Mãi Là Quản Gia Của Em

Chương 37: Chưa kết thúc!




P/s: Thông báo!!! Đọc xonǵc hẳn có nhiều bạn nghĩ truyện ” Mãi là quản gia của em ” đã đến hồi kết.

Nếu vậy thì…




Không phải đâu!!!

A hèm…

Đầu tiên, au xin lỗi các bạn đọc vì truyện đang trong giai đoạn dở dang au lại drop gần một tháng… Kiểu này là au chuẩn bị nhận một rổ gạch, đá, giày, dép, bê tông, cốt thép,… rồi hen ;))

À… Một điều au muốn chia sẻ nữa là: từ khi bắt đầu viết truyện, au dự định kết thúc sẽ không phải là sad ending (=kết thúc buồn) đâu nhé! ^_^

Và… và… và





Thành quả ở dưới này *mũi tên chỉ xuống dưới*…

oooOOO•••OOOooo

Mạng sống con người là thứ quý giá nhất nhưng đồng thời cũng là thứ mỏng manh nhất…

Cô có một cái chết khá dễ chịu. Vào những giây phút cuối, đầu tiên là mất đi thị giác, sau đó là xúc giác, khứu giác, thính giác, vị giác. Tuy khi ra đi cô vẫn không thể mỉm cười nhưng điều đời này cô muốn nói nhất đã kịp nói rồi. Xem ra chẳng còn gì để hối tiếc nữa.

…Có người từng bảo tuổi đời cô chưa đủ lớn, chưa đủ chính chắn để được yêu một cách đàng hoàng. Nhưng cô không đồng ý! Tình yêu chân chính mới chính là tình yêu không có ranh giới.

Tuổi tác, địa vị, tiền bạc, vẻ bề ngoài,… chưa phải là rào chắn giữa người với người, giữa yêu và ghét. Thứ làm ta cách xa có nhiều lắm… chỉ đến khi kịp nhận ra thì mọi chuyện đã quá trễ, không thể vãng hồi lại nữa.

Cô thấy mình lơ lững giữa khoảng không trắng và trắng. Bỗng cảnh vật thay đổi trong chốc lát, cô lại thấy mình đứng trên mõm đá đó. Rồi màu sắc trộn lẫn vào nhau…tái hiện nên những hình ảnh từ mờ nhạt đến rõ rệt. Thân ảnh của hắn hiện ra…

Như chỉ mới đây thôi, cảnh vật lẫn con người đều chẳng có chút đổi thay. Hắn ôm cô, hay đúng hơn là xác cô. Nhìn bản thân mình chết đi, cô buồn. Tuy lúc còn sống, cô chẳng đẹp là bao… nhưng mà đâu nhất thiết lại cho cô chết thê thảm vậy chứ. Sắc mặt trắng bệch, gương mặt thoạt nhìn khá đáng sợ, tứ chi đầy những vết chém… Ấy vậy mà hắn vẫn ôm chặt lấy cô, im lặng không nói một lời.

Thời gian thay đổi, cô thấy mùa xuân, mùa hạ, mùa thu, mùa đông nối tiếp nhau đến rồi đi. Ngày nắng như ngày mưa, ngày yên ả cũng như ngày giông bão… hắn vẫn ở đó, ngồi ngay đó. Hình ảnh hắn ở cạnh một bộ xương trắng, gương mặt vô cảm….. Tiếp đó là cảnh hắn ôm một gói đồ gì đó được bọc rất cẩn thận.

Nhìn kĩ lại thì đó là chiếc khăn choàng cô mặc lúc ra đi… và có lẽ gói đồ kia đựng tro cốt của cô trong đó. Hắn vẫn thủy chung ngồi mãi nơi đó… với cô. Thời gian trôi nhanh, cảnh vật quanh đây thay đổi theo thời gian, gốc cây anh đào nho nhỏ mọc ở mõm đá hắn dựa lưng vào giờ đây đã trở thành một cây đại thụ to lớn. Mõm đá này thoáng đó đã mọc đầy rêu phong…

Hắn bỗng lấy bàn tay vuốt nhẹ chiếc gói đựng tro cốt và cất lời. Giọng nói không còn trầm ấp, ngọt ngào như trước nữa, thay vào đó là chất giọng khàn đục, xa lạ làm người nghe chỉ cảm thấy nỗi đau trong đó mà thôi.

