Mãi là Đại Vương xóm Đông

Chương 1: Tao là Đại Vương xóm Đông




Ai chẳng có lúc mình bé, nhưng không phải lúc bé ai cũng sung sướng. Những đứa trẻ được sinh ra, không phải đứa nào cũng được quấn sẵn trong nhung lụa, chả thế mà ở xóm tôi, có một thằng bị đẻ rơi ở gốc chuối ấy à. Nhưng với tất cả những gì mà tôi trải qua, tôi tự tin nói rằng, tuổi thơ của tôi thật dữ dội.

Ở quê, ngày bé tôi hay được gọi là Cún. Là một con có máu mặt ở xóm Đông. Tôi nhớ lúc đó xóm tôi có 6 đứa trẻ con, 2 nữ, 4 nam. Tôi sẽ giới thiệu chúng nó với những gì tôi còn nhớ. Đứa con gái đầu tiên hay được chúng nó gọi là chị Cún, đánh đá, ngang ngược, chính là tôi đây. Đứa con gái thứ hai là là Ngân, kém tôi 1 tuổi mọi người hay gọi nó là bé Na, Na rất xinh xắn, dễ thương, có phần nhút nhát, nhưng nhà nó giàu nhất xóm, bố Na là người Úc, thi thoảng lắm chúng tôi mới gặp chú ấy thôi, còn đâu đi miết, căn nhà rộng chỉ có Na với mẹ. Tôi hay sang nhà nó chơi ké búp bê.

Ngoài ra còn có 4 thằng con trai, đó là Vương còi, người nhỏ như que tăm, học hành cực đỉnh, rất thông minh, tốt bụng và thẳng thắn, yêu thương mọi người, thằng bạn thanh mai trúc mã với tôi, mà tôi yêu quý muốn chết. Thứ hai là Minh “ lợn “. Giống với cái tên, nó y như con lợn, nó có thể ăn cả ngày, ăn không ngừng nghỉ, nhưng sau này, nó lại là thằng đẹp trai, men lỳ nhất nhóm. Thằng này hồi bé chuyên ra đánh rắm phá đám, có bận cả nhóm dang ăn sinh nhật Vương còi, nó sang kêu là đi vội chả có quà gì, chỉ có mấy quả pháo chúc mừng. Cả bọn hớn ha hớn hở chờ đợi thì

Bủm….Bủm…Bùm….Bùm…Bẹt…Bùm…Pẹt…pẹt….

Kèm sau tràng pháo đó là một mùi kinh khủng khiếp, cả đám chạy náo loạn cả lên, còn nó cứ đứng cười khì khì. Bố tổ, lần sau có hội nghị gì tốt nhất không nên cho thằng Minh lợn vào. Thối cả buổi tiếc. Hắn Vương còi nhớ ngày sinh nhật đó lắm

Thứ ba là Hùng trọc, cái đầu nó trọc lốc, nó bảo là ngày trước mẹ nó đẻ rơi nó ở gốc cây chuối vừa phun thuốc nên tóc không mọc được. Nhưng sau đó, được đưa đến nhà ông thầy nào, ông cho uống lá, tóc lại mọc bình thường. Nó luôn tự tưởng tượng nó là người nhện Spider men, nó khôn lỏi, rất khỏe và to cao nhất bọn, không những thế, còn là cánh tay phải đắc lực của tôi trong công cuộc dành lại giang sơn, thống nhất các xóm từ nam tới bắc. Và cuối cùng là thằng Quân tồ. Phải, nó tồ như chính cái tên của nó. Tồ một cách sỉ nhục người đối diện. Nếu nói chuyện với nói quá 3 câu kiểu gì cũng tăng xông mà chết, mà thằng này thuộc thành phần đã ngu lại còn thích nói nhiều. Nhưng nó lại rất có ích trong việc đánh lạc hướng đối phương, khiến quân địch chóng mặt, đau đầu, mất phương hướng, có thể tự đầu hàng luôn.

Chúng tôi là những đứa trẻ ngoại ô Hà Nội, 6 đứa đã cùng nhau xây dựng lên một tuổi thơ có một không hai, để ít nhất, trong lòng mỗi đứa, dù đã xa cách nhưng rồi vẫn không thể quên được hình bóng của nhau và tuổi thơ tươi đẹp này.

