Mãi Mãi Chờ Em

Chương 12: 12: Quá Khứ Của Anh





Tại một quá trà nhỏ, khá là cổ kính.

Thuỳ My đưa mắt ngắm nhìn xung quanh một lúc thì Minh Trần mang thức uống đến cho cô:
- Em uống đi!
- Cảm ơn!
Minh Trần uống một ngụm trà, từ tốn nói:
- Đây là quán mà chị hai của anh rất thích.

Quán này mở cũng được mười mấy năm rồi.

Hồi trước ở đây chưa bán các loại trà như bây giờ, họ chỉ bán mấy loại nước mát bình dân thôi.

Khi anh còn nhỏ, chị hai thường đưa anh đến đây để uống sữa đậu nành.

Chị hai thương anh lắm, chị hai vừa là chị cũng vừa là bạn, người bạn đầu tiên trong đời của anh.

Ba mẹ anh lúc nào cũng bận rộn với công việc, họ rất ít khi dành thời gian cho anh, chỉ có chị hai là lúc nào cũng ở bên chăm sóc và quan tâm anh.

Vì thế mà những năm chị hai đi du học anh đã cảm thấy rất buồn và cô đơn.

Đến khi chị hai trở về chưa kịp vui thì chị lại đi mất...!
Thuỳ My ngỡ ngàng hỏi:
- Chị hai đã đi đâu sao anh?
Minh Trần cúi đầu buồn bã:
- Ba mẹ anh đã sắp xếp cho chị hai một cuộc hôn nhân mang tính kinh doanh, ép chị lấy người mà chị không yêu.

Và rồi...!người chị can đảm của anh đã một mình trốn khỏi đám cưới.

Kể từ ngày đó chị không về nữa, còn ba mẹ thì liên tiếp gặp thất bại trong kinh doanh.

Công ty điêu đứng, cổ đông quay lưng, nợ nần chồng chất, kết cục là phá sản.

- Phá sản sao?
- Đúng vậy.

Lúc đó anh chỉ mới vào lớp mười.

Mọi thứ đối với anh rất là khó khăn.


Sinh ra ở vạch đích nhưng chỉ sau một đêm lại bất ngờ trở về vạch xuất phát.

Cuộc sống của anh bỗng dưng thay đổi đến chóng mặt.

Từ trường quốc tế anh phải chuyển sang trường công lập vì gia đình không còn đủ khả năng chi trả học phí.

Từ căn nhà rộng lớn cả nhà anh phải chuyển sang một phòng trọ chật hẹp với giá thuê bèo bọt.

Không khí ảm đạm bao trùm gia đình anh từ ngày này sang ngày khác.

Anh đã rất giận ba mẹ vì đã buột chị hai phải bỏ đi, vì thế mà trước đã không thân thiết với ba mẹ nay lại càng xa cách hơn.

Nhưng dù trong hoàn cảnh nào thì ba mẹ anh cũng chỉ ưu tiên công việc.

Họ là những người kinh doanh rất tâm huyết, có ý chí mạnh mẽ và không bao giờ từ bỏ.

Cho nên ba mẹ anh đã bắt tay gầy dựng lại sự nghiệp chỉ với hai bàn tay trắng.

Anh biết họ làm tất cả cũng chỉ vì muốn cho gia đình có được cuộc sống tốt đẹp hơn nhưng thứ anh cần từ họ lại là những thứ mà họ không có, đó là sự quan tâm.

- Em không biết là anh đã phải trải qua những việc như vậy.

Chắc anh đã cảm thấy rất cô đơn.

Sau đó thì sao?
- Sau đó anh đã gặp được một người...!
Mười năm trước...!
Tại lớp học của Minh Trần, anh ngồi ở cuối lớp, lầm lũi như một cái bóng.

Anh ít trò chuyện hay đùa giỡn với bạn bè.

Minh Trần của dạo ấy chỉ biết cắm đầu vào bài vở vì thế nên tuy ít giao tiếp với mọi người nhưng thành tích học tập luôn ở vị trí cao nhất lớp.