” Violet này! Anh đã thực hiện ước nguyện cuối của em rồi nhé! Em muốn anh sống tiếp thật hạnh phúc… anh đã rất hạnh phúc. Một ngàn năm đối với vampire là khoảng thời gian không ngắn… Một ngàn năm qua, ở bên em là điều khiến anh cảm thấy hạnh phúc nhất. Dù em không nói chuyện, không khiến anh bực mình, không lỡ lời làm anh ghen, không thể cười với anh nữa… nhưng anh vẫn luôn hạnh phúc. Em là cả thế giới với anh. Chỉ cần là em… chỉ cần là Violet Abertora.. anh đều yêu. Anh thực hiện nguyện ước của em rồi đấy! Bây giờ, anh sẽ thực hiện nguyện ước của mình… chính là lại được bên em dù là ở nơi đâu đi chăng nữa… Anh yêu em! ”

Nói rồi hắn búng tay một cái. Trận pháp màu đỏ như máu xuất hiện bao lấy thân hình của hắn. Hắn mở gói đựng ra và mỉm cười.

Cô thấy hắn tan biến… tan biến thành tro bụi. Những cơn gió thổi qua, tro cốt của hắn và của cô hòa lẫn với nhau và đi theo những cơn gió kia. Dù là rừng hay biển, hai người vẫn bên nhau…

Cảnh tượng này làm cô choáng ngợp. Thực muốn gọi ai đó đến cản hắn lại nhưng vô vọng. Cô không ngờ… không ngờ hắn lại dùng một ngàn năm chỉ để thực hiện ước nguyện của cô theo cách riêng của mình…

Cô không muốn!!! Không muốn hắn chết… nhưng lại không nhẫn tâm nhìn hắn sống trong khổ sở như vậy. Người ta nói ông trời rất công bằng, lấy đi thứ gì thì sẽ có thứ khác bù lại. Nhưng sao lại đối với cô như thế… cô bất hạnh… bị chính số phận cướp đi mọi thứ. Vậy mà khi chết đi rồi, ông trời lại nhẫn tâm để hắn như vậy… Cuộc đời cô đã hứng chịu lời nguyền bi thảm nhất… mình cô chưa đủ sao??? Vì sao phép màu không xuất hiện? Sao lại để hắn bị cuốn vào vòng xoáy khổ đau này cơ chứ?

Rồi cảnh vật xung quanh tan biến, trở về một màu trắng nguyên thủy. Cô thấy mình cô độc ở đây. Cô mặc một chiếc váy dạ hội không dây màu đen kiểu cách đơn giản nhưng mỗi tất vải đều in hoa văn vô cùng tinh xảo. Ở trung tâm phần áo có gắn một viên kim cương màu đen tuyền nhìn rất huyền ảo. Chân váy không có điểm dừng, như phản ứng lan toả, xâm chiếm khoảng không trắng.

Đau đớn từ đâu truyền đến tựa có hàng trăm, hàng nghìn mũi kim đâm vào cô vậy. Viên kim cương đen kia dần dần trở nên nhạt màu. Sự đen tối trong nó biến mất, khoảng khắc viên kim vương trong suốt, sáng lấp lánh hoàn toàn…. cô chẳng nhìn thấy gì nữa. Một khoảng không đen mịt mù.

Chuyện gì đây? Mọi thứ diễn ra nhanh đến lạ.

Cô cảm thấy vô cùng… kì dị?… Dường như tất cả giác quan trở lại…? Mở mắt ra…

Cô ngửi thấy hương hoa hồng nhè nhẹ, dễ chịu xung quanh. Nhấc tay lên. Khoanh đã!!! Chẳng phải tay trái của cô đứt rồi sao??? Lý nào cô thấy tay mình vẫn còn!?

…Hay đây lại là một ảo mộng khác?