Ngày đó, làng chúng tôi nghèo lắm, chẳng được khấm khá như bây giờ. Lúc đó, niềm vui duy nhất của những đứa trẻ như chúng tôi là được vui đùa cùng nhau, chạy rong ruổi từ đầu làng đến cuối làng, đua nhau những con diều trên đê mênh mông rợp cỏ. Hay đơn giản chỉ là quây quần bên nhau, nghe bà tôi kể những câu truyện ma, truyện cổ tích. Cảm giác vô lo vô nghĩ, vô tư làm cho tôi sau này muốn cũng chẳng được.

Tại sao, chúng tôi không mãi mãi là những đứa trẻ nhỉ?

Ngày đó, với một ước mơ thống trị các xóm, tôi đã ngày đêm cày phim siêu nhân để mong một ngày nào đó, tôi có sức mạnh như Gao đỏ. Mà cũng chính vì thế, tôi am hiểu về siêu nhân. Trong xóm tôi, bọn bằng tuổi đến kém tuổi đều gọi tôi là chị Cún. Oai phết chứ đùa, cảm giác như bầu trời này là của ta!

Đẻ ra với tôi từ ở trạm xá là Vương còi, thằng này, do mẹ nó là bác Nga khi chửa đã không chịu ăn uống, để dữ dáng mà nó bị còi xương…nghe mẹ tôi kể thế! Haha. Nó gầy nhom à, đẻ trước tôi có mấy ngày mà nhìn nó chẳng khác nào kém tôi một tuổi. Và dần dần, chúng tôi lớn lên cùng nhau. Bác Nga và bác Việt luôn đi công tác, nên thời gian Vương ở nhà tôi chắc phải gấp đôi thời gian ở nhà của nó. Chúng tôi tắm cùng nhau, ngủ cùng nhau, ăn cùng nhau, mà tôi khôn lắm, mới hai tuổi nhưng luôn dành ăn với nó, khi mẹ tôi vừa đút cho tôi xong, quay ra định đút cho Vương còi thì có điện thoại, mẹ tôi đi nghe điện thoại, tôi ở đó, chạy sang bên của Vương, đẩy nó sang bên tôi, khi mẹ tôi quay lại, định ninh là vừa đút cho Vương nên lại đút cho tôi, vậy là tôi được 2 miếng trong khi Vương ngơ ngác…. Người ta gọi là khôn từ bé!

Sau đó, khi chúng tôi được 3 tuổi thì thằng Hùng trọc bằng tuổi chuyển về xóm tôi, ngay bên tay trái nhà tôi, ban đầu tôi ghét nó khủng khiếp vì nó lúc nào cũng đội mũ vành tròn đen đen bẩn bẩn. Sau thì biết nó bị hói. Nó nhìn rất láo, thấy tôi đi qua toàn lườm, nhưng tôi để ý, mỗi khi tôi với Vương chơi ở bãi cát trước nhà thì nó toàn nấp trên đống gạch đỏ mà nhòm chúng tôi. Tôi mặc kệ, muốn thì phải xin chứ, nhòm nhòm ai rảnh mà rủ chơi.

Lên 4 tuổi, tôi đi nhà trẻ với Vương. Lúc về, bọn tôi đi trước, còn Hùng trọc cứ lò dò, thì thụt đằng sau, thôi thấy khó chịu, thế là nắm tay Vương chạy lên trước, nhưng khi ngoành lại không thấy Hùng đâu, tôi lại phải quay lại một đoạn. Hùng bị con chó becgie nhà ông Mạnh đầu ngõ xông ra sủa, sợ quá, Hùng đứng bất động luôn. Thằng Vương cũng luống cuống, sợ sệt nấp sau tôi. Còn tôi, cũng hơi sợ đấy, nhưng lúc đó, tôi chỉ sợ con chó cắn Hùng thì chết. Tôi nhìn quanh quanh, hét ầm ĩ lên

- Ông Mạnh già ơi, ông Mạnh già, con chó nhà ông cắn người……

Sau đó tôi bảo Vương dùng đá đả con chó, còn tôi chạy đến kéo Hùng chạy. Mẹ thằng chó Vương, nó ném được 5 cục đá thì phải đến 4 cục trúng đầu tôi, may mà cục cuối cùng trúng con chó nên tôi tha cho nó. Sau đó chúng tôi thoát nạn. Và từ đó, Hùng chơi với bọn tôi thân thiết lắm, Hùng còn tôn trọng gọi tôi là Chị Cún… vì tôi đã bảo vệ nó nên được xứng đáng làm chị, nó bảo vậy. Thế là tôi có một đồ đệ nữa.

