Sau khi đi ra khỏi trường, cô chạy ngay về dinh thự và liên lạc với một người bí mật. Cũng vào thời điểm đó cuộc trò chuyện giữa hắn và nhóc hiệu trưởng bắt đầu
" Ngài đã biết chuyện ấy chưa? Thưa Fullynia_sama "
" Rồi!!! Về tên Black Abertora đó hả? "
" Ngài thật là khó hiểu! Rõ ràng biết kẻ đó là "chướng ngại vật" lớn nhất thế mà còn điềm tĩnh ở đây là thế nào _ _ ? "
" Im đi! Chuyện của ta không cần ngươi lo, việc các vampire nhập học lần này mà bất thành thì cẩn thân cái mạng của ngươi đấy!!! "
" Haizzz ̃ Cái số tôi = _ = Nhưng nếu chuện tình cảm rắc rối kia không kết quả, hãy cho tôi một cơ hội nhé! Để tôi được bên cậu, giúp cậu thỏa mãn nhá ^×^ "
Hắn "đỏ mặt tía tai" tưởng tượng như núi lửa sắp sửa phun trào dữ dội
" Ngươi!!!!! Còn ăn nói như thế.... đừng trách ta mạnh tay... >>"<<... "
( Shiki hiện đang cảm thấy max:tức+điên )
Ngược lại với tình trạng tệ hại kia nhóc tóc vàng vui vẻ,sung sướng hơn nhặt được vàng nguyên chất, nguyên khối ( ai mua không bán cho mại zô mại zô :33 )
" Rin nè ngươi về Vam quốc lấy cho ta quyển sách đi "
" Ơ sách gì ạ? "
Hắn trợn mắt, sát khí ngút trời tỏa ra uy lực ghê ghớm
" Hè hè, bye ngài tôi đi lấy sách đây "
Xong, anh chàng tóc vàng hoe, mặt baby kia biến mất hút vì bị một phen khiếp đảm @@
*** Theo hồi ức của Violet kể lại ***
Ngược dòng thời gian, trôi về quá khứ, phu nhân nhà Abertora danh giá có hai người con. Đứa con trai đầu lòng lấy tên là Black Abertora và đứa con thứ hai là nữ lấy tên Violet Abertora.
*** *** ***
Từ thưở nhỏ, cô đã rất hạnh phúc khi có một người anh trai xuất chúng như vậy. Mười bốn tuổi là trưởng phòng kế hoạch công ty của dòng họ, lên mười sáu thì nhận chức phó tổng giám đốc. Tài năng hơn người của anh trai làm cô tự hào lắm! Cô lấy anh trai mình là mục tiêu để phấn đấu. Điều trái ngang là cô chưa từng được tiếp xúc với thế giới bên ngoài (chỉ khi tròn mười sáu cô mới khám phá thế giới cùng Shiki) Sau khi cha mẹ mất, tâm trí của cô lại càng hụt hẫng, tuyệt vọng đó là lúc cô xem Black là tất cả cuộc đời của mình. Dùng tất cả sự cố gắng, cô trở nên mạnh mẽ hơn để giúp anh. Nhưng dần dần Violet cũng hiểu được tình cảm dành cho anh chính là tình yêu nam nữ chứ không đơn giản là tình anh em.
Chẳng ai khác, chính cô rất hiểu tình đơn phương dành cho anh không được chấp nhận. Một khi đã công khai thì danh tiếng cũng như sự trọng vọng đối với anh sẽ tan biến nên cô chọn cách im lặng. Từ sau vụ thảm sát khinh hoàng ấy, anh càng lạnh lùng đến nỗi làm cô nghĩ rằng anh không thể nào cười thêm lần nữa suốt quãng đời còn lại. Thời gian vẫn cứ trôi qua, năm cô mười lăm anh giao công việc lại cho cô và nói phải thực hiện việc tìm huyết ngọc. Do cái tính ngây ngô, ngơ ngơ nên mọi việc cô làm đều được đồn thổi lan rộng dù thành công hay thất bại. Thế là mọi người dần lãng quên sự tồn tại của anh theo năm tháng.
Hiện anh đang ở dinh thự mùa đông, cô muốn đưa huyết ngọc cho anh. Vấn đề dù có khó đến đâu cũng có thể giải quyết! Chỉ cần có thể giúp ước muốn của anh thành hiện thực, cô đã mãn nguyện lắm rồi!!! Hít thở thật sâu, bước từng bước đến gian phòng mà trước đây gia đình hạnh phúc của cô làm phòng sinh hoạt mỗi đêm.
" Uh... Anh hai em vào được chứ? "
" Được "
Là dáng hình đó, người con trai đó hướng mắt đến cô.
" Chào anh, Black! Em hi vọng anh sẽ nhận huyết ngọc "
" Đến gần đây "
Cô thực đang rất lo lắng, băng khoăng, anh chưa từng bảo cô tiến lại gần. Anh luôn buộc cô phải giữ khoảng cách cơ mà? Dù vậy, được gần anh thêm một chút làm cô rất vui. Từng bước từng bước chân dè dặt, cô đã đứng cách anh một cánh tay ,điều này còn trên cả tuyệt vời.
" Bước gần chút nữa "
" Nhưng nếu... vậy em sẽ đứng gần người anh mất ... "
" Bước!!! "
Cô nghe lời và tiến lại gần hơn. Lúc này cơ thể cô đã ở sát với anh. Trong khi cô lúng túng như gà mắc tóc thì hành động của anh lại càng bí hiểm. Anh vươn đôi tay rộng lớn ôm cô lại.
Xấu hổ quaaaaá!!! /(0)^(0)\
" A... anh h...hai s...sao lại... "
" Giữ thế thêm chút nữa "
Cô như chú cún con ngoan ngoãn nghe lại lời. Ui chao! Cái cảm giác được anh ôm ấp thật không thể nào diễn tả nổi. Nó làm trái tim cô ấm áp đến lạ. Sau đó, anh buông cô ra
" Tôi và tên đó, ai làm em hạnh phúc hơn? "
" Ơ... ý... là... anh và Shiki... sao "
" Đúng!!! "
" Sao hôm nay anh hai lạ thế? Toàn...hỏi những câu.... kì quặc không à "
" Em chán tôi rồi? "
" An...anh... em không hề chán... nhưng thực không hiểu sự tình... "
Gương mặt anh vẫn lạnh như băng một chút cảm xúc cũng chẳng có
" Tôi đã biết việc em lập giao ước với tên đó. Chuyện nụ hôn đầu của em là của ai tôi cũng biết nốt! "
Mặt cô xanh như tàu lá, không thể tin nổi anh ở xa mà biết tin tức nhanh như vậy
" A...uh... Đúng... chuyện là vậy... Em hi vọng anh nhận lấy huyết ngọc "
Nói rồi cô đặt viên ngọc vào lòng bàn tay anh. Xong cô chạy nhanh ra khỏi dinh thự ( Lòng khôn nguôi suy nghĩ nhưng mặt vẫn đỏ như trái cà chua chín /@_@\*** Ngượng chết mất )
Vừa chạy đến cửa phòng ngủ thì một cái bóng đỏ lướt qua. Tử khí phát ra dày đặc khiến cô cảm thấy ngạt thở. Chuyện gì nữa đây?