Cô từ từ quen dần với việc cử động. Áp hai bàn tay lên. Là một tấm thủy tinh trong veo bao lấy nơi cô nằm. Dùng sức đẩy, tấm thủy tinh nhanh chóng được mở ra. Không khí nơi này thật trong lành. Tay cô chạm phải một vật gì đó mềm, mượt, đem lạu cảm giác vô cùng dễ chịu. Từ từ ngồi dậy nhìn thử… thì ra là mái tóc của người nào đó. Màu đỏ như hoa hồng… Là hắn rồi nhỉ!? Giấc mơ đẹp quá chừng! Cô rất rất muốn mỗi khi tỉnh dậy liền được nhìn thấy hắn. Nhìn quanh hóa ra cô đang ở trong một nhà thờ, không gian trang trí những loại hoa trắng muốt, xinh đẹp như hồng trắng, cúc trắng, lan trắng,… cùng với những dải băng với họa tiết tinh tế bằng vải ren. Cô là đang năm trong một cái quan tài thiết kế như một chiếc giường mini.

Mãi mê nhìn ngắm cô không để ý hắn đã tỉnh. Cô rút bàn tay đang xoa đầu hắn lại. Trông tiều tụy quá! Mắt sâu hoắm, thâm đen. Mặt mày xanh xao, môi tái nhợt. Hắn đúng là biết cách làm người khác phải đau xót mà!

Người kia chẳng nói chẳng rằng, bỗng nắm chặt lấy bàn tay vừa thụt lại của cô, mắt nhìn không chớp. Nhìn kĩ đến độ từng chân tơ kẽ tóc cũng ngắm rõ.

Cô định thần, thầm ngợi khen giấc mộng này sao quá đẹp, quá là giống thực đi!

Hắn lên tiếng

” Cuối cùng, cuối cùng, cuối cùng,… em tỉnh rồi! ”

Nói rồi hắn rơi nước mắt và gào thét câu nói đó thật nhiều, thật nhiều… có lẽ là để khẳng định với bản thân, với cả thế giới vậy.

Rồi sức lực của hắn như bị rút đi mất. Không còn đủ sức nắm tay cô, hắn ngồi xổm xuống nền đá lạnh buốt. Lấy tay nắm lấy cổ mình, răng nanh nhọn hoắt xuất hiện. Đây là lần đầu cô nhìn thấy trạng thái này của hắn.

Nhìn như hắn bị trúng độc vậy. Sau một hồi, hắn ói ra một vũng… chất lỏng đen xì, sền sệt. Ổn định lại nhịp thở, hắn quay về hình dáng ban đầu, răng nanh đã thu lại.

” Là thật, nhỉ Violet? E…em rốt cuộc, rốt cuộc tỉnh lại rồi! ”

Cô phân vân. Nếu đây là ảo mộng thì nó… quá tuyệt vời… Nhưng cô có một cảm giác… một cảm giác chân thật đến kì lạ.

” Shiki… đây… phải chăng chỉ là mơ? ”

Hắn nhìn cô với ánh mắt trìu mến

” Không! Đây là hiện thực, không phải mơ đâu Violet à… Em sống dậy rồi. ”

Cô luôn tin tưởng hắn. Dù cho ảo giác do cô nghĩ ra đi chăng nữa… thì Shiki trong mộng tưởng và thực tại sẽ không nói dối cô. Nếu đúng là như vậy… cô có chút không thể nghĩ thông được.

” Nhưng… điều này khó tin qua! E…em chết rồi cơ mà!? Sao có thể… ”

Hắn lấy tay đặt lên mặt cô, mỉm cười rạng rỡ. Nụ cười chói loá đến độ ngay cả ánh sáng mặt trời chói loá cũng bị lu mờ.

Hắn nói trong nước mắt

” Hồi sinh là điều được cho là viễn vong nhưng trong một quyển sách xa xưa của dòng tộc anh từng đọc qua lại là có thể. Cho dù hàng nghìn năm qua chưa có ai tái sinh nhưng… anh đã thử. Quyển sách cổ đó nói rằng con người có cơ hội hồi sinh nhờ vampire. Khi người bị vampire dòng thuần hút máu đến 99,9% sẽ phải chết. 0,1% nhỏ nhoi còn lại tuy anh chưa từng chứng kiến nhưng… người đó sẽ biến thành vampire. Anh dồn tất cả hi vọng của mình vào đó. Em… Anh… ”

Cô ngây người. Là thật sao? Dù đã trải qua vô số lần vào sinh ra tử, cái chết tiến đến gần… Vậy nhưng lần này… điều này… thực quá sức tưởng tượng!!!