Năm chúng tôi lên 5 thì cả Minh lợn và Quân tồ đều chuyển từ thôn Hạ sang chỗ tôi, nghe nói, thôn ấy bị ô nhiễm nước rất nặng, mọi người mắc bệnh thành dịch, thử ra dần dần bỏ đi hết. Tôi còn nhớ như in cái lần thằng Minh lợn và Quân tồ về xóm tôi, Quân tồ hơn tôi một tuổi nhưng vì nó tồ nên tôi vẫn bắt nó phải gọi tôi là chị Cún. Còn Minh lợn, nó bằng tuổi, nhưng béo gấp đôi tôi, vẫn phải gọi tôi bằng chị, căn bản nó cũng chẳng quan tâm, nó chỉ ăn thôi. Ngày chúng nó vào xóm, khi ấy, nhà bác Hai Dừa cho thuê nhà trọ, thế là hai nhà thằng ấy cứ khệ nệ, thằng Quân tồ, người nhỏ con, cũng tay xách nách mang, thì thà thì thõm không bước nổi qua cái rãnh nước để vào nhà. Còn nhà thằng Minh lợn lại khác, từ đó, tôi biết, nhà nó béo theo gen, so với ba mẹ thì Minh lợn chỉ là con muỗi. Thằng này, đã béo lại còn lùn, ụt ịt, cái đầu đội mũ lưỡi chai siêu nhân, mồm ngậm kẹo cứ chọp chà chọp chẹp làm ba bọn tôi nấp trên đống gạch nhìn mà thèm rỏ dãi.

Sau khi mọi chuyện thâm thấm, thằng Minh lợn nhanh chóng chơi với chúng tôi, nó hồn nhiên lắm, ai nói gì cũng híp mắt cười, cười toe toét, hai cái má núng nính của nó thì che hết cả mắt lại, khiến ai cũng muốn véo. Còn thằng Quân tồ thì khó khăn hơn một chút. Thằng Hùng trọc không đồng ý chơi với nó vì nó ngơ ngác quá, ngu si quá. Tôi phải thuyết phục Hùng trọc 2 ngày trời, Hùng trọc mới thèm gặp mặt. Quân tồ lúc đó, nó đứng ngay chỗ bờ rào nhà Hùng trọc, hai ngón tay trỏ cứ vân vê vào nhau, tôi nhớ nhất cái ánh mắt của nó nhìn Hùng trọc, đầy lòng cầu thương…. Vừa thấy Hùng trọc ra, nó liên giơ bộ bài siêu nhân nào đó cho Hùng trọc

- Cho mày đấy! – Quân tồ nói

- Không cần…. mày về đi – Hùng trọc rất ư là lạnh lùng

Quân tồ chả biết nói gì, thấy nó đuổi cũng cứ lù đi, nhưng mặt thì ngoái lại nhìn. Hùng trọc thì dỗi dỗi, tay khoanh trước ngực, mặt phụng phịu. Tôi biết thừa nó thích bộ bài lắm, chỉ làm bộ thôi. Tôi, thằng Vương, thằng Minh lợn cứ nấp trên mái nhà mà bịp mồm cười. Và thế là

- Thằng kia, quay lại….. – Hùng trọc lên tiếng

Thằng Quân tồ, nghe thấy, mặt mày sung sướng, hớn ha hớn hở chạy lại chỗ của Hùng trọc cười hi hí

- Lại thèm rồi hả, đây, nhưng mà đừng làm mất nhé, quý lắm đấy! Tao phải xin mẹ tao mãi, mẹ tao mới mua cho tao đấy nhớ. - Quân tồ, dù vẫn còn lưu luyến nhưng vẫn phải đưa bộ bài cho Hùng trọc.

