bộ ba vòng vàng cuốn quanh một bên cổ tay cô ta. Đã gần sáu tháng kể từ lần cuối cùng Annabelle nhìn thấy cô ta. Mặt Rosemary gầy hơn, hông tròn hơn. Cô ta tiến về phía bàn, và trong Annabelle trào lên những cảm xúc quá quen thuộc: tức giận và cảm giác bị phản bội, lòng trắc ẩn và sự ghê tởm... sự dịu dàng đau đớn.

Rosemary chuyển chiếc ví từ tay này sang tay kia và nói bằng giọng trầm, êm ái. “Tôi vừa mới ăn sáng xong, nhưng... tôi ngồi cùng được không?”

Không, phiền lắm, Annabelle muốn nói vậy, nhưng làm thế sẽ chỉ càng khiến cô cảm thấy tội lỗi, vì thế cô nghiêng đầu về phía chiếc ghế đối diện. Rosemary để ví vào lòng và gọi trà lạnh, rồi bắt đầu nghịch một chiếc vòng tay. “Tôi nghe nói em vừa có được một khách hàng quan trọng.”

“Lại bà tám Molly.”

Rosemary tặng cô nụ cười chế giễu. “Em không gọi điện, không viết thư. Molly là nguồn thông tin duy nhất của tôi. Cô ấy luôn là người bạn tốt.”

Không giống như Annabelle, người không phải là bạn tốt. Cô tập trung vào cốc cà phê của mình. Cuối cùng Rosemary cũng phá vỡ sự im lặng khó xử. “Cơn bão Kate những ngày này sao rồi?”

“Bà luôn can thiệp. Bà muốn tôi lấy bằng kế toán,”

“Bà lo cho em.”

Annabelle đặt cốc xuống quá mạnh, và cà phê sánh ra ngoài. “Tôi không thể hình dung tại sao.”

“Đừng cố đổ lỗi tất cả những vấn đề của em với Kate lên tôi. Bà lúc nào cũng khiến em phát điên.”

“Phải rồi, chắc chắn mối quan hệ của chúng ta đã không giúp được gì.”

“Không, nó chẳng giúp gì,” Rosemary nói.

Annabelle đợi gần một tuần sau khi thế giới của cô sụp đổ rồi mới gọi cho mẹ, hy vọng lúc đó cô có thể uyên bố mà không khóc.

“Mẹ, Rob và con vừa hủy hôn rồi.”

Cô vẫn nhớ tiếng kêu thất thanh của Kate. “Con đang nói cái gì vậy?”

“Bọn con không cưới nữa.”

“Nhưng chỉ còn hai tháng nữa là đám cưới. Và chúng ta yêu quý Rob. Tất cả mọi người đều mến nó. Nó là đứa duy nhất có đầu óc mà con từng hẹn hò. Hai đứa bù trừ hoàn hảo cho nhau.”

“Hóa ra quá hoàn hảo. Hãy chuẩn bị để cười nào.” Giọng cô ngắt quãng. “Hóa ra Rob là một phụ nữ bị giam giữ trong cơ thể đàn ông.”

“Annabelle, con say rượu hả?”

Annabelle đã giải thích cho mẹ đúng như Rob đã giải thích cho cô – nào là ngay từ khi còn nhỏ anh ấy đã cảm thấy có điều bất ổn trong cơ thể mình như thế nào; cơn suy sụp tinh thần anh phải chịu đựng trước năm họ gặp nhau nhưng chưa bao giờ được đề cập tới; niềm tin rằng tình yêu dành cho cô sẽ cứu được anh; và cuối cùng nhận ra anh không thể tiếp tục nếu phải sống như một người đàn ông.

Kate bật khóc và ngay lập tức Annabelle khóc theo bà.

Cô cảm thấy quá ngốc vì đã không nghi ngờ gì, nhưng Rob là người tình tử tế, và họ có đời sống tình dục tạm ổn. Anh ưa nhìn, vui vẻ và nhạy cảm, nhưng cô không hề thấy anh có tính đàn bà. Cô chưa bao giờ bắt gặp anh thử mặc quần áo hay dùng đồ trang điểm của cô, và trước cái đêm khủng khiếp khi anh bật khóc và nói anh không thể cứ tiếp tục cố làm một người không phải là anh nữa, cô đã tưởng rằng anh là tình yêu của đời cô.

