Chiều ngày hôm sau
Cô thức dậy vươn vai ngáp ngắn ngáp dài một lát mới tỉnh ngủ. Do tác
dụng của thuốc mê cộng thêm việc cô quá mệt mỏi nên ngủ liền một mạch
tới hôm sau luôn.
Cô liếc nhìn xung quanh căn phòng. Một căn phòng hoàn toàn xa lạ. Cô
cúi đầu xuống nhìn chính mình. Quần áo vẫn là từ hôm qua. Cô nghĩ có lẽ
mình được người nào đó cứu, phải ra ngoài cảm ơn người ta mới được.
Cô bước xuống giừơng đi ra ngoài.
-Có ai ở nhà không vậy?
Im lặng. Chỉ có tiếng nói của cô vang vọng trong không gian. Cô gọi lần nữa với âm lượng to hơn:
-Có ai không vậy?
Vẫn không có tiếng ai trả lời.
Đây có lẽ là phòng khách. Cô đi đến sofa ngồi xuống và cô biết rằng mình là người lạ không thể đi lung tung trong nhà của người ta. Mình phải
ngồi im chờ người ta về để cảm ơn người ta mới được.
Cô ngồi im được một phút, hai phút....năm phút.
-Ôi trời ơi, mình không thể ngồi im như vậy được, đói quá. Từ tối hôm
qua đến giờ mình còn chưa cho cái gì vào bụng. Nhưng mà....Thôi được
rồi, ăn là quan trọng.
Cô chạy đi tìm nhà bếp.
Cô đi đến bên tủ lạnh mở ra. Không có đồ ăn chín, chỉ có hai con cá nằm trơ trọi trong tủ. Cô liếc nhìn xung quanh. Chắc chủ nhân của ngôi nhà
này hay nấu nướng nên dụng cụ bếp mới đầy đủ và không có cảm giác lạnh
lẽo.
Cô cầm hai con cá đã đông lạnh được làm sạch sẽ mang ra ngoài, sau đó đến bên bếp. Ở đây có hai cái bếp mình dùng cái nào nhỉ.
Ục
Ục
Cô ôm lấy bụng. Cho dù dùng bếp nào đi chăng nữa thì cô cũng đâu có
biết nấu đâu. Lúc ở Nhật có Mizuko làm đồ ăn cho nên cô chưa bao giờ
phải vào bếp.
Cô sắn ống tay áo lên. Trong lòng kông ngừng nhủ thầm: Tiểu Mãn mày làm được mà, không có gì làm khó mày hết cả.
Cô lấy chảo đăt vào cái bếp hình tròn kia. Sau đó ấn vào cái nút màu đỏ
mà cô cho là nó là cái nút bật lên. Ồ zê lên rồi. Cô nhanh tay lấy con
cá đã được rửa sạch sẽ vứt vào chảo.
Trong lúc chờ con cá nó chín, cô đi thăm quan ngôi nhà này. Ngôi nhà
này không to lắm nhưng được thiết kế rất tinh sảo màu chủ đạo là đen
trắng. Rất phong cách aaa. Cô nghĩ chủ nhân của ngôi nhà này chắc là một cô gái xinh đẹp và tinh tế lắm.
Cô đi vòng quanh tìm xem ở đây có cái điện thoại bàn nào không để gọi
chò chú Hoàng thì đột nhiên có cái mùi gì đó xông vào mũi cô. Mùi này
thật khó ngửi. Nó giống như mùi khét vậy. Chả nhẽ cháy nhà, nhưng mà cô
thấy mùi này giống mùi cháy của thức ăn hơn là mùi cháy nhà.
Mà khoan thức ăn.....cô ôm đầu hét lên:
-Trời ơi con cá của tôi, sự sống của tôi.
Cô chạy nhanh tới cửa bếp. Bên trong đầy khói bay nghi ngút, à không
phải gọi là bên trong đầy mùi khói khét ấy chứ. Cô bịt mũi chạy tới tắt
bếp.
Nhìn con cá đen thui thế kia, rồi lại nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ cái bụng. Cô cảm thấy thật hận đời. Cô đứng trong bếp tức giận lấy đũa
chọc vào con cá.
-Chết đi chết đi, tại mày cả đấy, bây giờ tao đói tới nỗi hoa mắt rồi đây này. Tại mày đấy.
Cô đang đánh con cá cho hả giận thì có giọng nói lạnh lùng xen vào:
-Em đã làm cái gì với nhà bếp của của tôi vậy hả?
Giọng nói này lạnh tới nỗi cô phải run người lên. Cô quay ra nhìn chủ nhân giọng nói. Một người đàn ông sao.
-Anh là ai, sao anh lại ở đây?
Anh nhướng mày nhìn cô:
-Em đang ở trong nhà của tôi vậy mà lại hỏi tôi tại sao lại ở đây.
Cô ngớ người:
-Ớ. Tôi tưởng chủ nhân nhà phải là một cô gái xinh đẹp trẻ.....
Nói được một nửa thì cô im lặng bởi gương mặt của người nào đó đã tối sầm lại, gân xanh nổi trên trán:
-Em dám bảo tôi là một cô gái ư, lại còn xinh đẹp nữa. Em to gan đấy.
Anh tiến lên một bước, cô lùi lại một bước. Cứ như vậy cho đến khi cô bị ép sát vào bàn bếp.
-trầm mặc-