Dần dần mọi người bắt đầu chú ý đến anh nhiều hơn nhưng anh thì vẫn vậy, vẫn cứ lạnh lùng như ngày đầu mới chuyển đến.

Học kì hai năm đó, lớp của Minh Trần có thêm thành viên mới, đó là Linh Linh.

Cô là học sinh của lớp cơ bản, vì thành tích học tập tiến bộ vượt bật nên đã được chuyển sang lớp chuyên của Minh Trần.

Linh Linh được cô giáo sắp xếp ngồi cạnh anh, và cũng từ đó cô đã làm tan chảy được con người băng giá ấy.


Chính nhờ sự hoạt bát, lanh lợi cùng thành tích học tập đáng nể, cô đã khiến Minh Trần mở lòng hơn:
- Linh...!Linh Linh!
- Có chuyện gì sao?
- Bạn đã làm bài tập toán chưa?
- Đương nhiên là tôi làm rồi.

Sao? Chưa làm hả? Có muốn mượn không?
- Ờ...!Ờ...!thì...!vì mãi mê giải đề vật lý nên tôi đã quên mất...!
Linh Linh đưa quyển bài tập toán cho Minh Trần:
- Nè, chép đi! Vì Minh Trần học giỏi nên tôi mới cho mượn chép đó nha!
Minh Trần ngượng ngùng cầm lấy quyển bài tập, khẽ nở nụ cười:
- Cảm ơn Linh Linh.

Linh Linh nhìn Minh Trần rồi bật cười:
- Từ hồi ngồi cạnh Minh Trần tới giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy bạn cười luôn đó.

Cười lên đẹp trai biết bao nhiêu.

Cứ như vậy nha!
Minh Trần vừa làm bài tập vừa nói:
- Bạn đừng nói vậy, tôi ngại lắm.

Linh Linh chống hai tay lên cằm, say sưa nhìn Minh Trần, nói nhỏ:
- Nhìn Minh Trần dễ thương quá à! Làm bạn trai tôi nha!?
Minh Trần dừng viết, đứng hình khoảng vài giây, sau đó thì lại viết tiếp, giả vờ như không nghe thấy.

Linh Linh lại tiếp tục hỏi:
- Sao không trả lời? Tôi nói thật đó, Minh Trần không thích tôi sao?
Minh Trần quay sang nhìn cô bạn Linh Linh, đáp:
- Đừng đùa nữa, tôi đang làm bài tập.

Linh Linh tỏ vẻ nũng nịu:
- Ai thèm đùa với bạn, tôi nói thật đó.

Tôi thích bạn!
Cây viết trên tay Minh Trần bỗng nhiên rơi xuống bàn, anh đưa mắt nhìn quyển bài tập toán hồi lâu, sau đó anh hỏi:
- Linh Linh nói thật sao?

- Đừng để người ta phải nói di nói lại chứ.

Sao? Đồng ý không?
Minh Trần lật mặt sau của quyển vở lại, viết vào đó một từ gì đó rồi đưa cho Linh Linh.

Cô cầm lấy quyển vở, mở ra xem thì thấy hai chữ cái in hoa: "OK".

Cô bật cười rồi lấy hai tay che đi khuôn mặt rạng rỡ:
- Xấu hổ chết mất thôi!
Cô quay sang nhìn anh:
- Vậy là từ bây giờ hai đứa mình chính thức hẹn hò đó nha!
Anh không nói gì, chỉ mỉm cười gật đầu.

Từ hôm đó, họ trở thành một đôi.

Sau này cặp đôi trai tài gái sắc ấy dần nổi danh khắp trường vì là một cặp đẹp đôi và luôn có thành tích học tập xuất sắc.

Họ sát cánh bên nhau suốt chặng đường cấp ba và cùng giữ với nhau một lời hứa.

Đó là sẽ cùng nhau đặt chân vào cánh cửa đại học và trở thành người mà họ mơ ước.

Thế rồi, ba năm phổ thông cũng trôi qua, cả Minh Trần và Linh Linh đều đã thực hiện được ước mơ, họ đã giữ được lời hứa với nhau.

Cả hai đều đậu đại học.

