Mãi Luôn Bên Em

Chương 12




-Anh.....anh....định làm gì hả. Đừng có động vào tôi, tôi có võ đấy. Đừng có để tôi làm cho khuôn mặt đẹp trai của anh bị biến dị.

Anh nhếch môi cười giễu cợt:

-Em nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ muốn để thức ăn lên bàn thôi. Hơn nữa, nếu như thân thủ của tôi không tốt thì tối hôm qua đã không cứu được em mang về đây.

-Anh không đi đường khác được à. Đi như thế tôi không hiểu lầm mới lạ.

Lúc này cô mới chú ý tới đồ mà anh ta xách về. Một đống túi lớn túi nhỏ bên trong có thịt, rau, hoa quả và rất nhiều thức ăn khác nữa.

-Sao anh mua lắm vậy hả. Định dự trữ đồ cho cả tháng à.

Anh mặc kệ lời cô, đi đến bên bếp nhìn con cá với lớp da màu đen óng ánh và cái chảo bị sát tới nỗi đen sì nhíu mày:

-Tôi chưa tầng thấy người nào ngốc như em cả. Ngay cả điều tối thiểu nhất khi dán cá là cho dầu rán vào mà em cũng không biết. Nhìn con cá cháy như vậy, tôi cảm thấy tội nghiệp cho nó quá.

-Anh....anh.....

Cô không thể phản kháng lại bởi những điều anh nói hoàn toàn là sự thật.

***

Cô chống cằm ngồi trên ghế nhìn anh nấu nướng. Cô phải công nhận đàn ông quyến rũ nhất là khi vào bếp, còn là người đàn ông đẹp trai như anh nữa.

-Đây, tôi chỉ làm nhanh đơn giản hai món mặn một món canh cho em thôi.

-Cảm ơn anh.

Cô gắp một miếng thịt lợn lên bỏ vào miệng.

-Rất ngon, anh không đi làm đầu bếp thì thật phí. Đàn ông như anh thời nay hiếm thấy lắm.

Cô lại gắp thêm miếng nữa.

-Ây nha ngon quá. Cảm ơn anh nhiều vì đã làm cho tôi ăn, còn cả việc anh cứu tôi từ lũ lưu manh cặn bã kia nữa.

Anh ngồi xuống đối diện cô:

-Không cần cảm ơn tôi đâu. Tôi làm tất cả cũng chỉ vì em mà thôi.

Cô đang ăn đột nhiên dừng lại:

-Anh nói gì cơ? Vì tôi ư, chúng ta có quen nhau hay sao. Tôi thấy đây là lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà. Ngay cả tên anh tôi còn không biết nữa là. Tôi thấy anh đùa cũng vui đấy.

-Cái gì........gặp nhau lần đầu.......không quen biết.......không biết tên......

Cô gật đầu. Chả nhẽ cô biết anh.

Rầm

Anh đứng dậy đập mạnh tay xuống bàn cái rầm.

Cô đang uống canh suýt bị sặc:

-Anh bị sao thế hả. Đập gì mà đập, làm tôi tí nữa thì sặc canh.

Anh gằn giọng chỉ tay ra ngoài cửa.

-Ăn xong thì biến đi ngay tức khắc. Đừng để cho tôi nhìn thấy em.

Sau đó anh đùng đùng bước ra ngoài. Cô vừa ăn vừa với theo nói:

-Tất nhiên rồi, tôi đâu thể ở nhà anh được chứ, chúng ta đâu có quen....

Rầm.

Lại một tiếng rầm nữa vang lên nhưng lần này là tiếng cửa đóng mạnh cho thấy sự tức giận của anh.

Ăn xong cô tự động đi rửa đũa bát nhưng mà.....

Choang.

Cô nhìn những mảnh vỡ ở bồn rửa bát ca thán:

-Sao mình lại ăn hại thế nhỉ?

Thêm một giọng nói đằng sau vang lên:

-Đúng đấy. Em tự biết mình ăn hại là đúng rồi. Chả làm được cái gì cho ra hồn cả. Tránh xa để tôi dọn dẹp cho.

-Ơ anh không còn tự nhiên nổi giận nữa à?

Anh trừng mắt cô đành im lặng bước ra ngoài.

Anh sắn tay áo lên nhặt mảnh vỡ vào thùng rác rồi rửa đũa bát. Anh cảm thấy cô vẫn y như hồi nhỏ vậy, không làm được gì chỉ biết phá phách. Hax, anh cần phải dậy dỗ nghiêm chỉnh lại cô vậy.

Đang suy nghĩ thì anh nghe thấy tiếng cô hét lên ở ngoài:

-Anh cứ từ từ mà rửa đi nhé. Tôi có việc phải đi về đây. Cảm ơn anh vì tất cả.

Cạch

Anh còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy tiếng đóng cửa của cô. Anh chỉ mới tìm thấy cô thôi mà, anh không muốn mất cô như lần trước. Anh không muốn rời xa cô. Anh nhất định sẽ không bao giờ từ bỏ cô.

***

-Tiểu Mãn, hôm qua cháu đi đâu vậy, làm chú đi tìm cháu cả buổi, gọi cả cảnh sát nữa chứ.

Cô áy náy xin lỗi:

-Cháu xin lỗi chú, hôm qua cháu đi thăm bạn cũ rồi mệt quá nẳngu luôn ở đó.

Cô không định nói sự thật cho chú sợ chú sẽ lo lắng mà làm quá chuyện.

-Chuyến bay sáng nay của cháu bị hủy, chú đặt giúp cháu vé ngày mai. Bây giờ trời cũng tối rồi, cháu muốn đi ngủ.

-Thôi được rồi, đi nghỉ đi. Chuyện còn lại cứ để đấy chú lo.

Cô vào phòng tắm rửa sau đó lên giừơng ngủ.

Nửa đêm cô đang say giấc thì điện thoại kêu lên inh ỏi phá đám. Cô mắt nhắm mắt mở lục tìm điện thoại dưới gối mơ màng ấn nút nghe:

-A lô ai đấy

Bên kia im lặng không nói gì.

-A lô có ai không, không có ai thì tôi cúp máy đây.

Ngay lúc này đầu bên kia vang lên giọng nói thảm thiết cực độ:

-Akoko ơi là Akoko cậu đi chết đi là vừa. Sao hôm nay tớ gọi điện mà cậu không nghe máy. Cậu bảo sáng nay về cơ mà. Thế cậu ở đâu rồi.

-Xin lỗi Mizuko, hôm qua tớ có việc không về được, điện thoại cả ngày hôm nay hết pin quên không sạc.

-Cậu......tút tút tút....

Cô dơ điện thoại lên xem. Điện thoại hiện hai chữ hết hết pin rồi sập nguồn. Màn hình tối đen.

Sao mà thiêng thế. Vừa nói hết pin là hết pin liền. Thôi ngủ trước đi rồi mai sạc.

-trầm mặc-