Mãi Mãi Khắc Ghi - Lê Trấp Tiểu Lệ

Chương 8: Hạ cánh (Hoàn)




Editor: Chu
Quên đi là một chuyện đáng sợ và tuyệt vọng.

Sự ra đi của cá nhân là điều hiển nhiên trong vòng lặp thời gian, nhưng quên đi mối thù dân tộc là sự thiếu tôn trọng đối với lịch sử.

Cũng không cần phải rút kiếm đối đầu, trở về thời kỳ khổ cực và đầy hận thù ngày trước.

Chúng ta không còn nhìn thấy cảnh tượng mọi thứ bị tàn phá, không bị những thương tích do chiến tranh để lại hành hạ, chúng ta sống trong thời kỳ “Thái bình và thịnh vượng” mà thế hệ trước đã từng mộng tưởng vô số lần.

Nhưng với những lí do như vậy, tại sao chúng ta không làm một chút gì đó vì họ?

Tôi đã từng giận dỗi, thầm hứa trong lòng với Bách Lan Tinh rằng: “Em sẽ khiến mọi người sống trong thời đại hoà bình nhớ rõ về anh, chỉ như vậy anh mới vĩnh viễn sống trong thế gian này.”

Chợt trở lại thời hiện đại khiến tôi lo sợ bất an, nỗi đau do bị bắn chết dường như vẫn còn gào thét trong đầu tôi, nhưng thứ bị đè nặng ngàn vạn lần lại chính là tim tôi.

Ánh nắng hiện thực sáng ngời tươi đẹp chồng lên chiến trường ngập tràn khói thuốc súng của trăm năm trước, tim tôi nặng trĩu, đập một cách khó khăn.

Hàng ngàn câu chữ được ghi chép lại, tôi muốn đem hết thảy những gì mình đã chứng kiến, đã nghĩ tới, đã trải qua viết ra, viết cho bạn bè bên cạnh xem, viết cho người đời đọc, có thêm một người biết đến họ, dựa vào tâm trí của chúng ta, họ có thể sẽ mơ hồ tồn tại trên thế gian này.

Nhưng dù cho lời văn đanh thép hào hùng đến đâu, chúng ta ở hiện tại vẫn rất khó để thật sự hiểu rõ về tình cảnh năm đó.

Tâm trạng phấn khởi của người dân vào ngày 18 tháng 9.

Máu và nước mắt tuôn không ngừng ở trận Thượng Hải.

…… Thậm chí còn là sự mừng rỡ như điên vì cuối cùng đã giành được thắng lợi.

Ban ngày hãy cất giọng hát và uống đến khi say.

Thật tuyệt vời khi có bạn đồng hành trở về quê trong thời thanh xuân.

Có người yên giấc ngàn thu khi vẫn còn trẻ.

Có người suốt cuộc đời bị ám ảnh bởi bóng ma chiến tranh.

Thắng lợi, chưa bao giờ mang lại niềm vui triệt để.

Xương trắng chất chồng, da ngựa bọc thây.

Trải qua trăm năm cát bụi, cùng lắm chỉ là một nấm đất, không còn người viếng thăm.

Nguyện lấy thân ta, cứu rỗi quân dân.

Nguyện lấy lòng ta, gánh vác non sông.



Sau khi trở về hiện tại, tôi dường như chưa từng thật sự quay trở về.

Tôi chỉ thích nghe《Bán sinh duyên》của Mạc Văn Uý, vừa nghe là nghe nửa ngày trời, chuyện gì cũng không làm, ánh mắt ngây dại trống rỗng, sau đó rơi xuống hai giọt nước mắt, lau khô chúng rồi lại mỉm cười.

Đến tột cùng, phải khắc cốt ghi tâm thế nào mới có thể xứng với một lịch sử kia?

Ngoại cửa sổ mưa tuôn nhỏ giọt.

Tôi ngây ngô mà vui vẻ ngắm nhìn cơn mưa, rồi bung dù đi ra ngoài một mình.

Trong tai nghe vang lên câu hát ——

“Người tôi yêu không từ mà biệt”

“Cả một đời là bao lâu?”

Tôi đi trong màn mưa, thân hình gầy gò và cô đơn đến mức khó tả.

Rốt cuộc tôi và anh.

Gặp lại tại nơi này.

Cuối cùng đã không còn cách trở.

Dù chỉ là một chút.



Sự im lặng ngạt thở giống hệt cảm giác chìm vào biển sâu, tiếp nối là những biến chuyển đầy kinh ngạc và chấn động.

Một con chim bồ câu đúng lúc bay lên từ trong bụi cây.

Tôi ngẩng đầu, đôi mắt ướt đẫm lệ.

“Tiểu Tri, nửa đời không gặp, em có khoẻ không.”

– HOÀN –