Sau đó không lâu, gia đình Minh Trần cũng đã vươn mình trở lại.

Công ty mới mà ba mẹ Minh Trần bỏ công gầy dựng đang ngày càng phát triển và lớn mạnh.

Ba mẹ Minh Trần dần lấy lại vị thế trên thương trường, cuộc sống gia đình anh bắt đầu đi theo đúng quỹ đạo vốn có.

Nhờ vào sự cố gắng không ngừng nghỉ của mình, chẳng mấy chốc họ đã trở lại vạch đích.

Những năm tháng khó khăn của Minh Trần cũng đã trôi qua, chỉ có cô đơn là còn ở lại.

Đậu vào đại học, anh xin ba mẹ được sống riêng và đã được đồng ý.

Vài ngày sau, anh có hẳn một căn hộ chung cư cao cấp cho riêng mình.

Kể từ ngày dọn ra sống riêng, anh mới cảm thấy cuộc sống của mình dễ thở hơn, do đó anh đã bắt đầu cười nhiều hơn.

Lên đại học cả hai đều có bạn mới và hiển nhiên Linh Linh sẽ có nhiều bạn hơn Minh Trần.

Trong số đó có khá nhiều cậu ấm, cô chiêu thế nên họ đã tạo thành nhóm "PLAY" để cùng nhau thể hiện đẳng cấp, thoả mãn đam mê.

Và với sự chiêu mộ của Linh Linh, Minh Trần cũng đã đồng ý gia nhập.


Trưởng nhóm PLAY là Phú Tài con trai của một gia đình tài phiệt, giàu có bật nhất ở thành phố.

Anh là đàn anh khoá trên của Linh Linh, một người sành điệu và chịu chơi.

Từ những ngày đầu quen biết Phú Tài đã để ý Linh Linh nên đã cố gắng thân thiết với cô.

Dẫu biết cô đã có bạn trai nhưng Phú Tài vẫn không từ bỏ, anh vẫn luôn tìm cách tiếp cận, gần gũi với cô.

Một hôm, PLAY tổ chức Pool Party (tiệc hồ bơi).

Không khí sôi động và náo nhiệt của bữa tiệc làm ai cũng cảm thấy phấn khích.

Tromg khi Minh Trần đang mãi mê vui đùa với đám bạn thì Phú Tài lân la đến bên cạnh Linh Linh, anh đưa cô ly rượu:
- Mời em.

- Cảm ơn anh.

- Sao em lại đứng một mình vậy? Minh Trần đâu rồi?
- Anh ấy bị tụi thằng Toàn đẩy xuống hồ rồi, đang chơi ở bên kia kìa.

Anh cũng mau qua đó đi!
Phú Tài lắc đầu:
- Làm sao anh có thể bỏ người đẹp đứng một mình được.

Anh sẽ ở đây để tiếp chuyện với em.

- Tuỳ anh thôi.

- Em thấy buổi tiệc hôm nay thế nào?
- Vì có sự lãnh đạo tài ba của nhóm trưởng nên buổi tiệc hôm nay khá là tuyệt đấy.

- Em đã quá lời rồi, anh chỉ làm trong khả năng thôi.

Nhạc của buổi tiệc bắt đầu sôi động hơn, mọi người hoà cùng âm nhạc, thi nhau nhảy nhót và bung xoã.

Phú Tài nắm tay kéo Linh Linh ra khu vực trung tâm, nói:
- Chúng ta cùng nhảy đi!
Vì là người khá thoải mái nên Linh Linh đã đồng ý nhảy cùng Phú Tài.

Trong lúc nhảy, Phú Tài đã có những hành động thân mật quá mức với cô, còn cô thì chỉ mãi mê với âm nhạc mà chẳng hề bận tâm.

Đứng từ xa, Minh Trần chứng kiến cảnh đó, trong lòng cảm thấy khó chịu.

Anh liền đi đến chỗ của Linh Linh, nhưng chưa kịp kéo cô ra khỏi đó thì Phú Tài đã bất ngờ khoá môi cô trong sự ngỡ ngàng của đám đông và của cả Minh Trần..