Nhìn lại, có những dấu hiệu đáng nghi: trạng thái ủ rũ của anh, thường liên quan đến tuổi thơ không hạnh phúc, những câu hỏi kỳ cục về kinh nghiệm trở thành thiếu nữ của Annabelle. Cô đã bị mờ mắt bởi sự quan tâm anh dành cho những ý kiến của cô, và cô kể với bạn bè rằng mình may mắn biết bao khi có một vị hôn phu quan tâm đến cô như thế. Chưa một lần cô nghi ngờ anh đang thu thập thông tin, cân đong những kinh nghiệm của cô so với của anh để có thể đưa ra quyết định cuối cùng. Sau khi tuyên bố tin khủng khiếp đó, anh nói vẫn yêu cô nhiều như đã luôn yêu cô. Cô khóc và hỏi anh muốn cô làm gì?

Những giấc mơ tan vỡ của cô đã đủ đau đớn lắm rồi, ấy vậy mà cô vẫn phải đối mặt với nỗi sỉ nhục khi phải nói cho bạn bè và họ hàng biết.

“Mọi người có nhớ Rob vị hôn phu cũ của mình không. Thật nực cười là...”

Cố gắng hết mức, cô vẫn không thể bỏ qua những gì mà cô coi là “nhân tố khó chịu”. Cô đã làm tình với một người đàn ông muốn trở thành đàn bà. Cô chẳng tìm thấy sự an ủi nào trong lời giải thích của anh rằng xác định giới tính và bản năng giới tính là hai vấn đề khác nhau. Anh biết cơn ác mộng này treo lơ lửng trên đầu ngay từ khi họ phải lòng nhau, nhưng anh đã không nói một lời nào về điều đó cho đến buổi chiều cô thử váy cưới. Tối hôm đó, anh tiêm mũi estrogen[10] đầu tiên và bắt đầu sự chuyển hóa từ Rob thành Rosemary.

[10] Là loại hoóc môn do một số cơ quan sinh dục nữ tiết ra.

Gần hai năm đã trôi qua kể từ đó, và Annabelle vẫn không vượt qua được cảm giác bị phản bội. Đồng thời, cô cũng không thể giả vờ không quan tâm. “Công việc thế nào?” Rosemary là giám đốc marketing lâu năm tại công ty của Molly, nhà xuất bản Lồng Chim. Cô ta và Molly cùng hợp tác để phát triển thị trường cho bộ sách thiếu nhi Chú thỏ trên cây thụy hương của Molly đã đoạt được giải thưởng.

“Cuối cùng mọi người cũng quen dần với tôi.”

“Chắc không hề dễ dàng.” Đã từng có thời Annabelle muốn mọi chuyện thật khó khăn, muốn người tình cũ của mình phải đau khổ, nhưng giờ cô không cảm thấy như thế nữa. Giờ cô chỉ muốn quên hết.

Người phụ nữ từng là vị hôn phu của cô nhìn cô chăm chú từ phía bên kia bàn. “Tôi chỉ ước...”

“Đừng nói.”

“Em từng là bạn thân nhất của tôi, Annabelle. Tôi muốn có lại điều đó.”

Nỗi cay đắng xưa lại hiện về. “Tôi biết chị muốn thế, nhưng chị không thể có được điều đó.”

“Có ích gì không nếu tôi nói tôi không còn bị em hấp dẫn giới tính nữa? Rõ ràng hoóc môn đã có tác dụng đối với tôi. Lần đầu tiên trong đời, tôi bắt đầu nhìn những người đàn ông. Thật kỳ lạ.”

“Kể với tôi về điều đó đi.”

Rosemary cười lớn, và Annabelle cố mỉm cười đáp lại, nhưng mong ước Rosemary vui vẻ lớn chừng nào thì khả năng hai người là bạn tâm tình nhỏ chừng ấy. Mối quan hệ của họ đã đánh cắp của cô quá nhiều. Cô không chỉ đánh mất niềm tin vào khả năng đánh giá con người của mình, mà còn mất đi cả sự tự tin về mặt giới tính. Kiểu người bỏ đi nào có thể ở trong mối quan hệ thân mật lâu đến thế mà không nghi ngờ có điều gì đó bất thường nghiêm trọng?