Hùng trọc đồng ý cho Quân tồ chơi với bọn tôi, nhưng phải gọi Hùng trọc là anh, gọi tôi là chị Cún

Cứ tưởng là một đội 5 anh em siêu nhân đã xong, thì ở đâu lại xuất hiện thêm cái nhà ông râu quai nón. Mẹ tôi bảo ông ý là Tây, sang đây định cư. Ông tây tên là John xì gì đấy, nghe mọi người bảo thế. Nhà có một đứa con gái rất là dễ thương, xinh xắn, tên hay gọi là Na. Na là con lai nên có đôi mắt hơi xanh và màu da trắng như tuyết. Đáng yêu lắm, hơn nữa,nhà nó lại rất giàu, nó có cả dàn búp bê mà tôi ao ước. Thế là, tôi quyết định, cho nó chơi cùng nhóm mặc dù bọn đàn em ngăn cản vì có con gái vào rất yếu đuổi, vướng tay vướng chân, lại không thể đánh được nhau. Nhưng tôi vẫn sáng suốt lắm, có Na, thì tôi mới có thể dùng được Mỹ nhân kế chứ!

Vậy là, so với những đứa trẻ cùng tuổi, thì bọn tôi khá người nhớn, đi trường mầm non không còn khóc nhè, hơn nữa, còn tự giác đi học, tự giác đi về, vì trường cách nhà có một đoạn thôi, có thể mọi người sẽ thắc mắc tại sao trẻ con lại được tự đi về mà không có bố mẹ đón, thực ra cũng có hôm có, có hôm không, lúc đó, ba mẹ ai ai cũng đều rất bận, có khi đi làm đến tối mịt mới về, ông bà cũng đều làm ruộng đến tối, chúng tôi cũng vậy, có khi bố, mẹ thay phiên nhau mỗi hôm một người đón tất cả chúng tôi về rồi lại phải vội vàng đi làm ngay. Ai ai cũng vất vả, cực khổ mà. Sau đó thì bố mẹ xin cô cho chúng tôi tự đi về, cô chỉ cần ra đứng nhìn cho đến khi chúng nhà đứa nào về nhà đứa nấy là xong.

Ngày đó, đang hot cái phim gì mà có con bướm với con ong đánh nhau với con nhện đen ý. Đám nhóc con gái chúng tôi mê như điếu đổ, chỉ mong một lần mình được trở thành thần tiên giống vậy, tôi nhớ không nhầm thì phim đó là Phấn Điệp. Vậy là, khi ra lớp, tôi với Na cùng nhau chơi trò đóng giả con ong, con bướm diễn lại những cảnh phim hôm trước xem. Tất nhiên tôi là tỷ tỷ Bướm, còn Na là muội Ong, tôi bắt thằng Hùng trọc phải làm yêu quái nhện đen, thằng Vương là cái thằng công tử tốt bụng hào hoa nào đấy chả nhớ, thằng Minh lợn thì là lâu la của nhện đen, còn thằng Quân tồ, thôi thì cho nó là người đi đường hay còn gọi là diễn viên quần chúng. Thế là cho dù bọn con trai không thích nhưng ngày nào tôi cũng bắt chúng nó chơi, sau đó thằng Hùng trọc không muốn đóng làm nhện đen nữa, toàn bị tôi đánh thôi, chẳng được đánh thắng gì cả. Nhưng mà làm gì con vai nào cho nó nữa đâu, cuối cùng thì vẫn phải làm thôi, sáng nào chúng tôi cũng chơi, khi thì ở vườn hoa, khi thì ở khu cầu trượt, vui lắm, chúng tôi đứa nào cũng đánh nhau ác liệt, còn Quân tồ sướng nhất, nó chỉ cần đi lại khi chúng tôi giải vờ uống rượu, hay làm con mào của Na, hay là người dân bị Nhện đen đi qua dẫm vào. Giờ nghĩ lại thấy khổ thân nó quá, không biết nó có hận tôi khi cho nó cái vai đó không?

