Tôi vén tấm rèm cửa, mở cửa sổ ra đón một ngày mới. Giờ đã 6h rồi, tôi vội vàng thay đổi y phục. Ngày hôm nay tôi mặc đồng phục rồi khoác thêm cái áo len dày. Ngoài đường chắc phủ đầy tuyết vì giờ là mùa đông. Với thân phận là người điều hành hàng loạt các công ty lớn, là trưởng gia tộc Abertora nắm giữ vương quốc Milange thật bận rộn!
Milange là một thế giới song song với thế giới loài người. Cư dân ở đây hoàn toàn giống con người. Ngoại trừ một việc: tại đây tồn tại sinh vật mà vẫn được cho là huyền thoại, ảo tưởng. Đó là các vampire= ma cà rồng (và nhiều thứ quái dị khác nữa). Vì thế dân số vẫn ở con số 1000 người và ko bao giờ đổi thay.
Tôi hiện tại đang phá một vụ án mạng siêu nghiêm trọng luôn (tất nhiên ko phải do vampire gây ra) Và hung thủ được nghi ngờ là học sinh mà gần hơn là ở trường Sun Garden—đó cũng giải thích vì sao tôi mặc đồng phục.
Vụ án này chưa được giải là do trường SG (ghi tắc nha) được nâng đỡ bởi tập đoàn NJ—có thế lực xã hội lớn.
Sau khi ăn sáng tôi chạy đến trường với tốc độ bằng với vận tốc ánh sáng, vì bây giờ đã 6:45 rồi ̣ Tôi bị trễ!!!!!!!!! Chết tiệt thật! sao số tui xui vậy hả trời!!!!! Như suy nghỉ,cổng đã đóng mất tiêu _ _ Đành phải leo cổng vô trong. Bình thường sẽ có vài đứa đi học muộn nhưng ngày này sao chẳng thấy ai???? Bộ chết hết rồi hay sao??? $%^&#*&$()&&$#^%&... Mãi mê chửa rủa tôi chẳng để ý là có 1 chàng trai đứng nhìn nảy h. Thật là xấu hổ quá!!!! Cái này hình như gọi là con gái mất nết, bà chằng, hổ báo, bla bla...
Dù bik vậy nhưng tôi vẫn mặt dày đến nhờ. Tự tin với sắc đẹp nghiên nước đổ thành xí lộn nghiên nước nghiên thành của tôi, chuyện này nhỏ hơn con thỏ. Sau khi mở lời nhờ vả, hắn đồng ý luôn. Chắc mũi tôi cao ngút tận trời xanh rồi!
Nhìn kĩ thì mới thấy hắn rất rất đẹp. Chắc là hotboy khiêm hotface. Cái thói mê trai của tôi lại nổi dậy, mãi mà ko bỏ được. Tôi đứng ngắm quên luôn thời gian.
10p....20p....30p....Mới sực tỉnh sau lời gọi của hắn. Giờ cái gương mặt xinh đẹp của tôi đỏ hơn quả gấc chín. Vội xoay mặt đi, tôi ko để ý hotboy kia nở 1 nụ cười hết sức gian manh. Nhờ cái lưng cao lớn của hắn, tôi lấy đà nhảy vô với cú đáp đất hết sức điêu luyện. Định xoay ra cảm ơn thì hắn đã ở trước mặt tôi
Làm...s...a...sao...anh...—Tôi đứng hình + cứng họng
Trơơơơơời ơơơi!!! Hắn là cái giống gì dạ??? Cái cổng này cao ít nhất là 2m đó. Nếu tôi không có đai đen tùm lum thứ võ thì cũng chẳng dám nhảy vào (đoạn này thể hiện sự thán phục + ghen tị)
Thường thôi! Cho tôi biết tên em được chứ?
Cứ gọi tôi là BẠN Violet là được!
Tôi chỉ vừa nói xong thì hắn vút bay từ lúc nào. Chỉ còn vọng lại giọng nói —Chúng ta sẽ còn gặp lại nhau! Tiểu thư Violet kính mến
Đứng giữa sân trường, từng làn gió nhẹ mang theo sự lạnh giá, co người lại, từng sợi tóc bay lên không trung, tôi bất giác nói 1 câu trong vô thức
—Uhm, mong được gặp lại anh... Em sẽ đợi...
Và từ ngày này, cuộc đời tẻ nhạt của tôi sẽ thay đổi mãi mãi...