Bánh kếp của cô đã tới. Rosemary đứng dậy nhìn cô buồn bã. “Tôi sẽ để em ăn bình yên. Thật vui được gặp em.”

Cố gắng lắm Annabelle cũng chỉ có thể đáp lại khe khẽ, “Chúc may mắn.”

“Cô có được mời tới nhiều bữa tiệc của Phoebe và Dan không?” Vài tiếng sau đó Heath hỏi khi lái chiếc BMW vào con đường dài rợp bóng cây dẫn đến ngôi nhà của gia đình Calebow. Một con diều hâu lượn dưới ánh nắng chiều bên trên vườn cây ăn quả già cỗi ở phía bên phải, nơi những quả táo chỉ mới bắt đầu chuyển sang màu đỏ.

“Thỉnh thoảng,” cô trả lời. “Nhưng, Phoebe thích tôi.”

“Cứ tiếp tục đi và cười lớn vào, nhưng điều đó chẳng buồn cười với tôi chút nào. Tôi đã mất một vài khách hàng quan trọng vì điều này rồi.”

“Sẽ là nói dối nếu bảo rằng tôi không vui vì anh đã phó mặc mọi chuyện cho tôi định đoạt.”

“Đừng quá thích thú. Tôin cô sẽ không phá hoại chuyện này.”

Cô e là cô đã làm thế rồi. Lẽ ra cô nên cho anh biết về sự vụ ngày hôm nay, nhưng cô luôn trở nên cứng đầu cứng cổ khi những kẻ tham công tiếc việc bắt đầu ra lệnh cho cô, lại một di sản thời thơ ấu của cô.

Xe lăn bánh trên chiếc cầu gỗ hẹp. Họ vòng qua lối rẽ, và ngôi nhà đá kiểu nông trại cũ hiện ra. Được xây dựng vào những năm 1880, căn nhà của gia đình Calebow mang vẻ đẹp mộc mạc trong khu ngoại ô giàu có. Dan đã mua ngôi nhà này hồi còn độc thân, và khi gia đình của họ mở rộng dần, anh và Phoebe thêm vào chái phụ, nâng mái, và mở rộng khoảng sân. Kết quả cuối cùng là cuộc dạo chơi quyến rũ của ngôi nhà hoàn hảo dành cho một gia đình với bốn đứa trẻ đang lớn.

Heath đỗ xe trong bãi, cạnh chiếc SUV có những màn cửa hình con hổ dán vào cửa kính của Molly. Anh nghiêng người nhét chìa khóa vào túi quần ka ki. Anh mặc chiếc quần này kèm áo phông thể thao hàng hiệu và đồng hồ TAG Heuer có dây đeo bằng da cá sấu màu nâu. Annabelle cảm thấy mình ăn mặc hơi xuềnh xoàng với quần soóc dải rút màu xám, áo bó và đôi tông của hãng J.Crew.

Cô quan sát anh đúng lúc anh trông thấy cả đống bóng bay hồng được buộc vào tắm rào chắn thẳng tắp bao quanh cổng vòm kiểu cũ.

Anh chậm rãi quay sang cô, con mãng xà duỗi mình cho cuộc tấn công. “Chính xác thì đây là bữa tiệc kiểu gì?”

Cô cắn môi dưới và cố gắng trông thật đáng yêu. “Hừ, buồn cười, anh nên hỏi...”

Cặp mắt xanh lá cây dữ tợn của anh chậm rãi nhắc nhở Annabelle anh không đùa khi nói chuyện công việc. Không phải cô đã quên điều đó.

“Không đùa đâu Annabelle. Nói với tôi ngay bây giờ chuyện gì đang xảy ra.”