Hắn tựa như một đứa con nít, ôm lấy vòng em gầy của cô rồi thon gầy của cô rồi áp tai nghe từng nhịp đập của trái tim cô.

Hắn ngẩng mặt lên nhìn cô, lặng yên không nói…

” Em… từng băng khoăng, lo nghĩ rất nhiều thứ… nhất là vấn đề tình cảm, tình yêu. Nhiều người bảo rằng khi yêu nói “mãi mãi” là trẻ con, bất thực tế. Em cũng không tin đến thứ tình yêu cao sang, vĩnh cửu. Thực tế có hàng nghìn, hàng vạn trường hợp chứng minh là tình yêu quá mỏng manh… Nhưng em cũng biết có một số rất ít những người chung thủy, yêu nhau đến lúc xuống mồ… E…m không tin vào tình yêu, không tin cuộc sống khắc nghiệt này có thể đem lại chút hạnh phút nhỏ nhoi nào. ”

Hắn nghiêm túc. Cô chưa từng thấy hắn nghiêm túc nhiều như bây giờ.

” Ấy vậy nhưng em yêu anh đúng chứ? ”

” Đúng! Em yêu anh… Bây giờ, em chỉ có một câu muốn hỏi anh… Rằng là… nếu em thực sự chết đi, anh sẽ thực hiện ước nguyện cuối cùng của em chứ? ”

Hắn mỉm cười chua xót

” A…anh… sẽ hoàn thành ước nguyện đó!… theo cách của mình… ”

…Có bức tường nào đó trong tim cô vỡ tan mất rồi…

Cô đỡ hắn ngồi dậy… Rồi níu chặt cổ áo sơmi của hắn, hướng mắt lên nhìn vào đôi mắt trong trẻo đó

” E… em… thua rồi!… Thực sự thua rồi… Đời này… em chưa từng nghĩ đến mình sẽ có ngày hôm nay. Em đánh cược vô số lần vào vô số thứ khác nhau. Nhưng ván cược tình yêu này em thực đã thua. Không thể thắng nổi anh nữa… Dù lý trí có hò hét cỡ nào… trái tim em cũng không cho phép nữa rồi. ”

Hắn rơi lệ

” Anh…cũng chưa từng một lần trong lần… dù có là mơ đi nữa… cũng chưa bao giờ nghĩ đến có ngày bản thân mình lại yêu cuồng nhiệt một cô gái như vậy. Yêu mà không tìm thấy bất kì lý do nào. Yêu mà cảm thấy mọi thứ sao quá lạ kỳ… ”

Cảm giác này gọi tên là gì đây? Phải chăng thứ gọi là “Hạnh phúc” chỉ đơn giản là vậy thôi? Bàn tay cô… thực sự… thực sự… đã chạm vào hạnh phúc.

Cô và hắn ôm lấy nhau, một cái ôm thật chặt…

Ánh nắng vàng ấm áp, rực rỡ chiếu rọi, xuyên qua khung cửa kính của nhà thờ sưởi ấm của họ. Có lẽ, thứ ánh sáng này chính là lời chúc phúc từ thiên đường. Nó như muốn truyền một lời: “Tình yêu đến ngay đây và sẽ tồn tại mãi…”

Số phận lấy đi của cô và hắn nhiều thứ mà có lẽ những người khác dù hiểu cũng chỉ một phần nho nhỏ cảm nhận được. Nhưng chính những bất hạnh và sự lạnh lẽo của thế giới khắc nghiệt này đã kéo hai người bên nhau. Hai trái tim, hai con người hứng chịu khổ đau… họ cô độc, trơ trọi giữa khoảng trời riêng của mình. Và thế rồi đối phương mang một thứ ánh sáng đẹp đẽ chiếu rọi cho bóng tối trong tim người kia, đến bên đời người đó tựa như một thiên thần. Càng cô đơn, ta lại càng khao khát được yêu thương… Con đường hạnh phúc không khó tìm, nó ở nơi dễ dàng thấy nhất! Nhưng không phải ai cũng tìm được… May thay, Violet và Shiki đã tìm ra hạnh phúc để câu chuyện tình yêu này lại lật sang những trang kế tiếp. Trang sách của một tương lai mới lùi xa quá khứ đen tối ấy.

Từ đây, hạnh phúc sẽ đến… không chỉ với cô và hắn mà là đến với nhiều người khác nữa…