Đó là ở trường, còn khi về nhà, chúng tôi hay tụ tập ở bãi cát trống trước nhà tôi, chơi đu quay, cầu trượt. Nói vậy cho oai thôi, thực ra đó toàn là những thứ bố tôi tái chế từ những thứ không dùng nữa để cho chúng tôi chơi, chứ hồi đó làm gì có nhiều thứ đồ chơi hay như bây giờ. Có khi là cái lốp xe ô tô bố tôi dùng hai dây thừng treo lên câu thành cái xích đu thôi. Cứ 4h30 chiều là chúng tôi tụ tập tại bãi cát, cùng nhau làm diều giấy. Mấy cái đồ dùng để làm thì cứ nhà đứa nào có cái gì thì mang ra cái ấy. Tôi thương mang ra giấy báo và thanh tre làm khung, Minh nhà nó nuôi lợn thì nó mang ra mấy cuộn chỉ bao tải để làm dây diều, Vương mang màu vẽ, còn Quân tồ mang ra băng dính, hồ dán. Hùng trọc nhà nghèo, chẳng có gì, những không có nó thì chả có cái diều nào cả, chỉ có nó là biết làm diều, một con diều đẹp, cân đối, có thể bay cao.

Sau đó, chúng tôi cùng nhau lên đê thả. Nhất là mùa hè, bầu trời toàn diều với diều, chỉ là những con diều bằng giấy báo, nhưng cái nào cũng bay rất cao, rất xa, nhất là diều của chúng tôi. Không khí rất mát mẻ, những cơn gió làm cho chúng tôi hứng khởi hơn, vui vẻ hơn, rất trong lành nữa. Chúng hò hét mỗi khi con diều lướt gió lên cao, rộn rã một góc trời. Mà cũng đã chẳng có chuyện gì để nói khi con diều chủa chúng tôi mất bao công sức mới làm ra bị con diều của thằng Hải béo xóm Đê cố ý quấn đứt dây, không biết bay về chân trời nào. Chúng tôi tức khủng khiếp còn nó chẳng thèm nói một lời xin lỗi, nó cứ đứng cười nhăn nhở, và cả đám bạn nó cũng cười nhăn nhở với nhau. Tôi đã thế lại càng điên hơn, đang tính cho thằng này một bài học thì thằng Hùng trọc đã nhảy lên cho một cú đá thẳng cái cái mồm đang há ra cười của Hải béo. Thằng đó ngã sõng xoài là ra đất, đau khóc ầm ỹ, bọn tùy tùng của Hải béo lao đến đánh chúng tôi, thằng Hùng trọc và Minh lợn dùng chiêu lấy thịt đè người đánh lại hết, còn thằng to cao hơn cả mấy cái đầu, tôi liền bảo Quân tồ chạy ra cắn đít nó, nó đau quá, nhảy cẫng lên, tôi nhanh tay tụt cái quần của nó xuống, Vương còi giơ chân ngáng nó, làm nó ngã bán mặt cho đất, bán mông cho trời. Tất cả mọi người cùng nhìn, mấy chị gái lớn lớn hét ầm cả lên mà tôi chả hiểu tại sao, nhưng giờ thì tôi hiểu rồi. Bọn chúng bị đánh bê bết, lếch thếch chạy về bỏ quên cả đại ca Hải béo của chúng nó. Thằng Hải béo bị đàn em bỏ rơi, vừa sợ vừa tức, vẫn nằm trên bãi cỏ, nhìn chúng tôi gườm gườm. Tôi cùng anh em của mình đến cạnh Hải béo

- Mày… Mày… chúng mày giỏi lắm, cứ đợi đấy, tao về tao mách bố tao. – Hải béo lồm cồm bò dậy chỉ tay vào mặt tôi

- Mày hay nhớ cho kĩ. Tao….. – Tôi dùng ngón cái chỉ vào ngực mình - …. là Đại Vương xóm Đông.

Nói rồi, tôi mỉm cười, nhìn thằng Hải béo ba chân bốn cẳng chạy về nhà.

- Bủm….Bủm….Bùm…. Pet…pet…. – Lại là thằng Minh lợn xả rắm

Cả đê chạy toán loạn, đứa thì bịt mũi, Quân tồ chạy tụt cả quần.

Vậy là, những tiếng rắm ấy chính thức tuyên bố: Tôi là Đại Vương xóm Đông

***

Chúng tôi, sáu đứa trẻ, trong lòng rạo rực những ước muốn làm chủ bầu trời.

***