Anh sẽ giẫm lên chân cô nếu cô cố gắng rút lui, vì thế cô thử kiểu kỹ năng xã hội vui vẻ hơn. “Hãy thư giãn và tận hưởng đi. Sẽ vui lắm đấy.” Cô nhận thấy câu nói chẳng có vẻ thuyết phục gì, nhưng trước khi anh có thể tiêu diệt cô, Molly đã xuất hiện trên hiên nhà với Pippi bên cạnh. Cả hai mẹ con đều đội vương miện màu hồng lấp lánh, Pippi mặc váy công chúa màu hồng dâu tây, Molly mặc quần lửng màu vàngà áo phông Chú thỏ trên cây thụy hương. Vẻ mặt dữ tợn sẵn có của Heath thậm chí còn trở nên gớm ghiếc hơn.

Molly có vẻ giật mình, rồi cười lớn khi trông thấy Heath. Anh ném cho Annabelle cái nhìn đầy hăm dọa, dán lên mặt nụ cười dành cho Molly, rồi bước ra khỏi xe. Annabelle chộp lấy chiếc túi xách và xuống xe. Không may, nỗi sợ hãi đã bắt đầu hình thành trong dạ dày bám sát theo cô.

“Heath? Thật không tin được,” Molly nói. “Tôi còn không tài nào nhờ Kevin giúp đỡ hôm nay được.”

“Vậy sao?” anh trả lời chậm rãi. “Annabelle mời tôi.”

Molly giơ ngón tay cái lên. “Tuyệt.”

Annabelle miễn cưỡng mỉm cười.

Heath bước về phía Molly, tạo ra bầu không khí vui vẻ mà Annabelle biết bên trong anh không hề cảm thấy. “Tuy nhiên, Annabelle từ chối nói cho tôi biết chính xác là cô ấy mời tôi đến đâu.”

“Ối.” Mắt Molly sáng lên.

“Tôi đã nói nếu anh hỏi.” Những lời của Annabelle có vẻ không thỏa đáng ngay cả với bản thân cô, và anh lờ cô đi.

Molly cúi xuống con gái. “Pippi, nói cho chú Heath về bữa tiệc của chúng ta đi.”

Chiếc vương miện của cô bé ba tuổi lắc lư khi nó nhảy lên và hét một tiếng inh tai. “Bữa tiệc công chúa!”

“Thật vậy sao,” Heath kéo dài giọng. Anh chậm rãi quay lại đối mặt với Annabelle. Cô giả vờ xem những dây hoa hồng quấn quýt cạnh hiên trước.

“Đó là ý tưởng của Julie và Tess,” Molly nói. “Annabelle tình nguyện tới giúp.”

Annabelle định giải thích rằng Julie và Tess là hai đứa lớn nhà Calebow, hai đứa sinh đôi mười lăm tuổi, nhưng nhận ra Heath chẳng cần lời giải thích. Anh ta hẳn biết mọi thứ về bốn đứa con của Dan và Phoebe như một phần công việc của mình: hai đứa sinh đôi, Hannah mười hai tuổi, và Andrew chín tuổi. Anh ta có lẽ cũng biết đồ ăn yêu thích của chúng và buổi kiểm tra tổng thể răng miệng gần đây nhất của chúng là khi nào.

“Hai đứa sinh đôi đang làm tình nguyện tại một trung tâm chăm sóc dịp hè phục vụ những gia đình có thu nhập thấp,” Molly tiếp tục. “Bọn nhỏ làm việc với những bé gái bốn hoặc năm tuổi, giám sát các hoạt động để khuyến khích chúng hứng thú với môn toán và khoa học. Chúng muốn tổ chức một bữa tiệc cho vui.”

“Bữa tiệc công chúa!” Pippi hét lên lần nữa, nhảy lên nhảy xuống.

“Tôi không thể nói tôi mừng đến thế nào khi hai người ở đây,” Molly nói. “Lúc sáng dậy Tess và Julie bị sốt, vì thế chúng tôi hơi hoảng một chút. Hannah sẽ giúp, nhưng con bé dễ bị cảm xúc chi phối, vì thế không hoàn toàn đáng tin cậy. Tôi cố gọi Kevin và xin anh ấy nghĩ lại, nhưng anh ấy và Dan đã đưa mấy cậu nhóc tới chỗ nào đó và họ không nghe điện thoại. Cứ cho đến khi họ biết ai đã cứu họ xem.”

