T/g: chap này sẽ dẫn dắt mọi người đến quá khứ đau buồn của Violet *khóc òa *
Nếu các bạn có thể nghe bản “Childhood Memory” —» Various
Artists khi đọc truyện thì sẽ có thêm nhiều cảm xúc sâu sắc hơn đấy
*Theo lời kể của Anna Wisdom*
Ngày 3 tháng 6_sinh nhật lần 20 của tôi, một kĩ niệm không
thể quên mang màu đen tối. Người chị kính yêu của tôi cùng
chồng chị ấy đã ra đi mãi mãi…
11h30p_ đinh thự mùa hè gần bờ biển thơ mộng cũng là nơi
chúng tôi dừng chân nghỉ dưỡng trong phút chóc đã chìm xuống
đáy đại dương xanh thẫm, dậy sóng. Chưa hết ngỡ ngàng, ba bóng
đen xuất hiện, trời quá tối để nhìn rõ mặt từng người nhưng
tin tôi đi! Bạn sẽ không thể nào quên được bóng dáng những kẻ
đã giết người thân của mình đâu!
Có nằm mơ đi chăng nữa cũng không ngờ có ngày tôi lại phải
trố mắt nhìn chị gái và anh rể chết thế nào… Một trong những thứ đáng sợ nhất đời tôi lộ diện, họ ra đi đau đớn đến nỗi
gương mặt cũng biến dạng mất… Những kẻ sát nhân đó không phải
người, tôi thề dù có thành tro cũng nhất định báo thù! phải
thế!…chỉ có một con đường đi mà thôi…
Đứa cháu gái bé nhỏ, tội nghiệp của tôi cũng chứng kiến quang cảnh kinh khủng
— KHÔNG!!!MẤY NGƯỜI KHÔNG THỂ ĐỤNG VÀO BỐ MẸ TÔI!!!!
Tiếng hét đó đã xé toạc trái tim tôi. Chỉ có sự đau đớn
chiếm lấy linh hồn và thể xác này mà thôi. Rồi một trong
những kẻ lạ mặt đó kéo nó đi. Tôi ngất đi vì quá đau buồn và tuyệt vọng.
May mắn thay Violet đã trở về còn an toàn, lành lặn dù đó
vẫn là một trong những thắc mắc lớn. Nhưng tính cách đã hoàn
toàn khác trước. Chẳng còn ngây thơ, hồn nhiên như trước nữa
thay vào đó là vẻ lạnh lùng như đóa hàn băng cô đơn, lẻ loi
giữa muôn trùng loài hoa ấm áp khác. Nó bảo còn sống cũng
nhờ người đã cứu mạng và kĩ vật là chiếc vòng cổ bằng bạc
đính viên kim cương tím huyền bí, tuyệt đẹp.
Màu tím thẫm phát ra từ viên kim cương đó đã giúp xóa đi
phần nào đó sự tủi thân của người đeo. Màu tím ấy cũng thay
cho màu tóc của chủ nhân vốn mang vẻ đẹp hơn cả thiên thần, bây giờ không còn nữa. Màu tím diệu kì của mái tóc ấy đã bị
trôi đi bởi buồn đau, phủ lên mái tóc đó vô màu nhạt nhẻo, cô
độc.
Chỉ có mình màu tím mới cho thấy cuộc sống của Violet mà
thôi. Màu tím ấy là một màu tím buồn như quá khứ và cuộc
sống của nó vậy…
Điều đau khổ nhất trong hiện thực và cả tương lai của tôi
chính là Violet. Có thể suốt quãng đời còn lại đứa cháu nhỏ
cũng không thể lấy lại nụ cười. “Tôi trước sau cũng chết còn
sợ cái thứ gì nữa!”_ câu nói mở miệng của nó đấy! Một chữ
thôi đã thổ lộ rõ sự bất cần đời của người nói.
Đúng! Chết là hết, quên đi mọi thứ, bỏ xa quá khứ hay tương lai. Cuối cùng, một nắm tro tàn là vật còn lại duy nhất.
Nhưng ước muốn được chết của Violet lại có thể xem là sự giải thoát cho con bé. Nó đã quá khổ đau rồi!
Tiếng đàn piano cất lên, giai điệu buồn của bài “kiss the
rain” trong tâm trạng sầu não của người nghe. Từng âm thanh nhè
nhẹ nối tiếp nhau đưa ta vào một thế giới khác, thế giới sâu
lắng_ nội tâm mỗi người.
Nhưng biết đâu đó Violet thân yêu lại mang một hi vọng nhỏ
nhoi trong trái tim tưởng chừng băng giá đó? Hãy níu giữ lấy hi vọng của bản thân dù nó có mỏng manh thế nào đi chăng nữa!
Bởi vì biết đâu được người mang yêu thương sẽ đến bên và chia
sẽ nỗi niềm buồn vui với bạn thì sao? Sống khỏe và tràn đầy
hi vọng nhé các bạn của tôi! Ở đâu đó thôi có người luôn dõi
theo và dành riêng cho bạn tình yêu thương…