“Rất hân hạnh.” Heath tỏ ra chân thành đến nỗi nếu không biết rõ tình hình thì Annabelle hẳn đã tin anh. Chắc chắn anh làm rất tốt công việc của mình.

Họ nghe có tiếng động cơ và nhìn thấy một chiếc xe buýt nhỏ màu vàng đang tiến lại. Molly quay về phía cửa ra vào. “Hannah, các cô gái đến rồi!”

Vài giây sau, Hannah Calebow, mười hai tuổi, xuất hiện. Gầy gò và ngượng nghịu, cô bé giống dì Molly của mình hơn là mẹ cô, Phoebe. Mái tóc màu nâu nhạt, mắt biểu cảm, và các đặc điểm có chút không cân xứng hứa hẹn sau này khi lớn lên sẽ có điều gì đó thú vị hơn so với vẻ đẹp truyền thống, mặc dù tại thời điểm này thật khó để nói chính xác điều gì. “Chào cô Annabelle,” cô bé nói khi tiến lại gần.

Annabelle chào lại, và Molly giới thiệu Heath khi chiếc xe buýt nhỏ dừng lại trước nhà. “Annabelle, sao cậu và Heath không giúp Phoebe ở sân sau trong khi Hannah và mình giúp các cô bé mang đồ vào?”

“Có lẽ hai người nên cẩn thận một chút khi ở gần mẹ,” Hannah nói bằng giọng nhỏ nhẹ, sốt sắng làm vừa lòng mọi người. “Mẹ không vui vì sáng nay Andrew ngã vàoánh.”

“Mọi việc sẽ chỉ càng lúc càng tốt hơn thôi,” Heath nói khẽ. Và anh bước tới con đường lát đá dẫn về phía bên kia ngôi nhà. Anh đi nhanh tới mức Annabelle phải chạy lon ton mới đuổi kịp.

“Có lẽ tôi nên xin lỗi,” cô nói. “Tôi e rằng tôi hẳn đã để cho...”

“Đừng có nói gì hết,” anh nói bằng giọng báo trước điềm gở. “Cô đánh lừa tôi, và chúng ta không có gì để nói với nhau hết.”

Cô tiến nhanh đến bên cạnh anh. “Tôi không định lừa anh. Tôi tưởng...”

“Đừng thanh minh. Cô chỉ muốn biến tôi thành thằng ngốc.”

Cô hy vọng đó không phải sự thực nhưng ngờ rằng có lẽ đúng thế thật. Không hẳn là ngu ngốc. Chỉ là không ăn ý với nhau. “Anh đang hoàn toàn thổi phồng sự việc lên.”

Đó chính là khi Mãng Xà tấn công.

“Cô bị sa thải,”

Cô trượt chân suýt ngã trên một viên đá lát đường. Không hề có cảm xúc nào trong giọng nói của anh, không có sự tiếc nuối nào dành cho những lúc vui vẻ, những trận cười họ đã chia sẻ, chỉ có một tuyên bố sắt đá.

“Anh không có ý vậy.”

“Ồ, ý tôi đúng là vậy đấy.”

“Chỉ là bữa tiệc của bọn trẻ! Có gì to tát đâu!”

Anh bỏ đi không nói một lời.

Cô đứng lặng trong bóng râm của cây du già. Cô lại làm thế một lần nữa. Lại một lần nữa, cô để tính bốc đồng dẫn dắt cô vào thảm họa. Cho tới giờ cô biết anh đủ để hiểu anh ghét bị đặt vào tình huống bất lợi như thế nào. Làm sao cô lại tin anh sẽ coi chuyện này là được cơ chứ? Có lẽ cô không tin như vậy. Có lẽ người cô thực sự định phá hoại chính là bản thân cô.

Mẹ cô đã đúng. Không hoàn toàn ngẫu nhiên mà mọi thứ dính dáng tới Annabelle đều thất bại. Cô có tin rằng mình không xứng đáng để thành công không? Phải chăng đó chính là lý do tất cả dự án của cô đều kết thúc trong thảm họa?

Cô dựa vào thân cây du già và cố gắng không òa khóc.